Vì một số nguyên nhân không cần thiết để người ngoài biết, Liễu Xa vẫn luôn tin tưởng và “nuôi thả” vị quý nữ nhà mình, ngoài việc học hành ra thì những chuyện khác ông gần như không can thiệp vào. Nhưng ông cũng cần biết rõ tình hình cụ thể và những việc mà cô trải qua, ông sợ cô bị người ta ăn hiếp.
Mà rõ ràng, lo lắng của Liễu Xa là hoàn toàn dư thừa, Khương Bồng Cơ đâu có dễ ăn hiếp?
Từ Kha thật sự là một con người bận rộn, đầu tiên phải sắp xếp cho đám gia đinh ở nông trang, về còn phải đi bàn bạc kế hoạch với Khương Bồng Cơ, chưa kịp ăn miếng cơm lại bị gia chủ Liễu Xa tóm lại hỏi chuyện. Có kinh nghiệm để đời từ lần trước, Từ Kha hoàn toàn không dám giấu giếm bất cứ chuyện gì.
Từ Kha ăn nói lanh lẹ, kể chuyện rất rõ ràng rành mạch, Liễu Xa ngồi ở chính vị, mi hơi khép lại, có vẻ khá là hài lòng.
Điệp phu nhân ngồi sau bình phong, khóe miệng mang ý cười: “Nhị lang quân nay thật có tiền đồ, biểu ca cũng có thể yên tâm được rồi.”
Con gái được khen ngợi, phụ huynh tất nhiên là không được tự mãn, vẫn phải khiêm tốn vài câu, nhưng nụ cười là không che giấu được.
Đến khi Từ Kha nói tới việc Khương Bồng Cơ khiêu khích đám gia đinh, còn tuyên bố huấn luyện xong sẽ dẫn chúng đi giết giặc phỉ, Điệp phu nhân sém chút làm rơi miếng điểm tâm trên tay, Liễu Xa thì kinh ngạc trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Điệp phu nhân lúc này cũng chẳng thèm để ý cái gọi là ưu nhã, nghiêm giọng nói: “Quân tử không đứng nơi nguy hiểm, Nhị lang sao lại kích động như thế?”
Liễu Xa không nói gì, chỉ là nét mặt mang chút ngạc nhiên mà ngay cả người bên cạnh cũng không phát hiện ra. Không ai biết tâm tư lúc này của ông như thế nào, lời răn giận dữ của Điệp phu nhân cũng không lọt được vào tai ông, cả người cứ như ở trên mây, dường như đang phiêu bạt ở thế giới khác. Một lúc lâu sau đó, ông mới bừng tỉnh lại, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Được rồi, Lan Đình đã không phải là trẻ con, nó tự biết mình đang làm gì.” Liễu Xa mở miệng, ngắt lời Điệp phu nhân đang muốn khuyên ngăn Khương Bồng Cơ, sắc mặt ông có chút uể oải, nhưng lại mang theo vài phần phấn khích, “Đây có lẽ là ý trời.”
Nói xong, ông đi thẳng về phía nhà chính, ánh nến lập lòe nơi hành lang kéo dài bóng lưng ông.
Liễu Xa ngồi trước kỷ án xem bản đồ Đông Khánh, phía trên có đánh dấu nổi bật một vùng đất, đáng ngạc nhiên đó chính là quận Hứa nơi ông đã từng cai quản. Ông nhìn chằm chằm quận Hứa một hồi, hai tay siết chặt lại, cho tới khi lòng bàn tay hằn vài vết móng tay.
Một lúc lâu sau, ông phân phó tỳ nữ đang đứng hầu bên ngoài: “Gọi Lan Đình tới đây.”
Thời gian ở thời cổ đại quan niệm “mặt trời lên dậy, mặt trời lặn nghỉ”, lúc này Khương Bồng Cơ đang chuẩn bị đi ngủ.
“Đi thôi, đừng để phụ thân đợi lâu.” Đột nhiên bị Liễu Xa gọi sang, Khương Bồng Cơ hơi nhíu mày, đứng dậy khoác chiếc áo ngoài nặng trịch ấm áp mà Đạp Tuyết đưa qua.
Không biết là do Liễu Xa trở về hay là ngày xuân vạn vật bừng tỉnh mà khiến cả Liễu phủ nồng đậm sức sống, khung cảnh trong đình viện tươi mới hơn khi cô vừa mới tới rất nhiều. Chỉ là dưới ánh trăng chiếu rọi, nguồn sáng có chút thiếu thốn làm cho cảnh vật xung quanh lúc ẩn lúc hiện khiến khung cảnh trở nên quỷ dị.
Khi tới nhà chính, Khương Bồng Cơ hành lễ với Liễu Xa, ông vẫy tay với cô, ôn hòa nói: “Lan Đình, lại đây nào.”
Khương Bồng Cơ bước lên trước vài bước, ngồi xuống bên cạnh kỷ án, phát hiện vị “cha hời” này đang nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ Đông Khánh. Nói là bản đồ, nhưng thực tế thì lại hơi đơn giản, không nói tới sông núi, ngay cả độ lớn nhỏ cũng vẽ lung tung không rõ.
“Lan Đình có biết cha mấy năm nay chấp quản quận huyện nào, ở đâu không?
Liễu Xa đẩy cây đèn trên bàn về phía Khương Bồng Cơ để cô có thể nhìn rõ hơn, “Mấy năm nay rời xa đất Hà Gian, cha đã từng suy nghĩ, trong lòng Lan Đình liệu có oán trách không. Cha cũng là thân bất do kỷ, không thể không tạm xa quê hương, rời đi nơi chôn rau cắt rốn.”
Khương Bồng Cơ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ông ấy, không hiểu Liễu Xa tại sao lại đột nhiên nói những lời này
“Nơi cha chấp quản là chỗ này, tên gọi là quận Hứa, diện tích vùng đất này có thể so với một châu.” Khương Bồng Cơ trả lời câu hỏi đầu tiên, tránh đi vấn đề đằng sau mà Liễu Xa nhắc tới, dù sao cô cũng không phải Liễu Lan Đình, thật sự không có tư cách đi trả lời, cũng không trả lời được.
Đầu ngón tay của Liễu Xa vuốt nhẹ “quận Hứa” trên bản đồ: “Đúng thế, quận Hứa, Trước khi cha chấp quản, nó nổi tiếng là vùng đất cằn cỗi khắc nghiệt. Triều đình liên tiếp phái người tới nhưng đều nửa đường chết bệnh hoặc tới được nơi tiếp quản nhưng lại có đi mà không về.
Quận Hứa nói là cằn cỗi đã là nói giảm nói tránh lắm rồi, từ cuối triều Đại Hạ, nơi đó luôn là một mảnh đất chó ăn đá, gà ăn sỏi. Đất ruộng bạt ngàn nhưng lại hoang vu cằn cỗi, từng liên tục hạn hán, hơn 10 năm không có một giọt mưa rơi, khiến dân nơi này khó lòng sống sót. Vì sinh tồn, đàn ông khỏe mạnh của mỗi nhà đều biến thành giặc cướp, nạn cướp bóc tràn lan, bán con đợ cái trở thành chuyện thường tình. Người chỉ cần có chút tài vặt thì đã sớm chạy khỏi quận Hứa, cho dù lưu lạc nơi tha phương, sống không bằng heo chó cũng đỡ hơn vật vã chốn địa ngục nơi quận Hứa.
Không chỉ như thế, lương thực và tiền cứu tế triều đình đưa xuống qua nhiều tầng bòn rút cũng như bị đám địa chủ thôn trang áp chế, khi tới tay bách tính cũng chỉ còn lại loại “gạo” với 99% là bùn đất. Mỗi năm đều cứu tế nhưng năm nào cũng vậy, địa chủ quan viên bao che lẫn nhau, giặc phỉ tràn lan.
Đại Hạ sụp đổ, Đông Khánh tiếp quản mảnh đất có gai này.
Trước Liễu Xa, có không ít quan viên chính trực muốn đi cai quản sửa trị vùng đất này, nhưng không có ai ngoại lệ mà thoát đi khỏi cái chết. Từ việc này dẫn đến việc Liễu Xa trở thành Quận Thủ tại nhiệm lâu nhất ở quận Hứa trong hơn một trăm năm gần nhất và được người dân nơi đây kính như thần thánh.
“Phụ thân năm đó đã gặp chuyện gì, tại sao lại bị phái tới nơi đầm rồng hang hổ đó?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, quận Hứa bốn bề hung hiểm, chỉ cần là văn sinh trẻ tuổi có chút hiểu biết sẽ không chạy tới đó làm quan? Liễu thị ở Đông Khánh tuy không được coi là sĩ tộc đứng đầu, nhưng cũng không phải có thể tùy tiện khinh thường, con đường làm quan của Liễu phụ cũng không đến nỗi trắc trở mới đúng.
Đáp án của Liễu Xa nằm ngoài dự liệu của Khương Bồng Cơ: “Vào chỗ chết để tìm đường sống, đó là do cha tự nguyện đi.”
“Tự nguyện?”
Tự nguyện đi tìm chết?
Hay là Liễu Xa nắm chắc sẽ sống được ở quận Hứa?
Không đúng, vào chỗ chết để rồi sống lại?
Quả nhiên, lúc đó có người muốn giết Liễu Xa?
“Đối với người khác, quận Hứa là vùng đất chết, nhưng đối với cha, đó lại là vùng đất lành ẩn chứa một con đường sống.” Liễu Xa cảm khái nói, trước mắt như trở về năm đó, ông một thân áo vải ôm tâm trạng đau khổ chỉ một lòng muốn chết, mang theo bài vị của A Mẫn vội vàng lên đường.
Khi đó, ông trước phải chịu nỗi đau mất con, sau đó là cảnh vợ mình bệnh liệt giường rồi ngày một yếu dần. Bên ngoài lại có vô số con mắt âm hiểm nhìn chằm chằm vào Liễu phủ, ôm đứa con thơ trong lòng ông không biết phải làm sao để sống tiếp, thậm chí còn muốn cứ thế mà đi theo vợ mình.
Chỉ là A Mẫn nói rất đúng, Lan Đình còn sống, kẻ thù cũng còn sống, ông không thể chết được.
Đi quận Hứa, nơi đó còn một đường sống.
Nén lại cảm xúc, Liễu Xa cất đi những ký ức đau khổ trên khuôn mặt, nhấc tay chỉ vào quận Hứa hỏi, “Hôm nay rảnh rỗi sinh nông nổi, cha kiểm tra Lan Đình một chút nhé. Nếu như năm đó con là cha, không thể không đi quận Hứa, vậy làm sao để giữ được mạng nhỏ? Làm sao vững được gót chân và làm sao sửa trị quận Hứa?