*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giai cấp địa chủ kiểu gì cũng sẽ dùng thân phận khác để ngóc đầu trở lại, đến lúc đó thì phải làm như thế nào? Khương Hồng Cơ thở dài một tiếng, việc phải lo nghĩ vẫn còn rất nhiều
Còn Vệ Từ ngược lại thì nhẹ nhõm hơn
Quăng cho cô một vấn đề hóc búa như vậy xong cũng không chịu ở lại tiếp tục bàn bạc gì nữa..
Cứ xem như là ở lại ăn bữa cơm cũng được mà
Ở một chỗ khác, Vệ Từ ôm theo một đống suy nghĩ trở về nhà, vừa vặn gặp được Trương Bình đang tìm anh.
“Lần này Hi Hành hại Từ thế thảm rồi...”
Vệ Từ cười khổ, Trương Bình đúng là đồng đội heo điển hình,3lần này đúng là đào hố hại anh mà
Có điều, đào hố thì đào hổ, ít nhất anh có thể tạm thời tránh xa trung tâm thể lực Hoàn Châu.
Vệ Từ nghĩ đến hành động ban nãy của Khương Đồng Cơ, trong lòng lại càng canh cánh bất an..
Anh không hiểu, rốt cuộc Khương Hồng Cơ muốn làm gì? Mặc dù không rõ nhưng Vệ Từ cảm thấy, hai người tạm lánh xa nhau trước là đúng đắn nhất
“Lần sau không thể nữa!” Trương Bình ngượng ngùng cười một tiếng
May mà Vệ Từ chỉ phàn nàn vài câu hời hợt thể thôi chứ không oán hận gì
Dẫu sao hai người họ cũng là bạn bè chí cốt nhiều năm, đào hố chơi khăm nhau0một hai lần cũng chỉ xem như là bồi đắp tình cảm
“Tử Hiểu, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không tiếp tục kéo huynh xuống nước nữa.” Trương Bình tới để lấy bản vẽ, có nó làm vật mẫu thì anh ta mới có thể đào sâu nghiên cứu được.
Vệ Từ âm thầm liếc mắt, cái tên Trương Bình này bẩm sinh đã mang thuộc tính chơi khăm người khác rồi, anh không tin đâu.
Lúc trước Trương Bình nói Vệ Từ học rộng tài cao, không chỉ đọc sơ về ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp, mà còn nghiên cứu qua cả kiến trúc thiết kế, vẽ bản phác thảo xây dựng, không có gì là không biết cả..
Nếu là người5khác nói thì sẽ khoa trương tô vẻ thêm, nhưng Trương Bình lại không hề nói khoác
Vệ Từ thực sự đều biết những thứ đó, trình độ hiểu biết cũng khá cao.
Nếu không phải như thế, Uyên Kính tiên sinh cũng không đến mức quấn lấy đối phương nhiều năm như vậy
Vệ Từ đi vào thư phòng lấy ra vài bức tranh, tất cả đều được làm từ giấy trúc tốt nhất.
Giấy trúc..
“Tử Hiếu, những bức tranh này là huynh vẽ?”
Trương Bình phát hiện trong tay Vệ Từ có một bản vẽ rất lớn được vẽ trên vải lụa, lại còn được trang hoàng bởi những nét vẽ tinh xảo.
“Bức tranh vốn ở trên vải lụa, bởi vì người chủ trước bảo quản không4tốt nên bị mọt, suýt thì nhìn không ra nguyên dạng...” Những bức tranh này đều được Vệ Từ lấy ra từ tổ trạch Vệ thị ở Lang Gia, cho dù hiện giờ Vệ thị nghèo túng nhưng tổ tiên lại từng rất hiển hách, cho nên tất nhiên là không thiếu đổ tốt
“Từ thấy dù có bảo dưỡng thể nào thì cũng không có thể khôi phục lại giống như hình dạng ban đầu, nên đã dứt khoát dựa vào nguyên tác để vẽ mô phỏng lại một lượt
Huynh nhìn hình dạng là được rồi.” Trương Bình “À” một tiếng rồi mở rộng những bức họa mà Vệ Từ cất giữ cẩn thận ra xem
Giấy vẽ của mấy bức họa này rõ ràng9là đã được tỉ mỉ đo cắt, độ rộng, dài, ngắn không đồng nhất, có chỗ tám chín tấc, có chỗ mười mấy tấc
Thành trì trên bản vẽ hầu hết là những công trình của triều Hạ thời kỳ thịnh trị, dù là bố cục hay kiến trúc thì đều để lộ ra vẻ oai hùng tráng lệ.
Những kiến trúc này phần lớn đều theo hình thức đối xứng một trục, hoàn toàn có thể thỏa mãn chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế
Mà đương nhiên, thành phố kiểu này cũng rất dễ lạc đường.
Phức tạp hơn một chút, như là châu phủ đô thành, hầu hết đều dùng vòng hai trục đối xứng, khả năng lạc đường càng cao hơn
Ngoại trừ những thiết kế chủ yếu này, còn có rất nhiều bức không có quy tắc, phần lớn là mở rộng phát triển chầm chậm từ thôn xóm đi lên.
Có được tài liệu, trong lòng Trương Bình cũng loáng thoáng hiểu ra ngọn nguồn
Đúng lúc này, Vệ Từ lại mở miệng làm linh cảm của anh ta bị đứt giữa chừng
“Thượng Kinh gặp phải động đất, địa thế đã có những thay đổi rất lớn
Nếu như dựa theo đúng tư liệu này mà làm theo thì e là không thể dùng được.” Vệ Từ bình thản nói: “Đây là bản vẽ Thượng Kinh nguyên bản, kiến trúc đan xen rất tinh tế, đúng là rất có mỹ quan
Chỉ có điều huynh phải nghĩ xem, chủ công của chúng ta là người như thế nào, ngài có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy để xây một châu phủ xa hoa như vậy cho bản thân mình sao...” Trương Bình rất tôn trọng ý kiến của Vệ Từ, dò hỏi: “Theo ý của Tử Hiểu thì thế nào?”
Vệ Từ nghĩ một chút liền nói: “Làm thế nào cho đơn giản và nhanh gọn thì làm, không nhất thiết phải cố sức theo đuổi mỹ quan cân xứng
Chỉ cần hợp địa thế, mà giảm bớt được nhân lực thì càng tốt
Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng xây nhà đơn giản không có nghĩa là dùng nguyên liệu tùy tiện
Thượng Kinh mới trải qua động đất được bao năm đầu, dân chúng hiện giờ vẫn còn lo sợ nơm nớp
Nhà cửa đúng là nên xây dựng đơn giản một chút, nhưng vẫn phải vững chắc.” Trương Bình nghĩ một hồi, thấy hình như đúng là đạo lý ấy
Anh ta đi theo phương Bồng Cơ cũng đã được một thời gian, quả thực cô không thích xa hoa lãng phí, tác phong già dặn mà mộc mạc.
Nếu như dựa theo bản vẽ thành trì này mà xây dựng thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian và nhân lực
Không nói chi đâu xa mà cứ lấy luôn Thượng Kinh làm ví dụ thực tiễn đi, để xây dựng tòa thành trì này, một trăm sáu mươi ngàn người dân phải mất đến tám năm để hoàn thiện.
Trông thì tráng lệ thật đấy, nhưng lại hao tốn quá nhiều tiền tài, nhân lực, thời gian
Nếu như Trương Bình dám đưa phương án này tới cho Khương Hồng Cơ, nhất định sẽ bị chỉnh tới nơi tới chốn.
“Đầu tiên xây dựng nhà thô bằng đất, từ đó quy hoạch ra đường đi trong thành
Không cần quá đặt nặng mỹ quan, có thể che nắng che gió, ngăn mưa chắn bão là đủ.”
Trương Bình: “...”
Anh ta sai rồi, vốn dĩ cho rằng “sao chép” với cả “dán” của chủ công đã đủ nực cười lắm rồi, đâu có ngờ kẻ tạo ra trò đùa thực sự lại là Vệ Từ
“Phòng ốc như vậy chẳng khác nào là hạ thấp thân phận của chủ công!”
Nếu như có một cái bàn thì chắc Trương Bình đã đập tay xuống bàn kêu cái rầm rồi.
Vệ Từ cười nói: “Hư danh vốn là vật ngoài thân, không cần có nhiều cũng vẫn phong lưu, chủ công sẽ không để tâm mấy chuyện này...”
Trương Bình không khỏi thầm oán trách..
Huynh nghĩ chủ công là ai mà huynh biết được trong lòng ngài nghĩ gì?
Đối với rất nhiều người mà nói, nhà ở và y phục đều là thể diện, đơn giản quá mức thì còn gì là thể diện nữa? Đương nhiên, Trương Bình không dám nói ra khỏi miệng những lời này.
Nếu không cẩn thận chọc tức đồng bọn, Vệ Tự tức giận bỏ đi thẳng, quẳng lại cả công trình lớn như vậy cho một mình anh ta thì Trương Bình khóc mù mắt mất
Nhà cửa thời cổ đại đa số được xây từ gỗ, muốn xây một tòa phủ đệ phải tiêu tốn không biết bao nhiêu là gỗ
Nếu như quanh mình cây cối nhiều thì cũng không nói làm gì, nếu như không có, vậy thì chỉ đành phải chạy đến chỗ khác ở xa để mua, vừa tốn thời gian vừa phí sức.
May mà có gạch xanh cùng ngói xanh, số lượng gỗ cần dùng cũng giảm đi nhiều
Có điều, nói thì nói vậy nhưng lượng gỗ cần thiết vẫn là một con số đáng kể.
Trương Bình hy vọng có thể lấy luôn vật liệu ở nơi này để xây, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều kinh phí vận chuyển
Có điều sau khi Khương Hồng Cơ tính toán đại khái số lượng, cô vẫn lạnh lùng cau mày nói: “Ở Thượng Kinh đúng là nhiều rừng thật, nhưng nếu như chặt phá cây cối quá mức rất dễ làm cho sạt lở núi.”
Chủ công nói như vậy, Trương Bình liền bị dọa tái mặt.
Đáng sợ như vậy sao? Trước kia đúng là anh ta từng nghe về chuyện thần núi tức giận, trong lúc mưa giông bão tố, ngọn núi liền sụp đổ, đất đá lăn xuống ầm ầm..
Nhưng hai chuyện này có liên quan với nhau sao? “Như vậy đi, lấy ba phần nguyên liệu gỗ ở đây, mỗi khi chặt một cái cây để lấy gỗ thì phải trồng lại ba cái cây con
Còn bảy phần gỗ còn lại thì qua quận Thượng Dương ở gần đây mua về
Sĩ tộc ở Thượng Dương cũng có kinh doanh vật liệu gỗ, một phi vụ mua bán lớn như vậy, bọn họ cầu còn không được
Việc này giao cho Hiểu Dư đi thương lượng
Còn gạch xanh cùng ngói xanh, ta viết cho ngươi một tờ lệnh, người đi tìm vài thợ thủ công tay nghề tốt về làm.” Nhu cầu xây châu phủ quá lớn, nếu cứ bỏ mặc cho họ đốn gỗ luôn ở đó thì chẳng phải sẽ chặt sạch hết mấy chục ngọn đồi xung quanh luôn à.