*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu như đổi lại là người phụ nữ khác, Thôi Dục nói không chừng sẽ có suy nghĩ sai lệch
Có điều vì là Khương Đồng Cơ nên hắn vạn lần không dám.
Không, hắn căn bản không ý thức được đối phương là nữ giới, thậm chí còn bỏ qua trong vô thức
Đối mặt với Khương Bồng Cơ luôn có một cảm giác như vào triều diện thánh
Uy nghiêm của đế vương chắc cũng chỉ như vậy
Trong lúc hắn không ý thức được, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo.
“Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, các ngươi đã xem trọng Liễu Hi ta như thế, ta đương nhiên cũng sẽ không keo kiệt với các ngươi.” Khương Đồng Cơ chẳng có chút áp lực tâm lý nào nhận đầu danh trạng của Thôi thị, mà đã nhận thì cũng nên để Thôi thì nhìn thấy3quyết tâm của cô
“Trọng Hoán hắn là đã nghe qua giây trúc Hà Gian.”
* Đầu danh trạng ở cổ đại dùng để chứng minh sự trung thành, ý là trước khi gia nhập một tổ chức, phải làm một việc gì đó được tổ chức tán thành để tỏ lòng trung thành
Trong lòng Thối Dục run lên bần bật, kinh ngạc trợn tròn mắt, líu hết cả lưỡi, suýt chút nữa thì quên mất phải nói như thế nào.
Giấy trúc Hà Gian?
Sao hắn có thể chưa từng nghe tới chứ?
Thôi thì làm giàu từ buôn bán kinh doanh, tuy nói là đã có chút tiếng tăm trong ngành nhưng rốt cuộc cũng không phải là boss lớn tiếng tăm cao, căn bản không được người khác xem trọng.
Càng là như vậy, Thôi thị càng muốn cố gắng để có thể bước lên tầng lớp cao hơn
Giống như giấy1trúc, không phải là sĩ tộc hiển hách thì không có cách nào sờ tới được
Thôi thì không phải là không có tiền đi mua, căn bản là bọn họ ngay đến cả tư cách đặt hàng cũng không có
Trong lòng hắn lo sợ, trong đầu luẩn quẩn xuất hiện một ý nghĩ to gan.
Chẳng lẽ Liễu Hi muốn nhường lại lợi nhuận giấy trúc? Dù chỉ là kiếm được một chén canh cũng đủ để Thôi thị “no bụng” rồi.
Có điều suy nghĩ này không tồn tại bao lâu, liền bị Thôi Dục cưỡng ép nén xuống.
Lấy trực giác của một thương nhân ra phán đoán, cô gái trước mắt này tuyệt đối không thể khinh thường, càng không thể dùng ánh mắt thể tục để phán đoán.
Có một vài người, ngươi càng muốn lấy một thứ gì đó từ trong tay họ, họ càng không muốn3cho ngươi
Ngược lại, có thể có một số thu hoạch ngoài mong đợi
Thôi Dục nói: “Giấy trúc Hà Gian chính là bảo bối mà danh sĩ trong thiên hạ đều theo đuổi, Thôi mỗ tất nhiên đã nghe qua.”
Khương Bổng Cơ nói: “Mẫu thân từ nhỏ thông minh lanh lợi, giấy trục chính là do bà sáng tạo ra dựa trên cơ sở cải tiến giấy Thái Hầu
Nhưng do nguyên liệu làm giấy có hạn, đến nay không có cách nào sản xuất với số lượng lớn
Mẫu thân thường nói, giấy trúc không phải thứ độc quyền của bất cứ nhà nào
Có điều, bà sợ những kẻ có dã tâm sẽ lợi dụng chuyện này, cho nên mới luôn giấu đi kỹ thuật làm giấy trúc, chứ không phải bà cho rằng cái gì của mình đều quý, không chịu truyền lại cho người khác.”
Cổ Mẫn có từng3nói qua những lời này hay không, Thôi Dục cũng không có cách nào chứng thực, cho nên chỉ yên lặng lắng nghe Khương Bồng Cơ nói.
Tim hắn bỗng nhảy thót, như vọt lên tận họng
Hắn vội vàng nuốt nước bọt, rõ ràng trong lòng đã muốn reo hò hát vang, ngoài mặt lại vẫn phải duy trì điềm tĩnh và cẩn trọng
Lời này của Khương Bồng Cơ ám chỉ rất rõ ràng, biểu hiện lần này của Thôi thì làm cô rất vừa lòng, cho phép Thôi thị hưởng miếng bánh ngọt này!
Khương Bồng Cơ tiếp tục nói: “Đây là di chỉ của mẫu thân, ta là con gái của người, đương nhiên phải kế thừa
Có điều ta cũng có nỗi lo giống như mẫu thân năm đó, đối với việc sản xuất giấy trúc hàng loạt thì vấn đề khó khăn nhất nằm ở nguyên liệu
Nguyên9liệu cung cấp không đạt chất lượng, sản xuất hàng loạt cũng bất thành.” Nghe đến đây, tim của Thôi Dục lại chìm xuống đáy đáy cốc.
Sau vô cùng mừng rỡ là lo lắng tột cùng, thật là quá kích thích.
Không đợi Thôi Dục mở miệng, Khương Bồng Cơ thở dài một tiếng: “Để hoàn thành di chỉ của mẫu thân, ta tự mình đi khảo sát thí nghiệm, việc đó thực sự giúp ta phát hiện ra thứ có thể thay thế hoàn hảo cho nguyên liệu làm giấy trúc
Nhiều năm trước ta đã bắt đầu thử nghiệm, bây giờ đã thành thục kỹ thuật chế tạo giấy, chỉ cần nguyên liệu không có vấn đề gì, thì sản xuất với sản lượng lớn sẽ không còn là vấn đề khó khăn nữa
Chưa nói có thể cho người trong thiên hạ đều dùng được loại giấy này, nhưng ít nhất cũng giúp được các gia đình trung lưu trong thiên hạ không cần dùng thẻ tre cồng kềnh nữa.” Nếu như cảm xúc của Thôi Dục có thể mô tả bằng một bức tranh thì đại khái đó sẽ là bức tranh vẽ ô tô lên núi.
Lên lên xuống xuống có thể khiến người khác lên cơn đau tim
Khương Đồng Cơ cho người mang tới một chồng giấy Tuyên được cắt chỉnh gọn gàng, cô thấy ánh mắt Thôi Dục đã dán chặt vào nó.
Lúc trước hắn là tự khiêm nhường, chứ Thôi thì có tiền, bỏ ra nhiều một chút đi quan hệ, dù sao cũng mua được một ít giấy trúc bằng con đường không chính thống
Thân là gia chủ Thôi thị, đương nhiên hắn cũng đã dùng qua giấy trúc
Dựa vào mắt thường hắn cũng biết, loại giấy trúc cải tiến mà Khương Đồng Cơ nói đến nhất định có chất lượng không kém gì giấy trúc thượng hạng.
Nếu quả thật có thể kiếm được một mối hời như vậy, Thôi thì đâu phải chỉ tiến lên một bậc?
Rõ ràng là một bước to đến rách đũng quần!
“Trọng Hoán có lẽ còn chưa biết, ta muốn trùng tu Kim Lân Các
Tuy rằng không dám so bì với Kim Lân Các của tiền triều, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu
Ta định dùng loại giấy này để đóng tất cả sách vở trong Kim Lân Các, đến lúc đó sẽ cần lượng giấy vô cùng lớn
Chuyện này nếu không phải tâm phúc, ta cũng không dám tùy tiện nhờ vả.” Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Không biết Trọng Hoán có bằng lòng giúp ta một tay hay không?” Nói nhiều như vậy, chỉ có câu cuối cùng là có sức hấp dẫn với Thôi Dục nhất
Hẳn hận không thể gật đầu như giã tỏi, lập tức cao giọng trả lời: Bằng lòng bằng lòng bằng lòng! Một ngàn cái một trăm cái bằng lòng! Có điều, hắn cần phải rụt rè
Thế là Thôi Dục cố gắng đè nén nội tâm đang vô cùng kích động xuống, thận trọng trả lời: “Cô sở nguyện dã, bất cảm thỉnh nhĩ.”
Khương Bồng Cơ mỉm cười rạng rỡ, các khán giả trong kênh livestream hơi bối rối
[Ngô Đồng Đại Vương]: Nghĩa là gì thế? Cầu phiên dịch! [Lạc Thần Dạ Mạch]: Dịch nôm na là: Đây chính là tâm nguyện của ta, chỉ là không dám mở lời mà thôi
[Giao Hàng Nhanh Thuận Phong]: Tôi chỉ quan tâm đến một việc, Streamer không thể nào giao kỹ thuật làm giấy đi dễ dàng như vậy chứ?
Khương Bồng Cơ vô tình nhìn thấy những bình luận này, không khỏi cười thầm trong lòng
Cô sao có thể làm mấy chuyện ngu si như thể được?
Biết rõ Thối thị là người làm ăn, cô làm sao có thể giao ra con át chủ bài vào thời điểm này?
Cô đồng ý để Thối thị tham gia vào quá trình làm giấy, nhưng chưa từng nói qua sẽ giao cho hắn kỹ thuật nòng cốt
Chỉ là lợi dụng nhân lực của bọn họ mà thôi
Chờ đến khi giấy Tuyến được sản xuất hàng loạt, giá cả của giấy hạ dần xuống, lúc này cô mới không ngại ngần gì mà giao kỹ thuật làm giấy cho Thôi thị.
Bây giờ hả? Giấy Tuyên chính là củ cà rốt mập mạp mà cô đặc biệt lấy ra dụ con lừa tham ăn Thôi thị, để nó nhìn “cà rốt” cho đã cơn thèm.
Dù vậy, điều kiện mà Khương Bồng Cơ đưa ra cũng vượt xa khỏi suy đoán của Thôi thị, khiến bọn họ mang ơn Khương Bồng Cơ
Đôi khi cho đi quá nhiều, người ta chưa chắc đã nhớ tới lòng tốt của mình
Bố thí từng chút một cho bọn họ, bọn họ mới biết được thứ đang cầm trong tay trân quý đến mức nào
Cứ vậy nửa tháng trôi qua, trong thành vẫn thi hành thiết quân luật, trong binh trấn giữ không thuyên giảm
Mấy nhà bị giam lỏng ngay cả đám tang cũng không thể làm to.
Rất nhiều sĩ tộc nhỏ cũng cảm thấy như kiến bò trên chảo lửa, muốn ngồi yên cũng không được.
Ngay lúc này, hai tin tức đã nổ banh trong tầng lớp sĩ tộc ở Sùng Châu.
Đúng ra mà nói, tin thứ hai sức công phá quá nặng
Đem ra so sánh, tin đầu tiên chẳng có tí phân lượng nào.
Tin thứ nhất, Thôi thị ở Sùng Châu mà bọn họ khinh thường lúc trước đã đầu quân cho Liễu Hi, hoàn toàn lựa chọn đứng về phía cô.
Thôi thì có được trọng dụng hay không bọn họ căn bản không hề để ý
Trong mắt rất nhiều người
Thôi thì chỉ là con cóc ghẻ âm mưu bước lên tầng lớp thể gia số một ở Sùng Châu mà thôi
Thứ hai, Thôi thị đưa ra đầu danh trạng, nhờ đó đạt được quyền mua bán giấy trúc và giấy Tuyên từ trong tay của Liễu thị
Kinh sợ hơn là, sau năm năm hợp tác, Thôi thì còn có thể nhận được kỹ thuật sản xuất hai loại giấy từ tay của Khương Bổng Cơ.
Biết tin Thôi thì sẽ giành được những quyền lợi đó, một đám sĩ tộc nhao nhao đấm ngực dậm chân.
Món hời thế này sao lại rơi trúng đầu Thôi thì chứ?