*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh ta cười nhạt hỏi: “Không biết chuyện gì xảy ra mà chủ công lại tức giận như vậy?”
An Thôi thấy người tới là Lữ Trưng thì kìm nén lại cảm xúc, nhưng trên mặt vẫn hằn rõ sự tức giận.
Hắn thở hổn hển, giơ tay lấy tình báo đưa cho Lữ Trưng với vẻ mặt giận dữ
“Quân sự nhìn đi..
Tên Dương Đào này..
đúng là ức hiếp người quá đáng!” Đáy mắt Lữ Trưng thoáng qua sẻ kinh ngạc, những biểu cảm trên mặt lại không hề thay đổi
Anh ta đưa tay nhận lấy thẻ tre An Thôi đưa tới, mở ra xem...
“Hóa ra là chuyện này.” Lữ Trưng đọc lướt qua nội dung trên thẻ tre, giọng nói về như đã sáng tỏ mọi chuyện
Anh ta không hề3ngạc nhiên với nội dung bên trong, lại ngẩng đầu nhìn An Thôi, đối phương vẫn còn đang tức giận, Lữ Trưng buồn cười hỏi: “Chủ công cần gì phải tức giận, chuyện này không đáng để ngài phải bận tâm như vậy.”
An Thôi nghẹn họng, dường như không ngờ Lữ Trưng lại phản ứng như vậy
Hắn có thể không tức giận sao? Kẻ gian bên ngoài công khai chiếm lĩnh lãnh thổ Nam Thịnh, hắn không tức giận chẳng lẽ lại xếp hàng hai bên đường nghênh đón Dương Đào sao?
“Quân sư đã sớm biết được mưu tính của tên gian tặc Dương Đào rồi?”
Lữ Trứng nở nụ cười nhạt, vẻ mặt như đã tính toán trước mọi việc, anh ta nói: “Ngay từ khi Nguy Để chạy1khỏi Chương Châu, trốn vào lãnh thổ của Nam Thịnh, thần đã đoán được cục diện ngày hôm nay
Đa số các chư hầu Đông Khánh đều vô cùng mạnh, Dương Đào tranh giành với bọn họ thì phần thắng thì ít, nguy hiểm lại quá nhiều
Dương Đào cũng không thể cứ ngồi chờ chết
Ngược lại, nếu dùng Ngụy Để làm cái cớ để can thiệp vào lãnh thổ Nam Thịnh, nguy hiểm sẽ được thu nhỏ
Vừa có thể tránh được cục diện chư hầu tranh giành nhau, lại có thể ổn định để mở rộng thể lực...”
Ngụy Để căn bản không phải là đối thủ của Dương Đào, sau khi trốn đến Nam Thịnh, cuộc sống càng ngày càng khó khăn khổ sở
Nếu Dương Đào chỉ nhằm vào Ngụy8Để thì cỏ dại trên mộ Ngụy Đế đã cao hơn đầu người rồi, sao còn có thể thoi thóp như thế?
Rõ ràng, người ta chỉ dùng Ngụy Để làm cái cớ để tranh giành lãnh thổ Nam Thịnh mà thôi
An Thôi nghe Lữ Trung giải thích như vậy thì bùng phát lửa giận trong lòng
Cơn giận này đương nhiên không nhằm vào Lữ Trưng mà nhằm vào Dương Đào.
Theo suy nghĩ của An Thôi, lãnh thổ Nam Thịnh thuộc về người dân Nam Thịnh, người ngoài muốn dây máu ăn phần chiếm lãnh thổ của bọn họ thì chính là xâm lược, hành động của Dương Đào có khác gì với tứ bộ Nam Man đâu? Lãnh thổ rơi vào tay người ngoài, con dân nước Nam Thịnh9sao có thể nhịn được cục tức này?
Nghĩ đến điều này, trong thâm tâm An Thôi không khỏi cảm thấy buồn bã bị thương.
Vì sao Dương Đào lại to gan đến vậy, bởi vì Nam Thịnh đã diệt vong..
Nếu tứ bộ Nam Man không khiến cho dân chúng Nam Thịnh nước mất nhà tan thì chỉ bằng Dương Đào - một chư hầu nho nhỏ sao có thể diễu võ dương oai ở Nam Thịnh? Lữ Trưng thấy An Thôi yên lặng không nói gì, cũng đoán được phần nào suy nghĩ trong lòng hắn
Anh ta thở dài nói: “Chủ công, chuyện này là không thể tránh khỏi..
Những mối lo ngại của chúng ta không phải là Dương Đào..
“
Nói sao thì Dương Đào cũng là người đàn ông có7huyết thống nhà Hán thuần túy, lãnh thổ Nam Thịnh rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ tốt hơn so với việc bị tứ bộ Nam Man giày xéo
An Thôi ổn định lại tinh thần, kìm nén nỗi đau và sự phẫn nộ trong lòng mình.
Lữ Trưng nói đúng, mối lo ngại của hắn không phải Dương Đào mà là tứ bộ Nam Man trước nay vẫn luôn tàn phá lãnh thổ Nam Thịnh
An Thôi lên tiếng: “Đa tạ quân sự chỉ điểm, nếu không ta lại lâm vào bế tắc..” Lữ Trưng khiêm tốn từ chối
Anh ta thấy rõ, An Thôi ngoài miệng thì nói đã nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn nghĩ cách đối phó Dương Đào
“Thần có một chuyện muốn bàn bạc với chủ công...”
An Thôi đáp: “Quân sự có chuyện gì cứ nói, ta nhất định sẽ hết sức ủng hộ.”
Lữ Trưng nói: “Thần muốn phái người đến thương lượng với Dương Đào, liên minh hợp tác với hắn.”
Lời kia vừa nói ra, sắc mặt của An Thôi lập tức nặng nề: “Ý của quân sư là?” Lữ Trưng nói: “Dương Đào vốn là người ngoài đến đây, nhìn thì có vẻ đã ổn định căn cơ nhưng thực chất bên trong vẫn tiềm ẩn rất nhiều tai họa ngầm
Nếu hai bên liên kết, ngược lại có thể bù đắp cho nhau.” Mặc dù Lữ Trung đã cố gắng vạch kế hoạch giúp An Thôi nhưng nền tảng của An Thôi quá yếu, chỉ dựa vào một mình anh ta hiến kế thì kế hoạch tiến triển quá chậm.
Ưu điểm và khuyết điểm của Dương Đào rất rõ ràng, An Thôi cũng vậy.
Hai bên liên kết, nói không chừng còn có thể bù đắp những thiếu sót của nhau.
An Thôi giúp Dương Đào gia nhập hoàn toàn vào thể lực của Nam Thịnh, Dương Đào thì giúp An Thôi mở rộng sức ảnh hưởng thể lực của hắn.
An Thôi bỗng tức giận, hắn hỏi: “Bắt tay với ai cũng được, vì sao nhất định phải chọn Dương Đào?” Lần này đến phiên Lữ Trưng yên lặng thay câu trả lời
Anh ta còn có thể nói gì bây giờ? Nói thật thì lại tổn thương đến lòng tự trọng của An Thôi.
An Thôi muốn liên minh với người khác, người ta còn khinh thường chút gia sản ít ỏi này của hắn ấy chứ.
Nhìn lại Dương Đào, thể lực không lớn không nhỏ, còn là người bên ngoài tới, thực lực cũng ngang ngửa với An Thôi
Nếu liên minh với Dương Đào, quyền phát biểu của hai bên là như nhau, điều này sẽ có lợi cho cả hai bên
Một lát sau, An Thôi bình tĩnh lại, giọng ôn tồn trấn an Lữ Trưng: “Chuyện này..
Cứ giao cho Thiếu Ấm làm đi.”
Lữ Trưng là người hắn dựa vào nếu muốn nổi dậy trả thù tứ bộ Nam Man, cho nên dù thế nào cũng không thể chọc giận đối phương.
Nếu liên minh có lợi với hắn thì dù đối tượng hợp tác là Dương Đào, An Thôi cũng nhận.
“Thần tuân chỉ.”
Khóe môi Lữ Trung giương lên nụ cười nhạt, nhưng ý cười chưa chạm đến đáy mắt đã chợt lóe lên tia thất vọng
Dưới sự “môi giới” của Lữ Trưng, thể lực của Dương Đào và An Thổi đã nhanh chóng liên minh với nhau.
Khi chư hầu trong thiên hạ vì tranh giành địa bàn mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu thì Khương Bồng Cơ ở Bắc Cương xa xôi cũng đang dần thu hoạch thành quả chiến đấu của mình
Cô dẫn quân lấy Tư Thủy làm ranh giới, tiến về phía Bắc của Bắc Cương, chiếm lĩnh một số trại ngựa và bộ lạc
Trận chiến Tư Thủy khiến nguyên khí của Bắc Cương bị tổn thương nặng nề, nghe tiếng đã sợ hãi bỏ chạy
Quy mô của cơn lũ quá lớn, lại tới đột ngột, bộ lạc và các trại ngựa dọc theo bờ sông gần như bị phá hủy hoàn toàn
Bắc Cương tổn thất nghiêm trọng
Vào thời điểm khí hậu nóng bức này, thi thể của Ngột Lực Bạt và Cửu vương tử chẳng mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thối rữa bốc mùi..
“Báo..
Phía trước có mấy nghìn người dân du mục cản đường.” Binh lính đưa tin vội vàng truyền tin đến doanh trại trung quân
“Mấy nghìn người dân du mục?” Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Bọn họ muốn làm gì?” Cô không thích giết chóc, muốn đánh trận thì nhất định phải đánh với quân đội chính quy của Bắc Cương, dân du mục bình thường chỉ cần biết quy củ thì cô sẽ không biết bọn họ
Ngăn trước đường đại quân đi, muốn đánh lộn phải không?
Lý Uân đi tới, anh cau mày nói: “Những người dân du mục kia chủ động đến nương nhờ chủ công...”
“Chủ động đến nương nhờ ta?” Khương Bồng Cơ nhíu mày: “Nhìn vẻ mặt huynh thì hình như không phải chuyện tốt..
Bọn họ đưa ra điều kiện gì?”
Nếu bọn họ thật sự đến nương nhờ phe mình, vẻ mặt Lý Vân nhất định sẽ hiện rõ sự đắc ý.
Nhưng lúc này anh lại cau mày, có thể thấy bọn họ không chỉ đơn giản là đến nương nhờ.
Đúng như dự đoán...
Lý Vân nói: “Thủ lĩnh bộ lạc dân du mục đưa ra yêu cầu, bọn họ đồng ý quy phục nhưng chúng ta phải trả lại thi thể của Ngột Lực Bạt.”
“Thi thể của Ngột Lực Bạt? Cả một bộ lạc chủ động tới quy thuận, thật sự không có điều gì mờ ám sao?” Lý Uân nói: “Mạt tướng thấy có vẻ là thật, nhà nào cũng kéo cả gia đình tới.”
Nếu muốn giở trò lừa bịp, bọn họ chắc chắn sẽ không dẫn tất cả thân quyến già trẻ trong nhà đến.
“Bọn họ lấy thi thể của Ngột Lực Bất để làm gì?” Lý Uân nói: “Thủ lĩnh bộ lạc nói, hắn hy vọng Ngột Lực Bạt có thể sớm ngày trở về trong vòng tay của Thần, sau khi qua đời vẫn còn chút thể diện.”
Mấy ngày liền bị quân địch treo lên họng gió như vậy, thật sự quá thê lương
Đối với bọn họ, Ngột Lực Bạt là quân địch, nhưng đối với dân chúng Bắc Cương, gã ta là một người thủ lĩnh đáng tin cậy.