*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khương Bổng Cơ hiện ở Sùng Châu nhưng đối với tình hình Hoàn Châu cô cũng rõ như lòng bàn tay.
“Cá trong ao nuôi đã đủ lâu rồi, bây giờ cá đang béo tốt, chính là lúc thích hợp để thả câu.” Cô xem công văn mà đám người Từ Kha dâng lên, đúng lúc đó Kỳ Quan Nhượng ôm một đống thẻ tre đi vào, cô vội nói: “Văn Chứng, qua đây giúp ta thảo một phần công văn.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, không kìm được nói: “Chủ công gặp chuyện gì vui sao?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Đương nhiên là chuyện vui, nếu làm xong chuyện này ta có thể bù lại số ngày nghỉ trong ba năm cho huynh.”
Kỳ Quan Nhượng là thuộc hạ dưới trướng Khương Bồng Cơ đã hơn hai năm, trải qua ba cái Tết lại chưa một lần3được nghỉ phép năm
Mặc dù lương bổng không thấp nhưng vẫn không thể bù đắp được sự chua xót trong lòng khi phải bận bịu liên tục từ đầu năm đến cuối năm
Uy tín của chủ công đã sụp đổ lâu rồi, trừ phi anh ta bị ngu, nếu không chuyên nghỉ phép này một chữ anh ta cũng không tin
Tuy trong lòng anh ta không tin nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Được, Nhượng bây giờ mài mực.” Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Hiếu Dư và Hoài Du nói với ta, tính đến hiện tại đã có ba nghìn chín trăm sáu mươi ba sĩ tử vào Kim Lân Các mượn sách.” Kỳ Quan Nhượng nghe thấy con số này, suýt chút nữa đánh rơi cây bút trong tay
“Ba nghìn chín trăm sáu mươi ba người?”
Muốn vào Kim Lân Các nhất định phải tham gia một bài kiểm tra đơn giản,1vượt qua bài kiểm tra này mới có tư cách đăng ký tên và làm lệnh bài.
Chỉ cần kiểm tra số lượng lệnh bài thì có thể biết được đã có bao nhiêu người tiến vào Kim Lân Các.
Khương Đồng Cơ còn dựa vào phương pháp này để thu thập thông tin cơ bản của từng văn sĩ
Muốn ra vào Kim Lân Các hay mượn sách sao chép đều cần phải đăng ký, cho nên có thể biết được trong một ngày mỗi người đọc sách hết bao lâu, đọc cuốn nào, sao chép cuốn nào
Căn cứ vào thông tin đó còn có thể phán đoán sơ bộ người này có hiếu học hay không, có kiên trì hay không, có nền tảng cơ bản thể nào.
Trong lúc những người này không ngờ tới, phần lớn thông tin của họ đã bị tiết lộ.
“Trong số những người này không ít người3có tài hoa, ta muốn nhắm vào những người này mà chinh tích
Tuy nói là chúng ta cũng đang bồi dưỡng nhân tài của riêng mình nhưng vẫn cần đến mấy năm, không thể cứ bắt bọn họ một người làm quá nhiều việc, lỡ như không chịu nổi ta sẽ rất đau lòng.”
* Chinh tích hay trung tích là một chế độ cất nhắc nhân tài thời Hán của Trung Quốc.
Cái gọi là chinh tích thật ra là một loại chế độ cất nhắc người tài
Khương Bồng Cơ thân là người đứng đầu một châu đương nhiên có tư cách làm như vậy.
Kỳ Quan Nhượng nghe xong thì nhẹ giọng hừ hừ, từ chối cho ý kiến.
Chủ công nhà anh ta nếu biết thương tiếc bọn họ, làm sao lại nợ ngày nghỉ liên tiếp ba năm? Ba năm, một năm bảy ngày, tròn hai mươi mốt ngày đó! Toàn3bộ đều bị chủ công nhà anh ta ăn hết
“Ý của chủ công là muốn cất nhắc nhân tài từ trong đám sĩ tử này?”
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên, bọn họ đều đã dâng đến tận cửa rồi sao ta có thể dễ dàng bỏ qua? Ta khổ sở dựng lên Kim Lân Các cho bọn họ học tập miễn phí, chẳng lẽ là vì giúp người khác làm đồ cưới, để sau khi bọn họ thành tài thì làm việc cho người ngoài hay sao? Chúng ta cứ sàng lọc trước, chinh tích ra những người có phẩm hạnh và tài hoa, hóa giải việc thiếu nhân lực cấp bách hiện nay
Mấy người còn dư lại thì sao cũng được.”
Khóe miệng Kỳ Quan Nhượng giật một cái, anh ta thật sự quá xem thường chủ công nhà mình rồi
Cô thật không hổ là một tay buôn bán tài tình,9bản lĩnh vắt kiệt mọi thứ này thật khiến người ta cảm thán
Nếu là người khác chưa chắc có ai có năng lực phản ứng tuyệt vời như cô, không những suy một ra ba mà còn biết bóc lột hết lần này đến lần khác.
“Chủ công, chỉ dựa vào những thông tin này sợ là khó mà phân biệt được ai tốt ai không tốt.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Việc này đơn giản thôi, chi bằng đánh ra chiêu bài Dùng văn kết bạn
Mỗi ngày để ra vài câu hỏi khó để kiểm tra mọi người, lại mời danh sĩ đức cao vọng trong làm giám khảo chấm điểm cho bọn họ, xếp hạng cao thấp
Ba vị đứng đầu trong ngày sẽ giành được phiếu cơm “Tri Khách Trai, dùng phiếu cơm này là có thể một ngày ba bữa đều được ăn ở Tri Khách Trai, mỗi bữa sẽ miễn phí cung cấp hai mặn hai chay một canh.”
Cứ như vậy, vừa có thể thăm dò tài năng và học vấn của mọi người, vừa có thể tạo dựng danh tiếng cho Tri Khách Trai ở Hoàn Châu.
Kỳ Quan Nhượng vừa than thở vừa hạ bút thật nhanh.
Chủ công nhà anh ta đúng là một tên gian thương nhưng lại bị sự nghiệp thống trị thiên hạ làm lỡ dở! Không bao lâu, Kỳ Quan Nhượng đã viết xong văn thư, liền đưa cho Khương Bồng Cơ xem.
Nếu nội dung không có vấn đề gì thì bản công văn này sẽ nhanh chóng được đưa về Hoàn Châu.
“Đúng rồi, nhớ bảo binh lính truyền thư đi tìm Chính Đồ, hỏi xem hắn có muốn nhờ đem theo thứ gì không.” “Tìm Phù Vọng Tướng quân để làm gì?” Kỳ Quan Nhượng vô cùng ngạc nhiên
Khương Bồng Cơ nhếch miệng một cái, lẩm bẩm nói: “Tính thời gian, không bao lâu nữa là Tuệ Quân sinh con rồi.” Kỳ Quan Nhượng lập tức hiểu ra.
Không ở thời đại thiếu thốn sách vở thế này sẽ không bao giờ hiểu được khát vọng của con người đối với tri thức
Lúc nào cũng có học sinh trời còn chưa sáng đã đứng bên ngoài Kim Lân Các chờ, đến khi đóng cửa vẫn như cũ lưu luyến không muốn rời đi, thậm chí có lúc ngay cả thời gian chải chuốt bản thân cũng không có.
Ngày đêm học hành cực khổ, kiên trì không nghỉ.
Vì để không xảy ra án mạng, Từ Kha đặc biệt sai người trong Kim Lân Các mở một nhà ăn miễn phí, mọi người có thể dùng lệnh bài thân phận để lĩnh một phần cháo thịt đặc, ngoài ra còn chuẩn bị một vài tiểu viện an tĩnh, để cho các sĩ tử rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi một chút hoặc cùng người khác bàn luận kinh thư.
Chỉ vẻn vẹn ba tháng, danh tiếng của Kim Lân Các ở Hoàn Châu đã truyền khắp toàn bộ Đông Khánh, thậm chí còn có xu hướng tràn sang nước bạn.
Hôm đó, các sĩ tử vẫn theo thường lệ “ngâm” mình ở Kim Lân Các, có người nhíu mày suy nghĩ, có người thấp giọng bàn luận với bạn bè, có người thì nghiêm túc ghi chép.
Vào lúc này, một tấm cáo thị lặng yên không tiếng động xuất hiện trong Kim Lân Các
“Đây là cái gì?” Một người xuất thân nghèo khó thân mặc áo sợi gai cảm thấy bụng trống rỗng, hắn dè dặt đứng dậy từ chỗ ngồi, đang muốn đi lĩnh một phần cháo thịt lấp bụng, đúng lúc nhìn thấy bảng cáo thị dán ngay ngoài cửa
Hắn nhìn một cái, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Tri Khách Trai? Đây là nơi nào?” Vừa nghe là biết nơi thuộc về thương nhân, sặc mùi tiền.
Sĩ tử đi ngang qua nhíu mày không vui.
Người xuất thân nghèo khó nói: “Tri Khách Trai là tiệm ăn mà Liễu Châu mục xây lên, tiền lời ở cửa tiệm sẽ phát cho người già và trẻ nhỏ trong gia đình các tướng sĩ chết trận.”
Nghe thấy đây là tiệm cơm mà Khương Bồng Cơ xây lên, biểu cảm của vị sĩ tử kia mới dịu đi đôi chút
Nếu là việc chính đáng, hắn có thể miễn cưỡng tha thứ việc thương nhân mang chuyện làm ăn đến Kim Lân Các.
Hắn cũng tiến lên cẩn thận đọc nội dung trên bảng cáo thị, nhất thời nổi lên hứng thú
Đại đa số sĩ tử cũng không phải là không trả nổi tiền cơm, nếu không thì cũng còn cháo thịt Kim Lân Các cung cấp miễn phí kia mà, chỉ một chén là no
Điều họ để ý là xếp hạng và thắng thua, nếu như trả lời tốt có thể được danh sĩ coi trọng, giá trị bản thân lập tức sẽ cao thêm một bậc
Nghe được tin tức này, không ít học sinh cảm thấy có hứng thú vội vàng mang theo bút, mực, thẻ tre ghi chép lại
Mới là ngày đầu tiên nhưng người tham gia trả lời câu hỏi đã vượt quá trăm người.
Ngày thứ hai công bố kết quả, ba vị sĩ tử đứng đầu không chỉ giành được phiếu cơm miễn phí, mà còn được danh sĩ chỉ bảo!