Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 139



"Khốn kiếp!!..." Tử Lăng Khuynh hai tay ôm đầu gằn giọng. Tóc nàng xoã ra, vốn lúc đầu chỉ ngắn đến thắt lưng nhưng lạ lùng vô cùng khi xoã ra liền phủ qua đầu gối

Trong đầu Tử Lăng Khuynh lúc này một loạt hình ảnh lướt qua. Đầu tiên là hình ảnh khi nàng còn ở Hoàng triều Tử quốc... Từ việc nàng ngây ngốc tin vào Tử Cầm Ly, đến những hành động đen tối hắn ta làm phía sau lưng nàng cùng với Tranh Cơ Nhàn

Kí ức tiếp tục xoay chuyển, hiện ra một lần nữa là đại điện rộng lớn... Lúc này Tử Lăng Khuynh đã giống như trở thành một linh hồn ngoại lai trơ mắt đứng nhìn bản thân bị sỉ nhục, một kiếm xuyên tim vạn kiếp bất phục....

Tử Lăng Khuynh lạnh lùng nhìn bản thân mềm mại ngã xuống, cả người toàn là máu trước mặt, nàng nhếch môi cười nhạt... Ha, chỉ là kí ức thôi, không đáng để nàng phải đau lòng hây bận tâm nữa rồi!!

Chợt... Ánh mắt nàng khẽ biến đổi, khung cảnh trước mắt hiện ra lần nữa chính là cảnh Kỳ Vân Hiên ở vị diện đầu tiên sau khi nàng chết thơ thẩn bước đến giáo đường Thánh Nặc rồi lại như tên ngốc lái xe về nhà

Tất cả từ việc hắn dần nhớ ra nàng mặc dù kí ức đã bị hệ thống xoá mất...

Kỳ Vân Hiên... Tử Lăng Khuynh khẽ đọc tên hắn...ánh mắt hết sức phức tạp

Ngươi vậy mà lại có chấp niệm với ta đến như thế...Có thể nhớ ra ta, có thể theo ta đến từng thế giới....

Nhưng Vân Hiên...ta không thể!!

Tử Lăng Khuynh cúi đầu, giữa mi tâm của nàng hiện lên ấn kí hoa bỉ ngạn đỏ rực như lửa...

Lông mi dài phủ một lớp trắng bạc như băng tuyết.


Nàng khẽ mở mắt ra, ánh mắt đã có sự biến hoá đến nghiêng trời lệch đất... Sự trong trẻo còn sót lại đều mất rồi... Duy chỉ một mảnh âm u khiến người ta kinh sợ, nhìn vào đó lại chỉ thấy máu tanh cùng chết chóc

Một ánh mắt có thể chấn áp nhân tâm!

Hảo, tốt lắm, lại có gan dám dùng phần kí ức nàng đã chôn sâu ấy mong muốn hại nàng... Nàng có nên xem đây chính là thẳng thừng tuyên chiến? Được thôi, ta chấp nhận lời khiêu chiến này, đợi đấy cho ta!!

Tử Lăng Khuynh phá lớp vỏ bọc hoa sen mà ra... Dáng vẻ của nàng đã không còn là tiểu hài tử nhỏ đáng yêu nữa mà đã cao hơn không ít, khuôn mặt cũng không còn non nớt mà đã ẩn ẩn sự khuynh thành yêu mị

Mái tóc màu vàng nhạt dài đến đầu gối bay bay trong gió. Nàng khẽ nhắm mắt, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt.

Thiên đạo của vị diện này đang muốn loại trừ nàng, muốn khôi phục vị diện như ban đầu mà nó sắp xếp... Thậm chí còn không nương tay mà muốn giết nàng, khiến nàng hồn phi phách tán...

Trong lúc luyện công vừa nãy, suýt chút liền đã khiến tẩu hoả nhập ma...

Nhưng, càng như vậy lại càng khiến ta hứng thú...nếu như mọi việc quá đơn giản trôi qua thì chán quá rồi

Ta thừa nhận ta không mạnh bằng ngươi, so với người ở vị diện này cũng chỉ là 1 con kiến nhỏ bé. Tuy nhiên, đó chỉ là bây giờ thôi!!!

Tử Lăng Khuynh chân trần bước lên cỏ, nàng nhíu nhíu mi tâm nhìn vật nhỏ trắng tuyết nhắm nghiền hai mắt trên đất liền vươn tay bế nó lên

"Bạch?"

Vật nhỏ đó vẫn nằm im không động đậy, xem chừng chính là xỉu đi rồi. Nàng đem nó tới cạnh hồ nước, lấy tay vớt chút nước đưa vào miệng vật nhỏ

Một lúc sau vật nhỏ đó mới khẽ mở mắt, đôi mắt màu xanh lục bảo trong suốt như lưu ly nhìn nàng có chút giật mình

"Ngươi...ngươi..ngươi... sao ngươi lại thành hình dáng này rồi?"

"Hình dáng này? Có gì khác sao?"

Bạch giậm giậm chân biến ra một cái gương lớn...

" Ngươi tự xem đi."

Tử Lăng Khuynh cau mày nhìn vào gương... Khuôn mặt chỉ là bớt trẻ con hơn, nhưng lông mi lại phủ lớp gì đó trắng bạc lạnh lẽo. Ở mi tâm còn có một ấn kí hình hoa bỉ ngạn đỏ rực, mái tóc vàng nhạt phủ đến đầu gối.

Nàng khẽ nhoẻn miệng cười đưa tay vuốt nhẹ lên ấn kí hoa bỉ ngạn trên trán... Nó dường như có linh tính, khi nàng vừa chạm qua liền cảm giác được ấn kí đó nóng lên một chút

"Jocasta, ta chỉ vừa rời mắt đi một chút ngươi liền thành cái dạng gì thế này..."

"Bỏ đi, nói xem tại sao ngươi lại ở cái hình thể thú nhỏ như vậy?"


"Còn chẳng phải cái tên yêu nghiệt nhà ngươi? Ta tẩy rửa, nối liền kinh mạch giúp ngươi đến kiệt sức trực tiếp quay trở về bản thể của mình. Thể chất của ngươi bây giờ đã tốt hơn rất nhiều nhưng cũng chỉ là tu luyện ma pháp được thôi. Cái ngươi cần chính là nỗ lực cố gắng gấp 10 lần người bình thường!"

Bạch thở dài, bộ dáng hắn bây giờ chính là hận rèn sắt không thành thép. Áp dụng với cái khuôn mặt bánh bao tuyết trắng chính là vạn phần đáng yêu

Tử Lăng Khuynh nhìn đến mức có thể trên người hắn xuyên thủng một cái lỗ. Bạch khụ một tiếng, lỗ tai dưới lớp lông dày hơi hồng lên, nếu ở hình dạng người chắc chắn sẽ thấy mặt hắn đỏ muốn nhỏ ra máu luôn

Bạch ho khan, ánh mắt có chút né tránh nói tiếp

"Đi theo ta, ta dẫn ngươi vào lâu đài kia. Ở đó có đầy đủ thứ cần cho việc tu luyện của ngươi."

Bạch chạy trước dẫn đường, Tử Lăng Khuynh xoa xoa cằm suy tư

" Bạch, trong này có phải thời gian sẽ trôi đi rất chậm?"

"Sao ngươi lại biết? Ta còn chưa có nói cho ngươi... Mà thôi, đúng như ngươi nói, ở trong này thời gian chỉ bằng 1/1000 của thế giới ngoài kia nên ngươi không cần lo lắng"

"Hừ đúng như ta đoán... Cái sáo lộ này ta còn không rõ hơn ngươi hay sao? Tiểu thuyết ta đọc ở thế giới hiện đại so với số cơm ngươi ăn xem chừng còn nhiều hơn!"

"Tiểu thuyết? Thế giới hiện đại?"

Hài tử này nói cái gì..hắn nghe đều không hiểu chữ nào... Cái gì mà tiểu thuyết...cái gì mà thế giới hiện đại chứ.

"Không có gì, ta có nói ra ngươi cũng chẳng hiểu nên tốt nhất dẹp đi!"

Bạch không tiếp tục tò mò nữa bởi vì đến trước cửa lâu đài rồi. Hắn lấy chân chỉ vào cánh cửa lớn trước mặt nhìn Tử Lăng Khuynh

"Lấy máu của ngươi nhỏ vào cánh cửa đi."

Nàng hơi nhíu mày lấy con dao găm trong người ra cứa nhẹ một đường trên ngón trỏ. Máu đỏ tươi theo lưỡi dao chảy vào viên đá khảm trên cánh cửa

Khi giọt máu vừa rơi xuống, viên đá liền sáng lên, cánh cửa nặng trịch từ từ mở ra...

"Cung nghênh tiểu chủ nhân.."

"Hảo... Lâu đài đã chấp nhận ngươi làm chủ.. Bây giờ ta sẽ nói sơ qua một chút về nó để ngươi hiểu rõ hơn"

Bạch dẫn nàng đi khắp lâu đài, mỗi một tầng, mỗi một căn phòng lại là một kho bảo vật vô giá

Tất cả những công pháp, kĩ năng, thần chú từ thời viễn cổ đã thất truyền đều hội tụ đầy đủ ở đây không sót một thứ gì. Vũ khí cũng hết sức phong phú, đều thuộc loại cực phẩm trở lên

Hoá ra đây chính là không gian trong truyền thuyết!!!


Tử Lăng Khuynh sau khi xem qua một lượt, lựa chọn đồ phù hợp nhất cho mình liền ngồi bên bờ hồ tu luyện.

Nguyên tố trong không gian này độ tinh khiết cao hơn rất nhiều so với bên ngoài. Chính vì vậy mà căn cơ cũng vững chắc hơn rất nhiều!

Nàng nhắm mắt vận khí trong đan điền cảm nhận nguyên tố trong không khí... Mãi một lúc lâu sau, cảm giác mát lạnh bắt đầu xâm chiếm tràn vào kinh mạch... Nguyên tố thủy!!!

Trong lòng thoáng qua chút vui vẻ nhàn nhạt, Tử Lăng Khuynh lại càng thêm nỗ lực hấp thu nguyên tố thủy có trong không khí..

Đan điền của nàng bắt đầu hình thành xoáy nước nhỏ, dần dần trở nên lớn hơn...cuộn trào ra như tràn ngập khắp cơ thể. Cả người nàng chính xác là đang mềm mại giống như nước vậy!!!

Sóng nước xoáy xung quanh người bọc nàng thành một khối... Tử Lăng Khuynh khẽ mở mắt, lòng bàn tay nàng xuất hiện quả cầu nước nhỏ. Nàng dựa theo những gì vừa đọc được tạo cầu nước thành hình mũi tên rồi phóng về phía trước

Suốt một quãng thời gian dài trôi qua, Tử Lăng Khuynh chỉ học tập cách tấn công, cách phòng thủ bằng cầu nước thế nhưng thực lực đều tăng lên không ít

Đan điền bây giờ đã tụ thành hơi khí mờ ảo chứ không còn là cuộn sóng nươc như lúc trước nữa

Bạch đứng ngoài nhìn một màn này chỉ kém chưa trợn mắt mà lăn ra chết...này... Cũng quá yêu nghiệt rồi đi.

Là kẻ nào nói thể chất phế vật, kinh mạch đứt gãy không chút thiên phú là tu luyện rất khó khăn? Nhìn xem, vậy cái thứ yêu nghiệt kia là cái gì chứ?

Hắn tự vả mặt cũng thật đau a. Vừa nói nàng phải cố gắng gấp 10 lần người thường, kết quả chính là hiệu quả tu luyện nhanh gấp 10 lần người thường

Bạch "..." ngươi chơi vậy ai chơi lại ngươi chứ?

.

.

.






Bình Luận (0)
Comment