*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chuyện này bị Phong lãng tử biết được, Vệ Từ đã chuẩn bị tâm lý anh ta sẽ nói hết cho mọi người biết.
“Bây giờ bá nghiệp của chủ công mới vừa khởi sắc, thực sự không thích hợp cân nhắc chuyện tư tình nhi nữ
Nếu như để những người khác biết được, không chỉ là bên ngoài sẽ thảo luận sôi nổi, sợ rằng mưu sĩ và võ tướng ở dưới trướng chủ công cũng sẽ nảy sinh ý khác.” Vệ Từ không nhịn được mà cảnh cáo Phong Chân một câu
Bây giờ Phong Chân nắm được nhược điểm của Vệ Từ, tâm trạng của anh ta vô cùng tốt
“Nghiêm trọng như thế sao?”
Biết rõ Phong Chân đang cố ý giả ngây giả dại, Vệ Từ vẫn phải nhịn xuống mà giải thích.
“Còn nghiêm trọng hơn3nhiều.”
Lòng người hiểm ác, bọn họ không tiếc dùng suy nghĩ đáng sợ và hạ lưu nhất để suy đoán người bên ngoài
Bách tính đa số đều là ngu dân, một khi có người ác ý dẫn đầu, không cần nhiều thời gian, chuyện phong lưu của chủ công và mỗi một thuộc hạ sẽ được lan truyền ở khắp nơi
Bịa đặt dựng chuyện chỉ cần há miệng, còn muốn bác bỏ tin đồn lại phải chạy đến gãy chân
Vệ Từ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dã sử sẽ viết tệ hại như thế nào, bách tính sẽ nói những câu khó nghe ra sao.
Đây vẫn chỉ là bên ngoài thôi, bên trong Hoàn Châu cũng sẽ vì chuyện này mà rung chuyển bất ổn
Vệ Từ bị người ta đặt lên trên lửa mà nướng0vẫn chỉ là chuyện thứ yếu, sợ rằng có người không cam lòng, cho rằng Khương Bổng Cơ thiên vị Vệ Từ
Một khi mọi người sinh ra suy nghĩ như vậy, mâu thuẫn sẽ tăng lên, lòng người cũng phân tán, thể lực Hoàn Châu không còn sự đoàn kết và vững chắc như trước nữa.
Sống lại một lần, Vệ Từ dùng thị giác của người ngoài cuộc, nhiều lần nghiền ngẫm kiếp trước của mình, mỗi lần đều có phát hiện và cảm nhận khác nhau
Kiếp trước chủ công đối xử với thuộc hạ luôn công bằng công chính, thưởng phạt có mức độ, rõ ràng phân minh, đây là một ưu điểm lớn của cô
Nếu như muốn lên ngôi lần nữa, nhất định phải tiếp tục phát triển ưu thế này
Phong Chân thức thời nói:5“Tử Hiểu còn không tin Chân sao? Có thể nói thì nói, không thể nói thì ta tuyệt đối không để lộ nửa chữ.”
Vệ Từ hừ một tiếng, anh đương nhiên biết Phong Chân nhìn thì có vẻ không nghiêm chỉnh, thật ra lại cẩn trọng đúng mực
“Hy vọng là như vậy.” Phong Chân nói với Vệ Từ: “Trước kia ta đã cảm thấy có gì đó không đúng
Tuy cậu không nói gì, thế nhưng ta luôn cảm thấy trong lòng cậu ngập tràn tâm sự
Nghĩ nhiều nhạy cảm, đây vừa là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm của cậu
Nếu như có điều gì khó nói, cậu đều có thể nói với ta, cần gì phải tự mình chuốc khổ như vậy?”
Không cần biết có chuyện gì khó chịu, nói ra thì dễ chịu hơn rồi.
Vệ4Từ lặng yên, nếu anh dám coi Phong Chân là đối tượng để trút hết, há chẳng phải đã bị đối phương nắm lấy vô số điểm yếu hay sao? Nếu Phong Chân lấy điều này mà uy hiếp, muốn anh yểm trợ giúp anh ta trốn việc, lén lút uống rượu, vụng trộm đến thanh lâu thì phải làm sao?
Đừng tưởng rằng Phong Chân không làm được chuyện như vậy
Kiếp trước Phong lãng tử đã làm những chuyện không đáng tin ra sao, Vệ Từ rất rõ ràng
Bắt nạt đám võ tướng thành thật như Lý Uân, Điển Dần, lừa bổng lộc của bọn họ mà đi mua rượu, thường xuyên trốn việc
Đầy rẫy tội ác, tội lỗi chồng chất!
“Làm việc vui thì phải làm đúng lúc, sao có thể chờ đến bây giờ.” Phong Chân9nói: “Con người sống đến trăm tuổi, cái mong muốn chính là tiêu dao tự tại, tận hưởng lạc thú trước mắt.” Vì vậy anh ta thực sự không hiểu Vệ Từ nhìn trước nhìn sau, mong muốn đẹp cả đôi đường như vậy, kết quả đa phần luôn là cả hai bên đều không tốt
Nhạy cảm nghĩ nhiều, không dễ trường thọ
Có thể còn có chuyện mà anh ta không biết, thế nhưng theo cái nhìn của Phong Chân, nếu Vệ Từ cứ tiếp tục như vậy, chỉ là hại người hại mình mà thôi.
Không..
Hai người thì không chắc, nhưng hại mình là chuyện chắc chắn
Anh ta cuốn chăn ngủ, để lại Vệ Từ ngẩn ra ở đó, trên mặt lộ vẻ suy ngẫm
Ở một chỗ khác, Lý Vân cũng ngoan ngoãn mời bà mai, tự mình đi bắt một đôi chim nhạn
Tam thư lục lễ, không thiếu thứ gì
Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ quá trình chỉ trong hơn nửa tháng
Trình Tĩnh hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng Tung giao cho một cách hoàn mỹ, anh ta đã sớm cầm mật thư mà Khương Hồng Cơ viết rồi lặng lẽ trở về, cũng không tham dự buổi hôn lễ lần này.
Tuy nói thời gian gấp gáp, thế nhưng Khương Đồng Cơ cũng không làm Thượng Quan Uyển phải uất ức, những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị đủ cho cô, nghiễm nhiên là dáng vẻ gả em gái đi
Nói đến “gả em gái”, Khương Đồng Cơ rất có kinh nghiệm
Cô chỉ cần để ý tính toán toàn cục, chi tiết nhỏ sẽ có người khác thực hiện.
Mấy ngày trước khi thành hôn, nụ cười trên mặt Lý Uân vẫn chẳng hề biến mất, bước đi không chỉ mang theo gió mà còn tung bay
Thượng Quan Uyển lại thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy những thứ bây giờ đều đẹp như một giấc mơ hư ảo
Một khi đâm thủng giấc mơ này, cô sẽ bị bắt về thực tế tàn khốc, tiếp tục làm người goá chồng trước khi cưới, bị người ta tra tấn, không nhìn thấy chút tương lai nào.
Dùng cách nói của khán giả trong kênh livestream, kiểu của cô bây giờ là “hội chứng lo lắng tiền hôn nhân”.
Công việc của Khương Hồng Cơ bận rộn, chỉ có thể nhờ Tuệ Quân giúp mình khuyên bảo Thượng Quan Uyển, tránh cho Uyển Nhi suy nghĩ nhiều.
Tuệ Quân thông minh sắc sảo, mỗi một câu đều đánh trung tâm sự trong lòng Thượng Quan Uyển, khúc mắc của cô cũng được giải quyết dễ dàng.
Dưới sự thấp thỏm chờ mong của đôi tân lang tân nương, rốt cuộc cũng đến ngày thành hôn
Làm một con cẩu độc thân đầu tiên thoát khỏi đàn của tập đoàn Hoàn Châu, Lý Uân không chỉ có diện mạo tuấn tú dễ thương, nhân duyên cũng rất tốt, vì vậy những đồng nghiệp có thể trình diện đều có mặt
Phu nhân của Phong Cẩn, Ngụy Tĩnh Nhàn còn đảm nhiệm chức vụ làm phu nhân toàn phúc làm tục chải tóc* cho tân nương, giúp Thượng Quan Uyển che mặt.
* Tục chải tóc: phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt
“Tĩnh Nhàn tỷ tỷ, ta, ta hơi hồi hộp...” Thượng Quan Uyển đã không còn là thiếu nữ non nớt kia nữa
Lần trước thành thân, cô chỉ có cảm giác mình không phải đang thành hôn mà là đang tham gia tang lễ của bản thân
Thế nhưng hôm nay..
Trái tim nhỏ trong lồng ngực lại không thể khống chế mà nhảy loạn, làm cho cô vừa luống cuống lại hoang mang.
“Hôm nay là ngày thành hôn, không thể tùy tiện mở miệng.” Ngụy Tĩnh Nhàn cười nói: “Chuyện lúc trước, tất cả đều quên hết đi.” Thượng Quan Uyển vẫn hồi hộp, cô không kìm được mà siết chặt hai tay dưới ống tay áo lớn, để lại dấu móng tay nhạt trong lòng bàn tay
Lý Vân đến đón dâu rất đúng giờ, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ
Cả đời anh theo đuổi những thứ rất đơn giản, phụng dưỡng sư phụ, cưới vợ sinh con
Bây giờ cả hai đều đủ, anh đương nhiên sẽ mặt mày hớn hở, cười đến mức không thấy tổ quốc đâu.
Trường Sinh nhà Phong Cẩn và Phong Nghi nhà Phong Chân làm phù dâu phù rể
Trường Sinh còn nhỏ, thật vui vẻ mà lăn qua lăn lại trên giường trong phòng cưới
Phong Nghi, con trai độc nhất của Phong Chân lại mang khuôn mặt nghiêm túc, yên lặng ngồi trên đệm chăn, ở lại một chút mang tính tượng trưng rối lui xuống.
Phong Nghi là con người vợ đã mất của Phong Chân, diện mạo giống Phong Chân nhưng tính nết lại giống mẫu thân của mình, vô cùng nội liễm.
Bởi vì là sinh non, so với Phong Chân, Phong Nghi còn yếu hơn một chút, cậu rất ít khi xuất hiện ở trước mặt người ta
Mọi người thấy thằng bé Phong Nghi này nhất thời kinh hãi đến mức quên cả mở miệng
Cái tên Phong Chân vô cùng buông thả đó lại sinh ra một đứa con trai nghiêm túc mẫu mực, đột biến gen sao! “Chào các thúc bá!”
Phong Nghi ngoan ngoãn hành lễ, tuổi còn nhỏ mà đã có vài phần phong độ quân tử.
“Hôm nay là ngày tốt của tiểu thúc Hán Mỹ của con, không cần phải thận trọng như vậy.” Phong Chân xoa tóc con trai mình, thuận miệng đuổi cậu đi
Hết cách rồi, con trai ở bên cạnh, anh ta không thể nào thoải mái uống ừng ực được: “Phải có phong độ của huynh trưởng, không được ức hiếp nhỏ yếu.” Tướng mạo Phong Nghi gầy yếu, thế nhưng tác phong rất tốt, thực sự là không phụ lòng cái tên mà Phong Chân đặt cho cậu
Mọi người thấy thế thì trố mắt há hốc mồm.
Bọn họ cho rằng một lãng tử như Phong Chân, con trai mà anh ta sinh ra cũng sẽ gan to bằng trời, là kiểu con ông cháu cha dám nhảy disco ở trước mộ phần người ta.
Kết quả thì sao?
“Trúc xấu lại ra măng tốt!” Mặt của Phong Chân lập tức vụ xuống, mắng ai là “trúc xấu” đấy hả? Hoàn Châu vô cùng náo nhiệt, một chỗ khác lại vô cùng ngưng trọng
“Con không vui?”
Trong tay Liễu Xa là một phong thư do Khương Hồng Cơ phái người khẩn cấp đưa đến vào nửa tháng trước
Đứng trước ông là một thiếu niên tuấn tú tầm mười ba mười bốn tuổi, ngũ quan giống Khương Hồng Cơ đến mấy phần.
“Con trai không dám.” “Không dám là tốt rồi.” Liễu Xa nói một tiếng, đặt bút ở phía cuối lá thư mà viết hai chữ
“Có thể”