*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bỏ đi! Bỏ đi! Ý thức mơ hồ, Khương Bồng Cơ chỉ cảm thấy vô cùng nuối tiếc, cô mặc kệ cho bóng tối nuốt chửng ý thức
Không biết qua bao lâu, cảm giác nguy hiểm ập đến khiến cô vội vàng tránh ra theo bản năng, thân thủ nhanh nhẹn khiến cô kinh ngạc
“Khương Tiểu Cửu, thân thủ của cô thụt lùi không chỉ một chút đâu.”
Ai?
Bên tại truyền đến giọng nói mang ý cười của người phụ nữ xa lạ, Khương Đồng Cơ khó khăn lắm mới ổn định lại được cơ thể.
Chói mắt quá
Ánh sáng xung quanh cực kỳ chói khiến cho Khương Bồng Cơ vốn đã quen với bóng tối không kịp thích ứng, cô thậm chí còn chảy cả nước mắt.
“Bà là ai?”
Khương Bồng Cơ buột mồm nói ra, bất3giác sử dụng tiếng mẹ đẻ ở hành tinh của mình nhiều năm rồi đã không sử dụng
Người phụ nữ kinh ngạc, lời nói mang theo sự châm chọc: “Chẳng qua chỉ bị thương một lần mà cô lại quên luôn cả cấp trên cũ rồi à?”
cấp trên? Khương Tiểu Cửu? Hai từ xa lạ mà quen thuộc đặt cùng nhau dường như muốn hòa làm một, mở ra ký ức đã cất giấu nhiều năm.
Cô mất một lúc lâu mới thích ứng được với ánh sáng xung quanh, ngạc nhiên phát hiện bản thân đang ở nơi điều trị của quân khu Liên Bang
Giơ cánh tay lên nhìn, đồ cô mặc cũng là đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng của nơi điều trị.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhanh chóng chớp mắt, suýt chút1nữa thì không kịp phản ứng lại, đến tận khi trước mắt xuất hiện một người.
Sau khi nhìn rõ mặt đối phương, Khương Bồng Cơ theo bản năng nghiêm người, hành lễ theo lễ nghi của quân Liên Bang: “Kính chào thủ trưởng.”
Đối phương đứng thẳng trước mặt cô, khẽ híp mắt, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn kĩ khuôn mặt của cô
“Tinh thần không vấn đề gì.” Đối phương thong thả nói: “Nếu không dựa vào những gì cô vừa thể hiện, tôi còn hoài nghi có phải cô bị người khác ác ý chiếm dụng thân thể rồi hay không
Bị thương nặng nhặt lại được một mạng, cô đã hôn mê ba tháng rồi
Nếu như cô còn không tỉnh lại, e là Quân Đoàn 7 sẽ bị người khác tiếp quản.” Liên Bang6Nhân Loại cũng không hề nhất trí một lòng, giữa các quân đoàn vẫn luôn tồn tại việc ngấm ngầm tranh đấu quyền lực chính trị.
Khương Bồng Cơ cũng thuộc hạ dưới trướng của bà, nếu như cô không tỉnh lại, ai mà biết được sẽ có người khác đến nhận Quân Đoàn 7 hay không? Đến lúc đó cho dù Khương Đồng Cơ có hy vọng tỉnh lại e rằng cũng không thể tỉnh lại được
Bởi vì người không muốn cô tỉnh lại nhiều hơn rất nhiều so với người muốn cô tỉnh lại
Nhận được tin tức Khương Bồng Cơ bị thương nặng hôn mê, bà chỉ có thể vội vàng kết thúc kỳ nghỉ, tạm thời tiếp nhận Quân Đoàn 7
“Thủ trưởng vất vả rồi.” Một tay Khương Bồng Cơ ấn huyệt Thái4Dương đang đau nhức, ký ức trong đầu khiến cô không thể nào phân biệt được giữa hiện thực và mơ
Cuộc đời dài ba bốn mươi năm kia cũng đã sắp bằng cuộc sống trong thực tại lúc trước rồi
Xa cách nhiều năm, Khương Bồng Cơ chỉ có thể lục lại ký ức nhạt nhòa, nhận ra người phụ nữ trước mặt này là thủ trưởng cũ của cô
Còn về những điều khác..
Cô cần có thời gian để lục lại ký ức
“Không vất vả, cô cố gắng sớm kết thúc thời gian nghỉ bệnh, quay về chủ trì đại cục.” Người phụ nữ khoanh tay đứng dựa gần giường bệnh, bà híp mắt nói: “Gần đây cô cũng cẩn thận một chút, cuộc chọn lựa nguyên soái Liên Bang sắp bắt đầu, người tìm cô3gây phiền phức chắc sẽ không ít đâu.” “Tổng tuyển cử nguyên soái?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc, có chuyện này sao?
Đợi đã..
Hình như thực sự có chuyện này.
Thủ trưởng cũ trước mắt này nghỉ hưu từ Quân Đoàn 7, vốn định vào nghị viện làm một chức gì đó nhàn nhã, ai ngờ vị nguyên soái cũ kia lại mắc bệnh hiểm nghèo về gen nên không sống được bao nhiêu lâu
Để ổn định cục diện chính trị Liên Bang Nhân Loại thì không thể không tổ chức cuộc chọn lựa nguyên soái, thủ trưởng cũng nằm trong danh sách chọn lựa
Khương Đồng Cơ là người kế nhiệm của bà, đương nhiên là cũng theo phe bà
Bởi vì Khương Bồng Cơ vẫn đang đương nhiệm, trong tay nắm binh quyền, cho nên cô có sức ảnh hưởng khá lớn đối với việc cạnh tranh chức vụ nguyên soái của bà
Chỉ cần việc tổng tuyển cử nguyên soái vẫn chưa có kết quả cuối cùng thì những cạnh tranh ngầm trong bóng tối sẽ không bao giờ ngừng lại
Sắp xếp lại những ký ức liên quan, Khương Đồng Cơ nói: “Thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng hồi phục để quay về nhậm chức.”
Thái độ của cô quá nghe lời lại dẫn đến sự nghi ngờ của người phụ nữ.
Phải biết rằng Khương Bồng Cơ lúc nào cũng cứng đầu, năm đó bà phải chống lại áp lực rất lớn mới có thể đưa Khương Bồng Cơ lên được vị trí Quân đoàn trưởng Quân Đoàn 7
Cho dù là như vậy Khương Bồng Cơ cũng chưa từng bớt phóng túng, vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với người thủ trưởng cũ là bà đây.
Hôm nay sao vậy?
“Cô biết là được rồi.” Bà lắc đầu, giọng nói mềm mỏng hơn nhiều: “Nếu cô đã tỉnh lại rồi thì áp lực sắp tới mà chúng ta phải đối mặt cũng sẽ nhỏ hơn
Việc quay lại chức vụ kia không vội, cứ luyện tập lại võ nghệ trước đã, tránh bị người khác ám sát còn không biết mình chết thế nào.”
Khương Bồng Cơ cảm thấy thân thủ của mình có tiến bộ nhưng trong mắt người ngoài thì lại thụt lùi bảy tám phần
Thân thủ yếu kém như vậy đi trên đường bị ám sát cũng không có gì đáng ngạc nhiên
Thủ trưởng cũ giúp Khương Bồng Cơ ổn định lại Quân Đoàn 7, cho cô thời gian thích nghi với sự thay đổi
Đợi sau khi Khương Bồng Cơ hoàn toàn khôi phục lại trạng thái tốt nhất thì đã hơn một tháng trôi qua
Lúc cổ xuất viện quay lại quân đoàn, cô cũng mới rời đi được nửa năm
Đối với tuổi thọ dài của loài người thời Tinh Tế mà nói thì nửa năm với mười mấy ngày cũng chẳng khác gì nhau
Nhưng sự thay đổi của Khương Bồng Cơ lại khiến toàn thể quan quân trong Quân Đoàn 7 kinh ngạc
Đã từng thấy quân đoàn trưởng yên lặng phê giấy tờ chưa? Trước đây chẳng bao giờ tìm thấy người để ký tên, người ta có ký tên hay không còn phải xem tâm trạng
Đã từng thấy quân đoàn trưởng nói chuyện hòa nhã không châm chọc chưa?
Trước đây cấp dưới thấy cô đều đi đường vàng, chỉ sợ chuyện xấu mà mình làm bị đối phương vạch trần, trở thành đề tài nói chuyện của mọi người
Đã thấy quân đoàn trưởng vừa khoan dung vừa uy nghiêm bao giờ chưa? Trước đây cấp dưới nhìn thấy cô giống như chuột thấy mèo vậy
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến thủ trưởng của bọn họ thay đổi lớn như vậy? “Chẳng lẽ yêu rồi sao?”
Suy đoán này lan truyền khắp nơi, thậm chí lọt đến tại Khương Bồng Cơ
Khương Bồng Cơ cười khẽ: “Mặc dù tin tức không đúng, nhưng mà..
Không có lửa thì sao có khói.”
Cuộc cạnh tranh tổng tuyển cử nguyên soái diễn ra kịch liệt, tình hình nội bộ Liên Bang càng gay gắt hơn
Khương Đồng Cơ cũng bận đến mức không còn thời gian suy nghĩ, giống như con quay xoay vòng vòng
Đợi sau khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc thì đã qua nửa năm, thể lực quân Liên Bang đã được thanh lọc phần lớn.
Điều đáng vui mừng chính là thủ trưởng cũ của cô thành công vượt qua chông gai.
Nếu không thì chỉ dựa vào việc thủ trưởng cũ của cô hô hào trong đợt tổng tuyển cử, sau khi tân nguyên soái nhậm chức nhất định sẽ không bỏ qua cho đám quan quân bên phía thủ trưởng cũ của cô.
“Khoảng thời gian này giống như nằm mơ vậy.” Khương Bồng Cơ chớp mắt nhìn thủ trưởng cũ mặc nguyên bộ quân trang của nguyên soái, cô mệt mỏi thở dài một hơi
Thủ trưởng cũ cười: “Cô đúng là đang nằm mơ đó.” Khương Bồng Cơ ngớ người ra, đối phương nói: “Rõ ràng cô biết tại sao năm đó thủ trưởng cũ của mình lại giao Quân Đoàn 7 vào tay cô, là vì muốn nghỉ hưu, sao lại có thể tham gia cuộc tổng tuyển cử nguyên soái chứ? Giấc mơ này toàn là sơ hở, không ngờ cô lại bằng lòng ở lại trong đây lâu như vậy.” Khương Đồng Cơ nhìn vào mắt đối phương, vẻ mặt lười biếng tỏ ra mất hứng thú.
“Vậy cái này là gì?” “Thủ trưởng cũ” cười nói: “Đây đại khái là hy vọng trong tiềm thức lúc cô sắp chết, hy vọng tất cả đều hoàn mỹ.”
“Vậy tôi?”
“Chết rồi
Nhưng mà cô vẫn còn cơ hội vì đây là một ván cược
Thắng thì cô có thể hoàn thành tâm nguyện, thua thì cô sẽ chẳng còn gì cả.”
“Cược thế nào?”
“Làm lại từ đầu, tương đương cho cô thêm một cơ hội sống lại
Nhưng trí nhớ của cô sẽ bị phong ấn
Tất cả quay lại điểm khởi đầu.”
“Được, tôi cược.”