Nghe xong câu nói này, Chu Sơn và Tạ Tiểu Đình đơn giản là muốn sụp đổ.
"Đừng mà! Van cầu anh thả tôi ra, tôi là người tốt, tôi chưa từng giết người." Tạ Tiểu Đình vừa khóc vừa kêu to.
Ở một bên, sắc mặt Chu Sơn đặc biệt khó coi, tràn đầy sợ hãi. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, thời điểm này cầu xin cũng không có ích lợi gì, cho nên hắn không có ý định cầu xin.
Nhìn diễn xuất của Tạ Tiểu Đình, cảm giác so với Đậu Nga còn muốn oan hơn, Dương Triếp hừ lạnh một tiếng. Có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tạ Tiểu Đình chính là loại người này.
(Oan Đậu Nga - một trong tứ đại hí kịch của Trung Quốc, phía cuối chương là phần tóm tắt) Dù cô ta có giảo biện thế nào, mọc cánh cũng không thoát tội.
Lần này Dương Triếp tiêu phí hết 100 điểm tử vong kiếm được từ lần livestream trước để mua về tràng cảnh Cưa Điện Kinh Hồn, lại mua một tấm thẻ cách âm, hai cái châm tẩm thuốc mê, tổng cộng tiêu hao 130 điểm tử vong.
Hắn muốn chương trình livestream hôm nay phải thật kích thích, phải thật kinh khủng.
"Ôi ôi ôi ôi..."
Tiếng cười lạnh trong bóng đêm vang lên, giống như phát ra từ góc tường.
"Tạ Tiểu Đình, cô giết người còn thiếu sao? Lý Á, Trần Như, Vương Tinh Tinh, Triệu Thiến Thiến, những người này cô còn nhớ rõ không? Họ đều là những thiếu nữ xinh đẹp, bị cô cầm tù ở trụ sở của Di Mộng, mặc người đùa bỡn, cuối cùng chết thảm. Còn nữa, vì Nhậm Thạch Lâm mà cô còn đem cơ quan nội tạng của nữ sinh Quách Nhất Đóa chôn ở nơi hoang dã!"
"!!!"
Tâm trạng của Tạ Tiểu Đình trong nháy mắt như chìm xuống hầm băng.
Cô ta thật sự không nghĩ tới đối phương lại có thể tra hết bí mật của mình. Một cảm giác kinh khủng từ đáy lòng dần dần trào lên.
"Tôi sai rồi! Tôi nhận tội! Tôi tự thú! Cầu xin anh đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!"
Tiếng khóc, tiếng cầu khẩn, tiếng thét chói tai, vang vọng trong toàn bộ căn phòng hắc ám. Tiếng khóc ríu rít như càng làm cho căn phòng lộ ra một vẻ linh dị kỳ ảo.
"CMN! Lại là một cặn bã!"
"Cô ta mẹ nó không muốn chết, mấy cô gái kia liền muốn chết? Cô ta giết nhiều người như vậy, đây chính là báo ứng!"
"Nghĩ không ra sự thật lại đen tối như vậy. Những người này đều không bằng cầm thú!"
"Xin streamer mau chóng phát xét, loại người này không chết, tôi sống không an tâm!"
Giờ này khắc này, sắc mặt của từng thành viên Tổ chuyên án số 0 đều trở nên ngưng trọng. Đối đãi với tội phạm, bọn họ trước nay chưa bao giờ mềm lòng, hận không thể đem loại người này lập tức xử bắn xử tử! Nhưng vấn đề là, hiện tại người muốn phán xét hung thủ lại là Nhà Thiết Kế Tử Vong. Hắn không cố kỵ pháp luật, một mình thi hình, vậy cũng chính là tội phạm.
"Nữ nhân này thật đúng là rắn rết mỹ nữ, giết nhiều người như vậy, ban đêm sẽ không gặp ác mộng sao?" Lâm Cửu Nguyệt buồn bã nói.
Tần Lãnh hừ một tiếng đáp: "Rất nhanh tôi sẽ đem thi thể cô ta ra nghiên cứu, đến lúc đó móc tim cô ta ra xem có màu gì."
Vu Kiện lạnh lùng nói: "Làm sao? Đừng quên thân phận của mấy người. Nhà Thiết Kế Tử Vong là tội phạm, là đao phủ, không phải anh hùng!"
Các thành viên trong tổ chuyên án rất không nể mặt nhếch miệng cười. Nói thật bọn họ đều là những người có địa vị có bản lĩnh, căn bản vốn không phục Vu Kiện. Nếu không phải Cục chỉ thị họ tới, bọn họ thật không muốn tham gia.
Đương nhiên, bất kể như thế nào, dựa trên luật pháp, bắt lấy Nhà Thiết Kế Tử Vong là mục tiêu chung của tất cả thành viên trong phòng họp.
Lúc này Hàn Khả Tâm cười lạnh nói: "Nhìn thấy không? Đây chính là chỗ cao minh của Nhà Thiết Kế Tử Vong. Hắn đang cố ý dành lấy sự đồng tình từ chúng ta và người xem, biến tất cả trở thành kẻ ủng hộ hắn. Cái này gọi là sự ủng hộ từ quần chúng. Nếu tôi đoán không sai, hắn sẽ tiếp tục phạm tội!"
"CMN!"
Vu Kiện cắn răng.
"Chờ tôi bắt được hắn, tôi sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất!" Phục Cường bẻ khớp ngón tay, vang lên tiếng kèn kẹt.
Nhìn thấy trong khu vực bình luận tràn ngập tiếng hò giết, Dương Triếp hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Sơn.
"Chu Sơn, những nạn nhân bị Tạ Tiểu Đình cầm tù, đều bị anh cưỡng gian qua, Lý Chấn, Kiểu Thông..."
"Không cần nói nữa, người là tao giết, mày không phải là ưa thích chơi trò chơi tử vong gì đó sao? Tao Chu Sơn hôm nay phụng bồi! Nhưng là, hôm nay chỉ cần tao không chết, tao nhất định sẽ khiến mày phải chết!"
"Trâu bò, đúng là một hán tử, nhưng giết người thì đền mạng. Streamer cần lưu ý tên này, không thể để cho hắn chạy thoát."
"Chỉ được cái mạnh miệng, để xem tí nữa hắn có khóc nức lên không!"
"Được rồi, đừng so đo với tên này nữa. Trước khi chết để cho hắn được trang bức một chút!"
Dương Triếp có hơi kinh ngạc. Giá trị vũ lực của Chu Sơn là 60, xem ra có chút ý tứ.
"Câu chuyện hôm nay đã kể xong, streamer đơn giản vì mọi người long trọng giới thiệu một chút: Tạ Tiểu Đình, lão bản công ty Di Mộng; Chu Sơn, trưởng phòng an ninh công ty Di Mộng."
"Hiện tại, streamer muốn cùng mọi người chơi một trò chơi. Trên cổ của hai người phân biệt đều đeo một cái mặt nạ tử vong. Nhìn thấy cái chìa khoá bên trong phim X quang kia không? Đó là thứ duy nhất có thể mở được cơ quan của những chiếc mặt nạ. Hai người cần trong vòng ba phút dùng lưỡi câu lấy chìa khoá trong dạ dày ra. Nếu không khi đếm ngược kết thúc, răng rắc, mặt nạ tử vong sẽ khép lại, đầu của cả hai sẽ bị đinh thép đâm nát!
Có điều xin chú ý, máy bấm giờ bên trên có gắn một thiết bị cảm ứng âm thanh. Mỗi lần âm thanh trong phòng vượt qua 60 decibel, thời gian sẽ tự động rút ngắn mười giây.
Các ngươi vì tiền cái gì cũng có thể làm, vậy vì sinh mệnh thì sao?
Sống hay chết, tự mình quyết định!"
Vừa mới nói xong, tạch tạch tạch, đèn trong phòng từng dãy mở ra.
Do đã ở trong bóng tối qua lâu, Chu Sơn và Tạ Tiểu Đình đều có chút không thích nghi được với ánh sáng, theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng tiếng tích tắc của máy bấm giờ ngay lập tức làm bọn hắn tỉnh táo.
Nhìn thấy trang bị trên cổ đối phương, phi thường kinh khủng. Hai mảnh mặt nạ một trước một sau, giống như cái miệng rộng mở ra, bên trong khảm đầy đinh thép sắc bén, một khi khép lại, hình ảnh kia có thể tưởng tưởng được
Mặt khác, ở trước mặt bọn họ có treo hai tấm phim X quang. Hình ảnh hiện rõ chiếc chìa khoá nằm trong dạ dày của cả hai, được một chiếc móc câu móc vào. Móc câu được nối với sợi dây kẽm tinh tế, thông đến bên trong miệng của hai người
"CMN! Thiết bị lần này thật trâu bò!"
"Streamer thực biết chơi, lần này thật muốn chơi chết người!"
"Ta nhìn mà còn thấy đau. Nếu như mạnh mẽ lôi ra, lưỡi câu khẳng định sẽ kéo nát thực quản? Chậc chậc chậc, tê hết da đầu!"
...
Lời editor:
Oan Đậu Nga (tác giả Quan Hán Khanh):
Đậu Nga là một người con gái có hoàn cảnh xuất thân nghèo khổ, sớm đã mồ côi mẹ và phải chịu cảnh bán thân để cha nàng là Đậu Thiên Chương lấy tiền trả nợ cũng như có tiền làm lộ phí lên kinh dự thi.
Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Đậu Nga là một người con dâu rất mực hiếu thuận với mẹ chồng. Sự chăm chỉ và tấm lòng hiếu thảo được truyền đi khắp nơi trong vùng. Ai Ai cũng một lòng ngưỡng mộ nàng.
Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi khi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến dở trò ức hiếp ép mẹ chồng Đậu Nga lấy Trương Lão Nhi.
Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga là một cô gái nghèo nhưng coi trọng lễ tiết. Muốn giữ sạch tâm thân thủ tiết vì chồng nên đã cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ khi nhiều lần bị hắn dở trò đồi bại. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.
Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga.
Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.
Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu.
Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội.
Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội.
Tên tham quan Đào Ngột đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử.
Rất nhiều người biết nỗi oan của Đậu Nga nhưng lại im lặng để chứng kiến cái chết oan uổng nơi pháp trường của thiếu phụ tiết hạnh và người con dâu rất mực hiếu thảo với mẹ chồng.
Dùng cả tấm thân mảnh mai, chấp nhận án oan cũng chỉ để cứu mẹ chồng. Sự hi sinh cao cả của cô được khắc họa qua từng lời nói và từng phân đoạn cảnh diễn. Khiến người xem mắt dưng dưng ngấn lệ khi vở diễn miêu tả cái chết oan khuất của nàng Đậu Nga.