Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 112



Bách Hoa Yến lần này .. được tổ chức tại Diên Hương cung vô cùng náo nhiệt. Đèn đuốc khắp nơi đều sáng trưng, thái giám, cung nữ bận rộn đi lại tấp nập khắp nơi chuẩn bị cho bữa tiệc sinh thần hoàng thượng tối nay

Tử Lăng Khuynh tay cầm bánh hoa quế đứng tại một đình nhỏ yên lặng nhìn.

Chợt, một bàn tay mạnh mẽ đập lên vai...

" Hoạ nhi, đứng đấy làm gì ? "

" Ca.... "

Ôn Lục chắp tay sau hông hơi giương môi cười, ánh mắt loé lên chút cưng chiều mà nhìn nàng.

" Hoạ nhi có quà tặng cho phụ hoàng chưa ? Nếu không để ca chuẩn bị cho muội ? "

" Ca, muội đều đã chuẩn bị, ca yên tâm, ta nhấy định sẽ không làm phụ hoàng thất vọng"

" Hoạ nhi ngoan lắm, muội có nhìn trúng công tử nhà nào không ? Năm nay muội 16 tuổi.. đến tuổi phải gả đi rồi. Nếu muội còn chần chừ là cẩn thận thành thẩm thẩm già đó "

Tử Lăng Khuynh : "..." Mẹ, già cái quái gì ? Ở hiện đại thì bây giờ nàng còn chưa có thành niên, vẫn là trẻ em dưới 18 ở tuổi ăn tuổi học đó. Mà nữ chính Thẩm Kiều Kiều năm nay 19 tuổi rồi. Tại sao không ai nói cô ta ? Kỳ thị ta là pháo hôi à ?

" Ca, ca lo cho mình trước đi, Trúc Tịch cô nương, ca còn chưa rước được về kìa. Người ta là không thích ca nha " Nàng mím môi hơi cười trả treo lại Ôn Lục khiến hắn mặt dần đen sì lại

Mấy năm nay hắn bám theo Trúc Tịch nhưng nàng ấy một chút cũng không để ý tới hắn, rất lạnh lùng xa cách. Không phải là Trúc Tịch có người khác nhưng chẳng hiểu vì cái gì mà nàng ấy lại không hề rung động, thậm chí có chút bài xích. Phụ thân của Trúc Tịch cũng như thế, còn bảo hắn rời xa Trúc Tịch, hắn và nàng ấy không có duyên.

Ôn Lục ảo não nghĩ thầm, tuy nhiên một lúc sau hắn đã củng cố tinh thần mặc kệ cái muội muội đứng đó nãy giờ nhìn vẻ mặt ngốc lăng ửng đỏ của hắn mà phải vỗ trán.... thái tử đây sao ? Có dùng được không thế ? Hàng dởm à ?

Ôn Lục vui vẻ đi về Đông Cung của mình nghĩ kế sách bắt được tâm mỹ nhân. Vị trí thái tử phi, hắn nhất định dành cho Trúc Tịch.

Tử Lăng Khuynh nhìn theo bóng lưng hoàng huynh đáng kính mà chán chường...uy nghi lẫm liệt đâu ? Sắt đá cứng rắn đâu ?..

Bộp..

Đầu nàng bỗng dưng bị cốc một cái rõ đau, mà chẳng cần quay lại nàng cũng biết cái người đến là ai. Còn ai ngoài Yến Cẩn ngu ngốc kia chứ.

" Tiểu công chúa, khuôn mặt biểu cảm như vậy là nhớ thương tới lam nhan hoạ thủy như ta rồi hay sao ? "

Yến Cẩn vẫn một thân hắc bào giống ngày nào. Thời gian như phá lệ ưu đãi cho người nam nhân này, không để lại trên người hắn dù chỉ một chút dấu tích. Vẫn là cái khuôn mặt lừa người ấy, vẫn là cái dung mạo mang theo sự trẻ con nhưng thanh thoát, nhàn tản ấy. Vẫn là Tiêu Dao Vương của năm 18 tuổi không hề đổi thay.

Tử Lăng Khuynh hơi mím môi quan sát hắn, bất chợt nàng nhếch môi cười, khoé mắt cong cong hình trăng non vô cùng xinh đẹp nhẹ nói

" Đại thúc, thúc bớt tự luyến đi. Tự luyến cũng là một cái bệnh... Ai thèm đi ngắm thúc chứ, bổn công chúa khuynh quốc khuynh thành, hồng nhan tuyệt sắc, phong hoa tuyệt đại như này lại thèm để ý tới một đại thúc già cả ?"

Yến Cẩn : "..." Xét về trình độ tự luyến thì hắn phải bái con nha đầu này làm cô nãi nãi rồi. Hắn hình như vẫn còn non và xanh lắm.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Tối... tại Diên Hương Cung.... .

Diên Hương Cung thực chất là một cái tòa lầu dựng lên giữa đầm sen với thiết kế hình ngũ giác quen thuộc.. Nơi này vốn là để cho Ôn Lý và các phi tử hậu cung tản bộ. Thế nhưng hôm nay lại được lấy ra làm nơi tổ chức Bách Hoa Yến cũng như sinh thần của hoàng thượng..


Ánh nến thắp sáng rực khắp nơi, chiếu bóng xuống đầm sen lại càng thêm lung linh ảo diệu..

Cây cầu bắc qua Diên Hương cung cũng loé lên sắc xanh đan xen của cẩm thạch dát xung quanh....

Phải nói là hết mực hoa lệ, khung cảnh hết sức lộng lẫy.

Đã vậy, người ra người vào càng thêm náo nhiệt.

Trước giờ bắt đầu buổi tiệc tầm một khắc, quan viên quý tộc được mời đến đều tới đông đủ. Ai cũng là một bộ hết sức chỉnh chu, các phụ nhân tiểu thư lại càng trang điểm tỉ mỉ, cẩm y hoa phục...

Đùa sao hôm nay là sinh thần của hoàng đế đó. Nếu kẻ nào dám ăn mặc xuềnh xoàng vậy liền đi chết đi, như thế chính là đại nghịch bất đạo. Còn nữa nghe nói Đông cung chưa có chính thê, thiếp thất một người cũng không có. Cho nên tất cả đều muốn lọt vào mắt xanh của Ôn lục.

Hơn thế mọi người đều nhận được tin Thái tử Diệc quốc hôm nay cũng đến, còn có vị hoàng thượng trẻ tuổi của Viêm quốc \_Viêm Hạo Thiên...

Khi tất cả đều đã yên vị ngổi đầy đủ vào chỗ của mình. Chỉ thiếu mỗi nữ chính Thẩm Kiều Kiều, phụ thân thừa tướng của nàng ta, Tử Lăng Khuynh, Yến Cẩn và cuối cùng là vị nhân vật chính của bữa tiệc \- Ôn Lý.

Thẩm Kiều Kiều hôm nay khoác lên mình một bộ lam y, eo nhỏ được đai lưng đính đá quý chiết vào càng thêm nhỏ nhắn yêu kiều. Khuôn mặt nàng ta sau một thời gian dài nuôi dưỡng theo phương thức hiện đại đã trở nên trắng trẻo, mịn màng láng bóng như mỡ đông.

Mắt phượng hơi nhếch, khoé mắt điểm hoa, giữa trán là nốt chu sa đỏ lại càng thêm phần mị hoặc quyến rũ.

Thân hình chuẩn từng mi \-li \-met được giấu dưới lớp y phục hoa lệ mà giản dị khiến nam tử có mặt khuôn mặt đều đỏ lên bất thường, ánh mắt si mê mà nhìn Thẩm Kiều Kiều.

Theo sau nàng ta là hai tỷ muội do chính thất phu nhân sinh ra, cũng xinh đẹp không kém Thẩm Kiều Kiều nhưng đáng tiếc là khí chất lại thua xa, hoàn toàn trở thành vật làm nền.

Thẩm Khác hiện tại ánh mắt hướng tới đại nữ nhi đều là vô cùng yêu thích,.. vốn dĩ sự thay đổi đột ngột của Thẩm Kiều Kiều đã làm ông ta hết mực vui vẻ. Bây giờ chính là cái mặt mũi của Thẩm phủ.

Thẩm Kiều Kiều bỏ qua tất cả các loại nhận xét đánh giá của người xung quanh, nhẹ nhàng đi về chỗ ngồi. Trong tâm niệm của Thẩm Kiều Kiều thì cái loại phàm phu tục tử như vậy không xứng đáng để người như cô ta để ý

Ngược lại là nam tử xung quanh càng thêm si mê trước vẻ lạnh lùng cao quý đó. Bọn họ nhìn đến nỗi mà mấy vị tiểu thư khác cũng phát hờn.

Chợt. giọng nói the thé của thái giám vang lên ngoài điện

" Nhu Hoa công chúa giá lâm, Tiêu Dao vương giá lâm "

Tức thì mọi người đều hướng mắt nhìn ra phía cửa, lập tức tiêu điểm được dồn lên người nàng và Yến Cẩn.

Hôm nay Tử Lăng Khuynh khoác lên hồng y đỏ chói mắt, tóc đơn giản vấn phía sau đầu bằng trâm ngọc nhưng lại che không nổi vẻ đẹp kinh diễm nhân tâm. Nếu như Thẩm Kiều Kiều là vẻ đẹp có mang chút yếu đuối, cao quý theo kiểu lạnh lùng thì nàng lại chính xác là kiêu ngạo tôn quý từ trong xương cốt.

Nhìn là biết ai hơn ai. Mà cũng phải nói đến Yến Cẩn, luôn luôn hút ánh mắt nữ tử. Nói tóm lại hai người chính là nam châm thu hút vạn vật.

Tử Lăng Khuynh câu môi cười tiến về chỗ. Không ngờ lại trùng hợp đến mức mà nữ chính lại ngồi bàn bên cạnh, ánh mắt nàng ta như tia laser liếc qua người nàng, phỏng chừng là muốn xuyên thủng một lỗ.

Nàng hơi nghiêng đầu nhướn mày trực tiếp đối diện ánh mắt nàng ta không hề kiêng kị lại khiến Thẩm Kiều Kiều chột dạ quay đi.

A... hình như là chính trong lần này là nữ chính một màn vũ khúc làm kinh động nhân tâm, chấn phách câu hồn tất cả. Đánh dấu sự đặc biệt của nàng ta trong mắt Viêm Hạo Thiên, Diệc Thế Tu, Ôn Lý và Ôn Lục.

Tuy nói Ôn Lục hiện tại đã thích Trúc Tịch nhưng mà biết đâu được, sự đời đổi thay, hào quang nữ chính mạnh mẽ phát sợ.

Thế nhưng, hôm nay, có nàng ở đây, Thẩm Kiều Kiều đừng hòng hái hoa đào... Ha, chân ái ? Chân ái mà nhiều tới vậy sao ?

À... thiên đạo giải thích cho cái vô lý này là do ta đa tình, là do ta đào hoa, tuy nhiên tâm ta lại chỉ có các người, đã nói là bên ta thích ta, không phải ta thì không thành thân, ta lại không nỡ nhìn các người như vậy mà cô độc. Các người đều là chân ái của ta..

Buồn cười !!!

Tử Lăng Khuynh trong lòng trào phúng phun tào nhưng ngoài mặt lại hết sức bình thản cười tới khuynh thành.

Bất chợt có ba đạo ánh mắt nóng rực bắn tới. Liếc về phía đối diện mới thấy Viêm Hạo Thiên và Diệc Thế Tu tay cầm ly rượu, ánh mắt nhìn nàng đầy hứng thú. Yến Cẩn cũng nhìn nàng, nhưng là ẩn ẩn tức giận.

Giận ? Con mèo lớn ấy lại dỗi cái gì đây ?

Nàng hơi nháy mắt trấn an Yến Cẩn thì hắn mới dần thu liễm lại. Duy chỉ có Viêm Hạo Thiên với Diệc Thế Tu là vẫn nhìn nàng đến chăm chú.

Thậm chí lúc nàng liếc qua bọn hắn còn cố tình giơ ly rượu lên ra ý cụng ly...

Tử Lăng Khuynh : "..." Chết rồi. cảm giác thật không hay rồi... Mẹ nó, hai tên này nguy hiểm, có nên giết chết ngay bây giờ không nhỉ ? Ừm.. nghe rất khả thi đó.

Hệ thống vừa mới thấy nàng lộ ra sát ý liền hốt hoảng gào to " Lăng Khuynh, tuyệt đối không được, cô không thể trực diện giết chết nam nữ chủ. Nếu không hào quang trên người bọn họ sẽ phản ngược lại cô. Chỉ khi nào cô làm cho hào quang khí vận tử suy yếu mới có thể.... "

Nàng không thèm để ý tới 419 nữa, bởi vì ...

" Hoàng thượng giá lâm "

" Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế "

Tất cả mọi người có mặt đều thi nhau hành lễ. Đợi cho Ôn Lý ngồi tới trên long ỷ " Chúng ái khanh, bình thân "

" Tạ hoàng thượng "

Sau khi đều yên vị cả rồi thì Ôn Lý mới lên tiếng mở màn cho buổi tiệc sinh thần. Đầu tiên chính là ca vũ....

Tử Lăng Khuynh mắt dán chặt vào đồ ăn trên bàn, một chút cũng không để ý tới xung quanh... chỉ chăm chăm ăn ăn và ăn

Mãi mới đến tiết mục tặng quà... đợi các quan viên lần lượt dâng lên hết mới thấy Viêm Hạo Thiên đứng lên

" Hoàng thượng, hôm nay đến đây có chút quà mọn muốn dâng lên.."

Hắn vỗ tay hai cái, thuộc hạ sau người lập tức đưa lên một cái hộp bọc vô cùng cẩn thận..

Công công bên người Ôn Lý tiếp nhận đưa lên cho hắn. Ôn Lý hơi cười mở ra... lập tức khiến một trận xôn xao nảy lên.

Bên trong là một cái vật giống như chiếc ly thường dùng nhưng lại trong suốt, đẹp mắt vô cùng...

" Hoàng thượng , cái này gọi là ly thủy tinh... dùng để uống rượu "

" Chẳng hay Viêm quốc hoàng đế từ đâu có thứ này ? " Ôn Lý hơi hứng thú hỏi

" Thú thực là vật này được một quan tri phủ ở một huyện nhỏ dâng lên, duy chỉ có một cái này. Ta trông rất đẹp cho nên mới mang sang đây làm quà sinh thần. Mong hoàng thượng không chê " Viêm Hạo Thiên cười cười nói

" Trẫm rất thích "


Diệc Thế Tu nhân đó cũng đứng lên chắp hai trước ngực. " Ta đại diện cho Diệc quốc cũng có thứ muốn mừng sinh thần hoàng thượng "

Nói xong, từ ngoài bốn người ăn mặc theo kiểu Diệc quốc khiêng một thứ có vẻ rất to được phủ vải đỏ đi vào.

Ôn Lý nể mặt bước xuống mở ra... bên trong là một viên dạ minh châu hình bảy sắc cầu vồng đang phát sáng... đáng nói là nó được điêu khắc thành hình một chiếc đồng hồ. Có cả kim giờ, kim phút lẫn số trên mặt.

Mà Diệc Thế Tu lại rất thuần thục giới thiệu cũng như cách làm cho đồng hồ chạy...

Tử Lăng Khuynh : "...." Ơ hơ, công nghệ vượt thời đại à ? Tại sao hai tên này toàn những thứ đồ không nên có ở đây vậy ? Phi lý,... kể cả Viêm Hạo Thiên nói nhặt được nàng cũng không tin..

Nhìn bộ dáng hai người đó đi, không khác gì là đã quen thuộc đến mức không còn gì để quen hơn nữa.

Định lừa ai vậy ? Hai tên này cmn đừng nói cũng xuyên không nhé...

Có đồng suy nghĩ với nàng lúc này chính là Thẩm Kiều Kiều, nàng ta hơi nghi ngờ nhưng chính là không để tâm tới. Cái nàng ta để ý là dung mạo nghịch thiên của hai người đó, kể cả Tiêu Dao vương kia nữa, Ôn Lý hoàng thượng hay Ôn Lục thái tử. Đều là cực trong cực phẩm.

Thẩm Kiều Kiều muốn có được năm người nam nhân này, nhất định muốn có được. Tính ra thì mấy người kia ở nhà, cô ta còn thấy chưa thể sánh bằng.

Đợi cho một đám hoàng tử công chúa tặng quà hết thì Tử Lăng Khuynh mới đứng lên

" Phụ hoàng, thần nhi cũng có thứ muốn tặng người. Chúc người phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn "

Ôn Lý nhìn tiểu khả ái của mình lôi ra một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương vô cùng tinh xảo liền cười yêu thương bước xuống mở ra.

Bên trong là một thanh trường kiếm thu nhỏ, nhìn có vẻ giống chủy thủ hơn, điều đặc biệt là trên thân của nó điêu khắc rồng phượng kim long giao hoà, ở chuôi còn đính một viên đá một nửa màu xanh biển, một nửa đỏ rực như lửa.

" Họa nhi... đây là .." Ôn Lý hơi bất ngờ trước cái này.

" Đã là bậc đế vương tức là chân mệnh thiên tử, trường kiếm này đại diện cho sức mạnh uy vũ của người, chấn nhiếp thiên hạ. Xanh biển tượng trưng cho kim long, đỏ rực tượng trưng cho hoả phượng... đều là những bất hủ trong truyền thuyết."

Tử Lăng Khuynh một mạch giải thích khiến Ôn Lý ngây người, một lúc sau hắn mới ho khan thất thố xoa đầu nàng nhẹ nói

" Hoạ nhi của trẫm, con lớn thật rồi. Trẫm rất thích món quà của con, cảm ơn con"

Ở một góc bàn gần đó Trang quý phi cùng nữ nhi Ôn Noãn của bà ta nghiến răng nghiến lợi nắm chặt khăn tay đến nhàu nát.

Ôn Noãn cắn cắn môi, đáy mắt hiện lên không cam lòng nồng đậm

Vì cái gì kiếp trước Ôn Hoạ đã được yêu thích, tặng vật của nàng ta cũng là độc nhất vô nhị mà kiếp này cũng như vậy ?

Rõ ràng ta đã cố tình lấy món quà kiếp trước Ôn Hoạ tặng cho phụ hoàng nhưng cũng chỉ nhận được cái gật đầu đầy thờ ơ không mấy thích thú ?

Ôn Noãn trong cơn tức giận nhất thời liền đứng bật dậy " Phụ hoàng, người đã thích hoàng muội như vậy. Chi bằng hôm nay vừa là Bách Hoa Yến, lại vừa là sinh thần của người. Để hoàng muội hiến một khúc vũ "

Ôn Lý hơi cau mày trước Ôn Noãn, ẩn ẩn không hài lòng. Lúc này Ôn Noãn mới tỉnh ra, nàng ta hơi chột dạ nhưng đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Ôn Noãn vẫn cường ngạnh đứng thẳng tấu lên.

Ôn Lý lo lắng nhìn Tử Lăng Khuynh. Không phải hắn không biết là con nhóc này cầm kỳ thi hoạ không chịu học, đến lễ nghi còn lười thì múa biết cái gì cơ chứ.

Ai mà ngờ Tử Lăng Khuynh nhướn mày cười hết mực xinh đẹp " Hoàng tỷ nói không sai. Vậy hôm nay để thần nhi bày chút tài mọn mong phụ hoàng và chư vị không chê "

Nói rồi còn chưa đợi Ôn Lý phản ứng đã tiến tới phía Ôn Lục " Hoàng huynh có thể cho muội mượn trường kiếm dùng một chút ? "

Ôn Lục cũng ngây ngốc đưa cho... mắt vẫn căng chặt nhìn Tử Lăng Khuynh.

Nàng ra đến giữa đại điện liền cầm kiếm chắp hai tay trước ngực rồi mới nhè nhẹ tuốt vỏ...

Vốn dĩ hôm nay mặc cũng không phải cung trang rườm rà nên càng thêm dễ dàng... Nhạc một khúc lại một khúc nổi lên. Thiếu nữ mặc hồng y như một đốm lửa nhỏ mạnh mẽ vung kiếm.

Từng động tác lại sắc bén chém vào không khí nhưng cũng làm cho người ta kinh sợ.

Đám võ tướng lúc đầu có chút khinh thường nàng khi mà nghĩ một cái tiểu công chúa được cưng chiều thì biết cái gì mà múa kiếm. Động vào lại làm hỏng mất sự tôn quý của kiếm pháp.

Nhưng hiện tại tất cả đều không nghĩ vậy nữa, mắt chăm chú mà thưởng thức từng động tác nhìn thì như hoa lệ mà lại gọn gàng vô cùng. Cái này có thể nói là tuyệt kĩ... hiếm thấy.

Tử Lăng Khuynh nhìn về phía Yến Cẩn lại thấy hắn mặt đen sì đen sịt như đáy nồi, sát khí âm u toả ra đùng đùng. Tay cầm ly rượu cũng bóp chặt đến mức sắp nát cái ly luôn rồi.

??? Làm sao vậy ? Nàng chọc gì hắn à ? Hay là có ai chơi ngu làm hắn mất hứng ? Aizz.. nam nhân thật là một loài động vật khó hiểu.

Yến Cẩn như bắt gặp được ánh mắt nàng liền hằm hằm trừng sang, ý đồ muốn tóm nàng lại.. đánh cho mấy cái.

Tử Lăng Khuynh :"..." Ngươi nhìn ta như vậy làm gì ? Đáng sợ quá !!

Nàng nhất quyết bỏ qua Yến Cẩn, lộn người xoay một vòng, kiếm trong tay vung mạnh bất chợt mềm mại như lụa quẹt xuống đất phát ra tia lửa....

Đến khi tất cả định hình lại nhìn xuống mới thấy trên đó khắc chữ Thọ vô cùng đẹp mắt.

Không khí chợt ngưng đọng một lúc lâu cho tới khi Tử Lăng Khuynh ôm kiếm trả lại cho Ôn Lục đi về chỗ ngồi thì xung quanh tiếng hút khí mới vang lên.

Ánh mắt họ không tài nào dời đi được thân ảnh đỏ rực ấy... Kinh diễm, thực sự làm người ta kinh diễm...

Chỉ riêng có Ôn Noãn là cắn chặt môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

Tiện nhân này, sao cô ta dám ? Sao lại có thể như vậy ? Rõ ràng Ôn Hoạ không hề biết mấy thứ này.. Đây là chuyện gì xảy ra ?

Một lúc sau Thẩm Kiều Kiều đợi cho sóng dư âm dần bớt liền duyên dáng e lệ mà tấu một khúc Vũ Điệp Cầm

Đáng tiếc, dù cho tiếng đàn có hay, múa có đẹp, tiên khí có phiêu nhiên nhưng mà vẫn không làm lòng người tâm động như trước.

Vốn dĩ luận về khí chất, Thẩm Kiều Kiều đã đọ không nổi Tử Lăng Khuynh. Bây giờ luận về tài hoa, nàng ta lại càng không thể.

Thẩm Kiều Kiều múa xong, liếc xung quanh lại thấy một mảnh hờ hững, cuối cùng, Thẩm Khác đành muối mặt vỗ tay khen hay thì tất cả mới nể mặt ông ta mà cũng phụ hoạ theo.

Nàng ta cắn chặt môi đi về chỗ ngồi, ánh mắt sâm hàn âm độc mà nhìn Tử Lăng Khuynh.

Tất cả đều tại cái gì mà Nhu Hoa công chúa này, tất cả tại nàng ta mà cô mới không thu hút được ánh nhìn.

Hừ... lúc trước nhìn thấy Tiêu Dao vương kia, Ôn Lục cùng Ôn Lý đều cưng chiều mà nhìn nàng ta. Thẩm Kiều Kiều đã sớm muốn diệt trừ cái đinh phiền phức này.

Ha... nam nhân mà Thẩm Kiều Kiều ta để ý, muốn có được thì đừng hòng quan tâm dù chỉ một chút tới những nữ nhân khác. Mặc kệ đó có là nữ nhi, muội muội hay bất kể cái gì

Cô ta đều phải giết. Nhu Hoa công chúa thì có gì hơn cô ? Còn chẳng phải là một nữ hài tử yếu đuối, vài cái chiêu thức múa kiếm mèo cào cũng muốn vượt mặt đại danh đỉnh đỉnh minh chủ của Ẩn Sát lâu, mạng lưới tình báo trải rộng khắp.


Chỉ cần cô ta hơi nhíu mày thì Nhu Hoa công chúa sẽ như một con kiến bé nhỏ chờ cô ta tới giết.

Thẩm Kiều Kiều hơi rũ mắt che đi cảm xúc thật. Chính cô ta lại không biết rằng, cái sự đố kị, ghen tỵ đến điên cuồng, ham muốn sắc dục, khinh nhờn đê mê trong hào quang vạn trượng sẽ khiến cô ta thất bại một cách thảm hại.

\*

Tử Lăng Khuynh khẽ đưa tách trà lên miệng nhấp môi, ý cười lan toả trên khuôn mặt.... nữ chính hắc hoá rồi.

Nàng đợi chính là đợi cái này, hừ... sống một cuộc đời bình thản, một phu quân lại chẳng tốt hay sao ? Chân ái cái gì ở đây. Tham lam quá như vậy, suy nghĩ cực đoan tới như vậy làm gì cho mệt chứ ?

Nhưng đừng trách nàng nhẫn tâm. Lúc nãy, khi nàng nói muốn lên tặng 1 khúc vũ thì Thẩm Kiều Kiều đã âm thầm chuyển 1 tia nội lực sang đai lưng ở bên eo nàng.

Chỉ cần nàng làm ra động tác mạnh một chút thì danh tiết hôm nay đều hỏng bét, vứt tận chín tầng mây luôn.

Đáng tiếc, Tử Lăng Khuynh đâu có đơn giản. Nội lực của Thẩm Kiều Kiều tuy mạnh, lại rất cổ quái nhưng so với nàng thì còn kém 1 bậc.

Muốn làm cái trò bẩn thỉu ấy ư ? Không có cửa đâu. Rất tiếc hôm nay đã làm cô thất vọng. Tuy nhiên sau này sẽ ngày càng đặc sắc đấy.

\*

Trong lúc hai người âm thầm đọ mắt nhau thì xung quanh đã náo nhiệt hẳn lên vì hoàng thượng Viêm Quốc \_Viêm Hạo Thiên xin cầu hôn.

Mà đối tượng là ai, không ai khác ngoài vị bảo bối Nhu Hoa công chúa của Ôn Lý và Ôn Lục.

" Hoàng thượng, ân huệ của người 14 năm trước, ta xin ghi nhớ. Nay không biết trả gì hơn, vậy nên mong hoàng thượng gả Nhu Hoa công chúa của người cho ta. Ta thề với thiên đạo trời đất là sẽ đối xử thật tốt với nàng, một đời một kiếp sẽ không phụ nàng " .

Tử Lăng Khuynh được chỉ định : "..." Cút đi, gả cái khỉ gì chứ. Ta đây còn chưa hốt được nam nhân nhà mình về thì làm gì còn tâm trạng tư tình với ngươi ?

Ôn Lý hơi bất ngờ trước đề nghị của Viêm hạo Thiên, hắn liếc sang Ôn Lục dò xét lại thấy Ôn Lục không có ý phản đối.

Cũng đúng thôi, Ôn Lục và Viêm Hạo Thiên thân nhau từ nhỏ, bản chất, nhân phẩm của Viêm Hạo Thiên ra sao thì Ôn Lục rất rõ. Cho nên hắn rất yên tâm giao muội muội mình cho Viêm Hạo Thiên chăm sóc.

Ôn Lý nhướn mày nhìn qua Tử Lăng Khuynh, nàng liền liều mạng mà lắc đầu không đồng ý.

Nhưng Ôn Lý xem ra rất quyết liệt " Được... trẫm.."

" Phụ hoàng..."

" Hoàng thượng.."

Hai giọng nói đồng thanh cất lên. Yến Cẩn mặt hiếm khi nghiêm túc, hắn âm trầm tới kì lạ, ánh mắt lẽo như gươm đao, khí thế quanh thân dao động nguy hiểm cực độ.

Dường như là bản chất thật của hắn đã quay trở lại. Tử Lăng Khuynh hơi nhếch môi. Tên chết bầm này, cuối cùng cũng chịu bộc lộ bản chất thật rồi hả ? Đừng tưởng khoác lên mình cái vỏ thanh nhã, tươi mát như gió xuân ấy là có thể giấu được nàng.

Mơ đi, ta đánh dấu ngươi từ lâu rồi.

" Hửm ? Nhu Hoa, Tiêu Dao vương, các người có ý kiến gì ?"

Yến Cẩn lạnh nhạt chắp tay nói " Hoàng thượng, liên hôn giữa hai quốc không phải chuyện đơn giản. Vả lại Nhu Hoa công chúa còn chưa có đồng ý. Người như vậy không sợ công chưa sẽ không vui vẻ sao ? Người chắc chắn là Viêm hoàng sẽ làm cho công chúa sẽ làm cho công chúa hạnh phúc ? Mong hoàng thượng suy xét lại" .

" Phụ hoàng, đúng vậy, thần nhi không đồng ý. Phụ hoàng, xin người suy xét lại"

Ôn Lý khoé môi khẽ giương lên, ánh mắt áp bách của bậc đế vương liếc qua hai người như soi xét hành động phản đối ấy.Nhưng chưa đợi hắn nói gì thì Viêm Hạo Thiên đã đứng ra

" Hoàng thượng, quả thực ta quyết định như vậy là quá vội vàng. Có thể để cho ta một thời gian, ta nhất định làm công chúa có hảo cảm với ta.

Đến lúc đó, vạn dạm hồng trang nghênh đón công chúa, phượng bào mẫu nghi thiên hạ sẵn sàng khoác lên vai người. Ta cũng tuyên bố, bắt đẩu từ giây phút công chúa bước vào địa phận Viêm quốc, hậu cung 3000 giai lệ sẽ hoàn toàn vì người mà phế. Cả đời không lập phi, một lòng với Nhu Hoa công chúa. Nguyện lấy giang sơn đổi một ánh mắt, nguyện lấy ngàn vạn sủng ái đổi một nụ cười. "

Viêm Hạo Thiên trực tiếp khảng khái nói lớn, ý chí kiên định trong mắt là không giấu nổi. Vô ý thức làm những người xung quanh không khỏi liên tưởng tới bốn chữ quân tử một lời. Các nữ tử tiểu thư vô cùng hâm mộ nàng, các vị quan trong triều lại khâm phục Viêm Hạo Thiên có thể ngay trước mặt nhiều người như vậy thề độc.

Chỉ có 3 người là sắc mặt trầm xuống. Yến Cẩn bỗng dưng nhoẻn miệng cười, mày kiếm khẽ nhướn, môi bạc cong thành một đường tuyệt đẹp. Tử Lăng Khuynh hơi đánh mắt về phía hắn ra ý trấn an nhưng đổi lại chỉ là sự nguy hiểm tột độ

Thẩm Kiều Kiều lại oán hận không thôi. Không thể như vậy, Viêm quốc hoàng đế phải là của nàng ta, phải là của nàng ta.

Tất cả lời âu yếm mật ngọt này đều là nói cho nàng ta.

Nhu Hoa công chúa không xứng, không xứng... Tiện nhân, tiện nhân, ta không tha cho ngươi đâu. Ta phải giết chết ngươi, làm ngươi vạn tiễn xuyên tim, làm ngươi thống khổ vạn trượng, làm ngươi thân tàn ma dại, làm cho ngươi bị vạn người phỉ nhổ...

" Được, trẫm chuẩn tấu.. Trước đông đủ bá quan văn võ tuyên bố.. lập nên hôn ước giữa Nhu Hoa công chúa và Viêm quốc hoàng đế. Mong sau này hai nước sẽ mãi mãi vĩnh cửu trường tồn một mối quan hệ tốt. "

" Tạ ơn hoàng thượng." Viêm Hạo Thiên long nhan phấn khởi vui vẻ vô cùng

" Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Nhu Hoa công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Quần thần đều quỳ xuống hô to trước quyết định của Ôn Lý. Bóng dáng 3 người Yến Cẩn, Tử Lăng Khuynh và Viêm Hạo Thiên đứng trơ trọi ở đó. Mỗi người một tâm trạng.....

\*\*\*

Zeeeee... tác giả đã quay lại rồi đây các khả ái ơi, các bảo bối ơi.... Hãy tung hoa chào mừng để tác giả có động lực tác giả đào hố nào...




Bình Luận (0)
Comment