Nếu không ở rể được thì cứ dựa theo kế hoạch khi trước của ông, bề ngoài thì cưới vợ nạp thiếp bình thường nhưng vẫn âm thầm dâng đàn ông qua để nối dõi tông đường. Thái Tổ nhà Khương tương lai nên bá đạo và phóng khoáng như thế, dù cô có dăm bảy gã “nam sủng” bên cạnh cũng không ai dám ý kiến ý cò gì.
Như mẹ dạy dỗ con cái, không cần nêu lý do!
Dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể tặng không con gái quý báu của ông cho đám sài lang hổ báo nào hết!
Vì thế, Liễu Xa vẫn ra sức giới thiệu, cố gắng mời mọc Khương Bồng Cơ chọn hàng.
“Đẹp à, có đấy có đấy, Vệ Tử Hiếu của quận Lang Gia nhé? Từ nhỏ đã hào hoa phong nhã, đẹp tựa thiên tiên...”
Vừa nói dứt lời, Liễu Xa nháy mắt với Khương Bồng Cơ, động tác có vẻ bỗ bã mà lại mang ý sâu xa, đại ý là đàn ông đều hiểu.
Nếu là người khác làm động tác và ánh mắt như vậy, hẳn sẽ thành bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng đối tượng ở đây là Liễu Xa... Không thể không nói, trong thế giới nhìn mặt mà sống, ông làm như vậy lại gợi sự phong lưu tao nhã, khiến người ta phải tim đập thình thịch.
Khương Bồng Cơ lúng túng hỏi: “...Vì sao đều là quận Lang Gia?”
Cứ như trừ quận Lang Gia, đàn ông các nơi khác đều chết hết rồi vậy.
Xem chừng ông bô hờ này đã say khướt rồi.
“Người đời đều nói, quận Hà Gian hút hết cái đẹp của thiên hạ, hai quận Lang - Huyên thì hội tụ cái đẹp, cái tài của nhân gian. Nữ nhi quận Hà Gian đa phần đều là danh giá, đẹp có tiếng, trong sử sách được ngợi khen rất nhiều. Còn hai quận Lang Gia và Huyên Nịnh mưu sĩ hiền thần xuất hiện như nấm sau mưa, là nơi Văn Khúc Tinh hội tụ... Đông Khánh nhìn thì bé nhỏ nhất trong năm nước, nhưng lại là cái đinh gai mắt của bốn nước còn lại. Này còn không phải là vì đám hiền tài của ba quận này sản sinh ra sao?”
*Văn Khúc Tinh: dùng để ví những người học giỏi, có số đỗ đạt làm quan.
Liễu Xa bỗng vỗ tay cười lớn: “Chỉ những anh chàng kiệt xuất đó mới xứng với con ta.”
A Mẫn từng nói, hai người thông minh ưu tú sẽ sinh ra đời sau càng ưu tú mà.
Khương Bồng Cơ chỉ cười mà không đáp, tự rót rượu uống.
Không lâu sau, Liễu Xa đã gục trên bàn, ngủ say như chết.
Hoa lê trong đình viện theo gió thổi xuống, vài cánh hoa còn nghịch ngợm rơi xuống tóc ông.
“Aiz, vậy mà cũng say.”
Khương Bồng Cơ uống hết mấy vò rượu hoa lê còn lại, nhìn sắc trời rồi đứng dậy, thoải mái bế Liễu Xa say ngủ hai má đỏ hây hây lên.
Mặc dù là đàn ông trưởng thành, nhưng thể trọng của ông lại nhẹ quá sức tưởng tượng, cứ như chỉ còn da bọc xương vậy.
Khương Bồng Cơ đặt Liễu Xa lên giường, rồi phủ thêm chăn ấm, dưới ánh nến, hốc mắt Liễu Xa càng thêm sâu.
“... Đúng là gầy không ra hình người mà... Không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến Liễu Xa biến thành như vậy?”
Khương Bồng Cơ do dự, khẽ nhíu mày, hồi tưởng về cảm giác cứng cộm vừa rồi, cứ như đang bế một bộ xương khô vậy.
Lúc đứng dậy, ánh mắt cô quét qua góc phòng, đó là... bài vị của Cổ Mẫn?
Cô nhìn một lát rồi cất bước, rời khỏi phòng ngủ của Liễu Xa, đóng chặt cửa để gió đêm không lùa vào phòng.
Kéo lại vạt áo khoác vừa dày vừa nặng, cô chọn một lối đi gần nhất dẫn về viện của mình.
Hành lang dài treo đầy đèn lồng, tuy khả năng chiếu sáng không cao, nhưng cũng chưa đến nỗi tối tăm mịt mù, trên đường còn gặp một đợt gia đinh tuần tra đêm.
Một đội năm người, gia đinh dẫn đầu cầm đèn lồng nhìn thấy Khương Bồng Cơ, rối rít dừng lại cúi người thi lễ.
“Ừm.” Cô lên tiếng đáp lại, rồi đi thẳng về viện của mình.
“Liễu phủ này không nhỏ, nhưng bí mật bị che giấu cũng không ít, thâm sâu khó lường.”
Khương Bồng Cơ nhếch môi cười, trong bóng tối, đôi mắt đen láy tựa như lóe sáng.
Ngày hôm sau, Liễu Xa ôm cái đầu đau nhức vén chăn lên, trong lòng âm thầm cảm thán cái thân già này càng ngày càng nát, có mấy chén rượu hoa lê đã gục, cũng không nhớ nổi tối qua ông lần mò về phòng thế nào.
Ông vừa ngồi dậy, tỳ nữ ngoài phòng nghe được động tĩnh bèn nhẹ giọng hỏi: “Lão gia đã dậy rồi ạ?”
“Ừm.”
Liễu Xa nằm lại, chờ quen dần với cơn đau đầu mới ngồi dậy.
Ông chỉnh sơ sơ lại vẻ ngoài, khi đã chắc chắn rằng không còn gì không ổn mới lên tiếng, để tỳ nữ tiến vào hầu hạ rửa mặt.
Ông và Cổ Mẫn thành hôn vài năm, thời gian không dài nhưng hai người là thanh mai trúc mã, nên nhiều thói quen sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của ông bị ảnh hưởng bởi Cổ Mẫn. Ví dụ như những chuyện phải tiếp xúc tứ chi, ông thường đều tự mình làm.
Tỳ nữ nối đuôi nhau vào phòng, Liễu Xa lạnh lùng nhận khăn ấm lau mặt, đầu óc đang hỗn loạn cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ông uống không nhiều lắm, lại qua một đêm, mùi rượu trên người gần như đã bay hết, mặc quần áo đã được xông hương, mùi thơm ngan ngát quanh quẩn trên người, trừ cái mũi chó của Khương Bồng Cơ ra, người thường không ai có thể biết được là ông đã uống rượu.
Mặc xong quần áo, Liễu Xa nhìn sắc trời bên ngoài, im lặng tính toán giờ là mấy giờ.
“Sáng nay Lan Đình đã tới à?”
Ông ngủ một giấc tới chiều, chẳng trách lúc vừa dậy đầu lại đau đến thế, ngủ nhiều quá cũng mệt.
“Nhị lang quân sáng nay có tới vấn an, nhưng thấy lão gia còn ngủ say nên không cho chúng nô tài quấy rầy.”
Liễu Xa im lặng, trong đầu hiện lên từng đoạn ký ức, sắc mặt lập tức trắng như tờ giấy, cố nhịn không ôm mặt khóc thét.
Hình tượng người cha vĩ đại của ông... vỡ tan tành rồi sao?
Tỳ nữ cúi đầu, tầm mắt chỉ dừng lại ở ngực Liễu Xa, duy trì khoảng cách an toàn với ông, nên không thấy được vẻ xoắn xuýt và xoắn xuýt và xoắn xuýt của ông.
Nếu ở nhà khác, tỳ nữ hầu hạ như vậy phần lớn đều bị chưng dụng khi bà chủ nhà không khỏe, dù không danh không phận nhưng địa vị thì hiển nhiên cao hơn các tỳ nữ bình thường khác, khéo còn một bước lên trời.
Nhưng định lý này không áp dụng được ở Liễu phủ, ít nhất là vô dụng với Liễu Xa, ai trong phủ cũng đều biết.
“Lui xuống hết đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Ông thật sự cần yên tĩnh, bị con gái bé bỏng bế công chúa là cái quỷ gì chứ, hình tượng người cha vĩ đại vỡ tan thành từng mảnh rồi.
Khi tỳ nữ đều lui xuống hết, cánh cửa khép lại, Liễu Xa nói thầm với bài vị của vợ mình.
“Lẽ nào... đây là ga lăng mà A Mẫn đã nói?”
Ngoài phòng, vài tỳ nữ im lặng lui xuống.
Trong đám, có một cô bé trông có vẻ trưởng thành, tính cách khá hoạt bát, bị bán vào Liễu phủ chưa đến nửa năm, trông rất có tinh thần.
“Aiz, Đông tỷ nè, lão gia về mấy ngày rồi mà sao không tới hậu viện nhỉ?”
Tỳ nữ được gọi là Đông tỷ, là người cũ của Liễu phủ hồi trước, cũng là nha hoàn nhất đẳng hầu hạ bên cạnh Liễu Xa. Tuổi mới hơn hai mươi, mà mặt lúc nào cũng lạnh tanh, cũng không trang điểm, nhìn ai cũng nặng nề, xiêm y thì đều mặc màu tối.
Nhìn qua còn tưởng cô là bà cô già đã xuất giá rồi.