Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 917

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuệ Quân phát minh ra một thứ nho nhỏ thì đã sao? Lúc Khương Bồng Cơ nói chuyện, bé trai hình như đã nhìn thấy cô, con ngươi đen láy to tròn đưa mắt nhìn theo động tác của cô

Tuệ Quân ấp úng đáp: “Nồ gia không sợ làm không tốt chỉ sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của lang quân.” “Sợ gì chứ? Trời sập thì có người cao chống đỡ, không chống được thì còn có ta

Nếu không thành thì cũng chẳng sao, nhưng nếu như thành công thì sao?” Khương Bồng Cơ miết chân của bé gái, cuối cùng trêu chọc khiến bé tỉnh lại

Con nhóc đó cũng không sợ người lạ, giơ hai cánh tay trắng nõn lên muốn cô bế

Khương Bồng Cơ thuận tay ôm bé lên,3một tay đỡ cổ của bé một tay vòng qua đôi chân bụ bẫm đỡ lấy lưng bé, tư thế này sẽ khiến em bé cảm thấy vô cùng thoải mái

Bé gái chóp chép miệng, thổi bong bóng, mắt nhìn không chớp

“Hai đứa nhà em dạn người thật, thấy ta cũng không khóc.” Khương Bồng Cơ cực kỳ thích những đứa trẻ đáng yêu không sợ mình, giống như Trường Sinh nhà Phong Cẩn

Tuệ Quân nhìn Khương Bồng Cơ chơi đùa với bé gái, trái tim vốn thấp thỏm không yên đột nhiên bình tĩnh lại, thậm chí còn thêm mấy phần dũng cảm

“Tính cách lại giống tên thô lỗ kia, rất to gan.” Tuệ Quấn mím môi cười, đáy mắt thêm phần thoải mái.

Bởi vì cô đã làm mẹ nên suy nghĩ1bất cứ vấn đề gì cũng đều cẩn thận hơn

Giấy không học được lửa, cô sợ người khác vạch trần quá khứ của mình

Cô thì không sao nhưng chỉ sợ ảnh hưởng đến con cái.

Bây giờ có lời hứa của Khương Bồng Cơ, cô rốt cuộc thở phào được một tiếng, không còn thấp thỏm bất an nữa mà lại nóng lòng muốn thử.

Nếu như khung cửi dùng sức nước thực sự thành công thì đến lúc đó có thể tiết kiệm bao nhiêu sức người? Có thể giúp đỡ lang quân được bao nhiêu việc đây? Tuệ Quân bắt đầu suy nghĩ theo hướng lợi dụng sức nước, Khương Bồng Cơ tiếp tục chơi đùa với hai đứa trẻ.

Khương Bồng Cơ ở lại Hoàn Châu hơn nửa tháng, cô không chỉ kiểm3tra công tác quản lý ở các huyện trong Hoàn Châu mà còn quan sát tiến độ học phiên âm ở thư viện Kim Lân

Cô quan sát mấy hôm phát hiện những đứa trẻ này học rất chăm chỉ, thậm chí không cần người đốc thúc, tính kỷ luật của bọn chúng rất tốt.

[Nửa Đêm Động Kinh]: Lớp học phiên bản cổ đại chỉ toàn hai màu xanh trắng như bó cải vậy, nhìn đã thấy tươi xanh ngon miệng.

[Mưa Rơi Ngày Nhiều Mây]: Bác Streamer ơi, tôi có thể đưa ra một kiến nghị không? Bác có thể cho những đứa trẻ này học theo tiết, nếu không thì sẽ rất mệt.

[Lý Vô Song]: Đúng vậy, thời gian tập trung của con người có hạn, bọn nó vẫn còn là trẻ nhỏ3nên không thể so sánh được với người lớn

Thầy giáo mà giảng bài là giảng cả buổi sáng, không những thầy giáo không chịu được mà học sinh bên dưới càng mệt hơn, hiệu quả học tập cũng thấp.

Khương Bồng Cơ âm thầm xem học sinh học hai ngày, người xem cũng bị ép phải theo xem hai ngày.

Ngày đầu tiên xem xong không ít người xem than không chịu nổi

Không phải vì điều gì khác mà là do thời gian một tiết quá dài.

Thư viện Kim Lân cơ bản là do đám Trình Thừa quản lý, Khương Bồng Cơ không hiểu lắm chuyện ở thư viện, đây là lần đầu tiên cô đích thân nghe giảng.

Mới nghe một buổi sáng cô đã phát hiện ra không ít chỗ bất cập, kết hợp9với kiến nghị của người xem, nghiêm túc viết tổng kết

Uyên Kính tiên sinh có hơn mười năm kinh nghiệm dạy học, được coi là thái sơn bắc đẩu của ngành giáo dục nhưng tính tình của ông lại rất ôn hòa

Khương Bồng Cơ đưa ra kiến nghị với ông, ông đều nghiêm túc lắng nghe

Nếu như có thể thực hiện được ông sẽ sửa đổi, còn nếu không thực hiện được ông sẽ thảo luận với Khương Bồng Cơ về những điểm tốt xấu trong đó.

Những cái khác không nói, chỉ riêng phần tinh thần và thái độ như vậy đã xứng đáng được người bên cạnh noi gương rồi.

Uyên Kính tiên sinh nghe hồi lâu, đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Ý của Liễu Châu mục là chia tiết học?” Khương Bồng Cơ nói: “Ý ta là như vậy, ta thấy tiên sinh giảng bài một lần ít nhất cũng là một canh giờ

Người trưởng thành còn cảm thấy mệt mỏi nữa là một đám trẻ con

Nếu như học trong trạng thái mệt mỏi thì học sinh có thể tiếp thu được bao nhiêu? Theo ta thấy không bằng chia tiết, chọn một khoảng thời gian nhất định

Ví dụ một tiết nửa canh giờ hoặc mười lăm phút, sau khi hết tiết cho đám trẻ thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh sau đó lại tiếp tục vào tiết học mới

Nội dung mỗi tiết học cũng có thể không giống nhau, dạy học đan xen

Như vậy thì áp lực của các vị tiên sinh cũng được giảm nhẹ, đám trẻ học cũng không thấy mệt

Cũng giống như ăn một miếng lớn không thể thành người béo ngay được, đường xa cũng phải cần đi từng bước một.”

Uyên Kính tiên sinh ngây người một lúc, cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị của Khương Bồng Cơ

Học sinh ông dạy thường đều trên mười tuổi nhưng học sinh của thư viện Kim Lân đa số là năm đến bảy tuổi

Nghe Khương Bồng Cơ nói như vậy, Uyên Kính tiên sinh cảm thấy phương pháp dạy học trước đây của mình quả thực không phù hợp với trẻ em độ tuổi này

“Lan Đình..

Để lão phu suy nghĩ xem.” Thư viện Kim Lân không phải một mình Uyên Kính nói là được, nếu như muốn điều chỉnh giờ học ông còn phải trao đổi với những người khác

Nhìn một đám trẻ học, Khương Bồng Cơ phát hiện trong đó có một củ cải trắng đặc biệt tươi ngon hợp khẩu vị.

Nhìn kĩ mới thấy hóa ra là Phong Nghi, đứa con duy nhất của nhà Phong Chân

“Chăm chỉ học tập sau này lớn lên thay thế chức vụ của cha con.”

Khương Bồng Cơ gọi cậu qua ăn chút đậu hũ, ví dụ như véo mặt, xoa tóc.

Khuôn mặt bị Khương Bồng Cơ véo nhưng Phong Nghi từ đầu đến cuối vẫn bất động như núi, chỉ là môi mím chặt hơn.

Cậu nghiêm mặt nói: “Con nhất định không phụ sự kỳ vọng của châu mục.” Khương Bồng Cơ nói: “Thật chẳng giống Phong lãng tử chút nào, anh ta đúng là được tổ tiên phù hộ mới có được đứa con tốt như vậy.” Phong Nghi biết Khương Bồng Cơ đang khen mình nhưng nghe thấy cô nói cho không tốt thì đáy mắt lộ ra vẻ không tán thành.

! Lại còn biết cáu kỉnh nữa à?” Khương Bồng Cơ giày vò khuôn mặt của cậu bé đến tận khi nó từ màu trắng biến thành màu đỏ hồng mới dừng lại

“Con không dám.” Khương Bồng Cơ nói: “Thân thể hơi yếu đuối, nam tử hán phải cường tráng một chút mới được, nếu không thì sau này đến bể cô nương mình thích cũng không làm nổi.” Phong Nghi cau mày

Chẳng trách vị Liễu Châu mục trước mặt này có thể cấu kết với cha cậu làm việc xấu, đúng là cùng một giuộc với nhau

Hai người này lúc nói chuyện đều không đàng hoàng như vậy, trước mặt một đứa trẻ mới hơn bảy tuổi nói điều này không sợ dạy hư nó sao?

Khương Bồng Cơ đột nhiên nhớ ra gì đó, cô hỏi Phong Nghi: “Bình thường con học thế nào?”

Cũng tạm.”

Phong Nghi đứng đầu lớp, thiên phú lại cao, độ khó khi học ở thư viện Kim Lân đối với cậu mà nói là quá dễ

Cậu là trùm học tập có thể đọc trôi chảy cả quyển sách “Từ điển vần thư của Đại Hạ” đó

“Giao cho con một nhiệm vụ.” Phong Nghi ngây ra một lát, trịnh trọng cúi người với Khương Bồng Cơ: “Châu mục mời nói.” “Nửa năm sau con đưa mấy đứa trẻ có thành tích tốt nhất ở thư viện Kim Lân đến Kim Lân Các gây sự.”

Phong Nghi: “...” Khương Bồng Cơ bổ sung thêm: “Con phải đả kích những sĩ tử mắt cao hơn đầu kia từ mọi phương diện, hiểu chưa? Chọc thủng trời, ta chịu trách nhiệm thay con.”

Con trai của Phong lãng tử thể mà lại không “lãng”, chẳng lẽ đây chính là vật cực tất phản?

Bình Luận (0)
Comment