Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 146



Tử Lăng Khuynh đi sâu vào rừng cây đó một cách vô cùng thuận lợi mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Chỉ có điều, thuận lợi như vậy mới là đáng lo đấy, hơn thế, xung quanh đều yên tĩnh đến đáng sợ...không một tiếng động dù vô cùng nhỏ. Thậm chí Tử Lăng Khuynh còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của mình cùng tiếng bước chân dẫm trên mặt đất đầy lá khô phát ra âm thanh lạo sạo

Ánh mắt nàng chợt trở nên sắc lẹm như chim ưng săn mồi, thân thể nhanh như chớp xoay người ra phía sau... Không một bóng người...vẫn vắng vẻ tới như vậy!!..

Nhưng tại sao vừa nãy nàng có cảm giác như ai đó đang nhìn nàng...một ánh mắt dò xét đầy khát máu!!!

Tử Lăng Khuynh mím môi, bước chân ngày càng nhanh hơn... Chợt, nàng nhíu mày nhìn khung cảnh trước mắt...

Quái lạ, hình như nàng vừa đi qua chỗ này rồi... Không đúng, đây chẳng phải là bìa rừng lúc nãy?

Thôi xong, Tử Lăng Khuynh đã ngầm dự đoán được mình vướng phải cái tình huống oái oăm gì thế nhưng nàng vẫn kiên trì một lần nữa theo con đường lúc nãy đi vào rừng..

Nàng đã cố gắng thay đổi hướng đi nhưng 1 lần nữa vẫn quay trở lại chỗ cũ.

Tử Lăng Khuynh nhất quyết ngồi bệt xuống dưới đất chống cằm nhìn con đường trước mặt... Lần này ma trận bày ra là mê cung sao?

Đúng là càng ngày càng khó chơi!!!

Nàng nhíu mày nhìn cánh đồng cỏ xanh non lúc trước đã hoàn toàn biến thành sa mạc phủ cát nóng bỏng...

Wtf? Cái quái gì thế kia? Từng lớp cát đang dần cuộn lại với nhau thành một cột lớn như bức tường thành khổng lồ dần dần tiến về phía nàng...

Tử Lăng Khuynh : "..." kiểu này là bắt nàng phải phá giải ma trận trước khi nó đến nếu không liền bị chôn vùi luôn?

Hảo a, tên biến thái nào nghĩ ra cái trò này thế? Giết người trong chớp mắt đó hả?

Tử Lăng Khuynh nghĩ lại đoạn đường lúc nãy nàng đi qua... Có 3 điểm đáng ngờ..thứ nhất chính là cảnh vật yên tĩnh đến đáng sợ, không có bất cứ âm thanh nào. Thứ 2...không có bất cứ con vật nào dù chỉ là côn trùng, hơn nữa cây cối đều bất động không hề có chút suy chuyển khi có gió thổi qua. Điểm đáng ngờ thứ 3 đó chính là ánh mắt khát máu nhìn nàng lúc trước kia là của ai? Tử Lăng Khuynh cảm giác được mọi hành động của nàng đều bị thứ đó thâu tóm vào trong tầm mắt!

Nàng nhớ lại trước đây hình như có đọc được ở một cuốn sách trong lâu đài mà Bạch đưa nàng vào về ma pháp trận này... Cái gì mà... Mắt trận!??

Đúng, là mắt trận! Nàng phải tìm ra mắt trận rồi phá hủy nó thì mới có thể thoát ra được.

Bức tường thành cát kia đã di chuyển gần đến chỗ nàng rồi... Tử Lăng Khuynh không hề lo lắng, nàng tiếp tục đi sâu vào trong rừng...

Nàng cười cười miết nhẹ chủy thủ trên tay rồi mạnh mẽ hướng thân cây đối diện cạo một lớp vỏ mỏng bên ngoài ra..


Tử Lăng Khuynh lau sạch chủy thủ rồi tiếp tục bước đi... Chợt, nàng nhanh chóng quay đầu... Cái cây vừa nãy bị nàng lột 1 lớp vỏ lúc trước còn ở bên tay phải nàng giờ đã chuyển sang phía bên trái.

Ha, nàng đoán không có sai, đám cây này biết di chuyển. Bảo sao nàng tìm không thấy nổi lối ra, đều do đám cây này che mắt.

Mà, theo như nãy giờ nàng quan sát thì đám cây này chuyển động giống hình bát quái... Vậy trung tâm của bát quái chính là mắt trận!!???

Tử Lăng Khuynh nhắm hai mắt thả lỏng thần thức ra một chút, gần như là hoà thành một thể với nơi đây..

Lần này nàng cảm nhận được đám cây này đang di chuyển xung quanh mình đúng theo sơ đồ hình bát quái...

Mà nơi nàng đang đứng không đâu xa chính là trung tâm bát quái...

Tử Lăng Khuynh cười ngọt ngào, ngay chỗ chân mình đứng liền dùng chủy thủ đâm sâu xuống không hề nương tay..

Từ dưới đất chợt nhô nhô lên một viên đá màu xanh lục bị chủy thủ của nàng đâm sắp nứt... Viên đá đó động đậy nhè nhẹ rồi vỡ vụn thàng bột phấn. Từ chỗ bột phấn đó bay lên chút khí xanh rồi tan biến vào không khí..

Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội... Ngay khi bức tường cát khổng lồ kia vừa cuốn đến thì đất đã nứt ra thành 1 hố sâu không đáy.. Tử Lăng Khuynh chưa kịp định thần đã rơi xuống...

Nàng vừa mất hút dưới hố sâu đồng thời mặt đất liền trở lại như cũ, bức tường cát cũng biến mất vô tung vô ảnh.. Không gian tưởng chừng sụp đổ lại trở về nguyên dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra..

Tử Lăng Khuynh nhíu mày xoa xoa cái đầu đau nhức nhìn xung quanh... Wtf? Nàng lại rơi xuống cái nơi khỉ ho cò gáy gì thế này?

Xung quanh tối đen như mực, tối đến mức giơ tay còn không nhìn rõ. Tử Lăng Khuynh sờ sờ xung quanh chỗ nàng đang ngồi thì chạm phải một vật sắc lạnh như băng... Là cây chủy thủ của nàng!

Tử Lăng Khuynh cầm lại chủy thủ giắt bên hông, đoạn, nàng hơi duỗi cái chân đau nhức ra một chút...chết tiệt, đã cố gắng giảm lực rơi xuống nhưng vẫn bị trẹo chân!!

Nàng nhíu mày dùng tay nắn lại cái chân bị trẹo...rắc một tiếng, Tử Lăng Khuynh thở ra một ngụm trọc khí, trán đã vương chút mồ hôi...

Nàng hướng mắt lên trên cao chỗ mà nàng vừa rơi xuống, vẫn chẳng có lấy chút ánh sáng nào..

Chợt... Tử Lăng Khuynh nhanh chóng rút chủy thủ cầm sẵn trên tay, ánh mắt nàng có chút cảnh giác nhìn vào phía bóng tối trước mặt...

Nàng vừa nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần đây... Còn có hơi thở tanh tưởi giống mùi máu nữa...

Cái thứ đó chính xác là cái thứ đã âm thầm nhìn nàng khi còn ở khu rừng có ma trận kia... Bây giờ nó xuất hiện, còn trong tình thế vô cùng bất lợi đối với nàng...Tử Lăng Khuynh không dám chắc mình có thể hạ gục được nó hay không!!!

"Khốn kiếp, cái không gian quỷ quái gì thế này..."

Tử Lăng Khuynh lúc này chỉ muốn chửi thề... Đây là lịch luyện đó hả? So với giết người không khác là bao đâu!!!

Chỉ có, nàng không biết rằng tháp cổ này sớm đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Học Viện mà không 1 ai hay biết. Tháp cổ này đã tự hình thành nên mạng lưới bảo vệ của chính mình, thậm chí cường giả của Học Viện vào đây cũng khó lòng mà qua nổi!

Những năm trước là do tháp cổ chưa hoàn thiện lớp bảo vệ của nó, vẫn còn có những sơ hở nên đám học viên mới có thể an an ổn ổn mà đi ra. Lần này có an ổn được hay không còn chưa chắc... .

Rầm

Cái thứ đang tiến về phía Tử Lăng Khuynh chợt gây ra tiếng động lớn khiến mặt đất đều rung lắc dữ dội...

Tử Lăng Khuynh: "..." ta biết ngươi lợi hại nhưng không cần phô trương tới vậy đâu...như thế sẽ khiến bổn công chúa sợ hãi. Ta mà sợ hãi đến ngất đi thì ngươi có đền nổi không?

Sợ quá, sợ quá... Cục than nhỏ, mau đưa ta cái bánh ăn cho đỡ sợ nào...

Tiểu Lu: "..." kí chủ của nó rơi từ trên cao xuống nên bị điên rồi? Đến nước này còn ăn với uống cái gì?

"Kí chủ đại bảo bối của ta ơi, cô làm ơn lo việc trước mắt đi, cô sắp bị nuốt chửng luôn rồi kìa.."

"Nhiều chuyện, đưa bánh đây ta ăn đã rồi tính! Dù sao thì cũng chưa chết được!"

Tiểu Lu bất lực đưa nàng 1 chiếc bánh nhân hạt dẻ. Tử Lăng Khuynh bình tĩnh đứng đó ăn xong chiếc bánh rồi mới phủi phủi tay cầm lấy roi bạc bên hông.

Không phải là nàng không để tâm tới cái thứ kia.. Nhưng mà nàng đói, không ăn sẽ không có sức để chiến đấu. Chính vì vậy thì dù có chết cũng hãy làm 1 con ma có lương tâm, 1 con ma no bụng trước đã!

Trong lúc ăn nàng vẫn âm thầm quan sát từng cử chỉ hành động của cái thứ chết tiệt kia... Theo như âm thanh phát ra khi nó di chuyển, Tử Lăng Khuynh có thể ngầm đoán nó thuộc loài bò sát... Rất có thể là rắn!!

Ôi má ơi, sợ quá, phải ăn thêm cái bánh nữa cho đỡ sợ mới được!

"Nhân loại ngu xuẩn, ngươi dám không để bổn thần vào mắt?"

Giọng nói the thé vô cùng khó nghe vang lên có vẻ vô cùng tức giận...

Ha, cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi?

"Ta chỗ nào không để ngươi vào mắt? Ta còn chưa nhìn thấy ngươi thì biết ngươi là cái beep gì mà để vào mắt? Ngươi bị thiểu năng hả?"


Tử Lăng Khuynh hiện giờ đã chắc chắn, cái thứ đang nói này là 1 con rắn. Hơn nữa còn là rắn khổng lồ!!!

Con rắn tuy mơ hồ không hiểu nàng nói gì nhưng vẫn có thể đoán ra...nàng là đang chửi nó!! Từ trước đến nay chưa có nhân loại nào lớn mật như vậy, dám không để nó vào mắt...

"Nhân loại ngu xuẩn, trước khi chết ta sẽ hảo hảo ban phúc cho ngươi để ngươi biết tên ta... Bổn thần đi không đổi tên, về không đổi họ..Xà Thần!! Còn bây giờ, biết cũng đã biết rồi, vậy thì chịu chết đi..."

Con rắn dùng tốc độ ánh sáng lao đến phía Tử Lăng Khuynh, nàng cảm nhận được một lực xé gió đang táp vào trước mặt mình..thân thể lăn một đường né tránh công kích của nó

Xà Thần có vẻ tức giận vì nàng đã né được..lực tấn công lại càng mạnh hơn.. Nó lợi dụng lợi thế đó chính là nhìn được trong bóng tối của mình mà tấn công nàng.

Tử Lăng Khuynh trái lại không thể thấy được nó, chỉ có thể qua cảm nhận về xúc giác và thị giác mà nhận biết nó đang ở đâu mà thôi. Nhưng như vậy nàng sẽ rơi vào thế bị động!! Con Xà Thần này tốc độ rất nhanh, nó hiện tại còn mạnh hơn nàng rất nhiều lần nữa..

Trong đầu nàng loé lên 1 tia sáng nhỏ. Chưa kịp làm gì, đằng sau lưng đã có cảm giác buốt lạnh..

Tử Lăng Khuynh dùng khinh công né được một đòn của Xà Thần nhưng lưng nàng vẫn bị cái đuôi cứng rắn của nó đập phải một chút. Cảm giác khó thở ngày càng tăng lên... Sau lưng là 1 mảnh đau rát, máu chảy ra ướt đẫm cả áo..

Chết tiệt!!

Làm sao bây giờ, con rắn này quá mạnh... Nàng không thể lấy cứng đối cứng được..chỉ có thể dùng trí mà thôi.

Kẻ địch trong tối ta ở ngoài sáng, thế nào cũng khó có thể hạ gục nó, khiến nó bị thương...

Tử Lăng Khuynh mím môi nhịn cảm giác đau đớn ở phía sau lưng và ở dưới chân, nàng thi triển khinh công, hướng về phía con rắn tìm cách bay lên người nó.

Con rắn như đoán biết được ý định của nàng, nó xoay người dùng đuôi quăng tròn tạo thành một lực cản lớn hướng nàng đập tới..

Tử Lăng Khuynh bị lực đó hất văng ra, thân thể đập xuống đất đau đến mức tứ chi đều như biến thành thịt vụn.

Nàng một lần nữa đứng lên... Hảo, cũng chỉ là không nhìn thấy ngươi mà thôi, ngươi cũng không phải là tàn hình, ta vẫn có thể bắt được cái thứ chết tiệt nhà ngươi!!

Tử Lăng Khuynh nhớ tới trước đây sư phụ nàng có dạy một thuật pháp nhỏ có tác dụng rất lớn trong hoàn cảnh này nhưng rất khó để thi triển

Nàng không có thời gian để nghĩ nhiều liền ngồi khoanh chân xuống, nhắm chặt hai mắt lại, cơ thể cũng thả lỏng hết sức.. Nàng chính là dùng thần thức để cảm nhận!!!

"Tử Lăng Khuynh, cô điên rồi.. Nếu như mà thất bại, linh hồn cô sẽ bị tổn hại nghiêm trọng đấy!! Dừng lại cho ta.. Mau dừng lại!!"

Tiểu Lu cuống đến phát hoảng, nó muốn lay Long Tương Đản dậy nhưng không nổi. Long Tương Đản lúc trước giúp nàng giờ đều đã ngủ say như chết, có gọi cũng không gọi nổi.

Tử Lăng Khuynh bỏ ngoài tai, sau khí xác định vị trí của con rắn đó liền một lần nữa rút ra chủy thủ lao đến...

Chính vì lần này có thể đoán được hành động của con rắn nên việc né tránh đòn cũng không quá khó khăn. Chỉ là nội lực của nàng có hạn, phải mau chóng giải quyết nó..

Tử Lăng Khuynh đã thành công nhảy lên lưng con rắn. Nó điên cuồng dùng đuôi muốn quật nàng ngã xuống nhưng Tử Lăng Khuynh chính là càng bám chặt hơn. Nàng một mạch leo lên đến đầu nó, lại cảm nhận được có 2 chiếc sừng trên đầu nó nên đã bám chặt lấy 2 chiếc sừng. Chủy thủ trong tay dùng sức đâm mạnh xuống vùng giáp cuống họng nó

Keng

Tiếng kim loại ma sát với da rắn phát ra âm thanh chói tai.. Chủy thủ của nàng cũng theo đó gãy làm đôi văng ra chỗ khác.. Chợt nhớ đến việc thân thể mình có được sức lực hơn người...nàng truyền chút nội lực vào tay dùng sức đấm mạnh xuống chỗ hiểm yếu của con rắn nhưng con rắn không hề suy chuyển. Trái lại là tay nàng đều đau đến mức vỡ vụn cả xương cốt

Mẹ kiếp, da con rắn này chắc phải cứng hơn hợp kim titan mất.. Đâm còn không để lại dấu vết gì luôn...

Xà Thần bị công kích, nó rất phẫn nỗ, từ trước tới nay chưa ai dám làm như vậy với nó...thế nhưng mà nữ nhân loại này dám...

Xà Thần lắc lắc đầu hất thân thể Tử Lăng Khuynh bay ra xa đập thẳng vào bức tường..

Phụt...

Tử Lăng Khuynh phun ra 1 búng máu, nàng tê liệt nằm trên mặt đất... Khoé môi còn vương lại máu đỏ tươi nhưng mặt nàng lại không chút huyết sắc, trắng bệch đến đáng sợ.

Vươn tay lau lau khoé miệng, Tử Lăng Khuynh nâng môi cười lạnh lẽo... Người muốn nàng chết sao mà nhiều tới vậy chứ nhỉ? Người muốn nàng hồn phi phách tán đúng là không đếm xuể... Đôi khi thấy bản thân mình quá ư vô dụng, đến một con rắn cũng đánh không nổi thì còn có thể làm gì?

Ngươi nói sao ta không sử dụng việc vẽ bùa để đánh Xà Thần? Thiên đạo thế giới này sớm đã ngăn chặn mọi hi vọng của nàng, nó muốn nàng chôn thây nơi đây... Chính vì vậy mà còn có thể sao?

Tử Lăng Khuynh bám vào tường, thân thể chịu đựng đau đớn như có bánh xe nghiền qua mà đứng dậy. Nếu đã như vậy...

Nàng cắn ngón tay trỏ đến bật máu, dùng máu kết hợp với nguyên tố thuỷ của mình vẽ những đường nét vô cùng khó hiểu lên không khí..

Xà Thần cảm giác được mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát của nó liền nhanh chóng dùng đuôi muốn hất bay nàng lần nữa..

Chỉ là Tử Lăng Khuynh vẫn không hề suy chuyển, tóc dài phía sau bung ra bay bay phía sau lưng nàng. Ấn kí hoa bỉ ngạn đỏ rực trên trán cũng phát sáng...

Xà Thần nhìn vào đôi mắt âm u đến doạ người kia, thân thể nó đều vô thức thấy sợ hãi...

Tử Lăng Khuynh trở tay, thanh kiếm mà Bạch cho nàng lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay... Trên không khí xuất hiện một hoa văn được vẽ từ nước ẩn ẩn chút máu đỏ xuất hiện ở trung tâm.


Hoa văn đó cuộn thành một khối hướng thanh kiếm của nàng chui vào... Tử Lăng Khuynh rót cạn chút nội lực cuối cùng vận khinh công bay lên, kiếm trong tay một đường sắc bén chém xuống.

Xà Thần thấy mọi việc không ổn liền muốn bỏ chạy nhưng không kịp, nó muốn dùng đuôi để đỡ đòn nhưng Tử Lăng Khuynh đã một nhát chém đứt lìa cổ nó...

Máu từ xác Xà Thần tuôn ra như xối, một mùi hôi tanh đến ghê tởm. Tử Lăng Khuynh còn thoáng nhìn thấy một luồng khí hắc ám từ thân thể nó bay ra rồi tan biến..

Lại là dòng khí hắc ám đó.... Rốt cuộc còn bao nhiêu bí ẩn nữa?

Nàng lê thân thể tràn ngập vết thương tiến tới chỗ đầu của Xà Thần, kiếm trong tay đâm xuyên qua đầu nó lôi ra một viên đá đen tròn trơn nhẵn..

Chẳng biết vì sao linh tính mách bảo nàng phải tới chỗ Xà Thần để lấy được viên đá này nữa.. Dù sao thì lấy cũng không có thiệt hại gì.

Nàng vừa lấy được viên đá ra ngoài, không gian xung quanh cũng dần xuất hiện ánh sáng mờ ảo...

Đây là 1 căn phòng vô cùng rộng lớn, không có gì ngoài 4 bức tường và một phiến đá lớn đặt trong phòng..

Còn Xà Thần chính là 1 con rắn khổng lồ có lớp vảy màu xanh lục, đuôi nó đen tuyền có lớp vảy đen sì sịt vô cùng kì lạ. Có vẻ đuôi nó chính là nơi cứng rắn nhất.

Tử Lăng Khuynh bước tới dùng kiếm cạy ra mấy cái vảy rồi bỏ vào túi áo... Nàng dùng chút sức lực cuối cùng tiến về phía phiến đá kia...

Vậy mà lại chính là bối cảnh khu rừng ma trận đó... Đứng ở đây có thể quan sát hết được mọi hoạt động diễn ra ở khu rừng, cũng có thể tự do điều khiển nó..

Căn phòng này chính là nằm ở phía dưới trung tâm trận đồ bát quái...

Khụ...

Tử Lăng Khuynh phun ra một ngụm máu, nàng ngồi bệt xuống đất, kiếm trong tay nhanh chóng biến về hình dạng một vết bớt nhỏ..

Máu từ những vết thương lớn bé trên người đều túa ra ướt đẫm cả quần áo... Cả người nàng đều như tắm máu mà ra...

Tử Lăng Khuynh hơi khép mắt... Không xong rồi, nàng, muốn ngủ....

.

.

Ngay khi nàng vừa mất đi ý thức, một nam nhân vô thanh vô tức xuất hiện bên người nàng.. Hắn ta vươn tay bế nàng lên rồi biến mất không chút dấu vết..

.

.

.

Ở một nơi khác, cũng có 1 người đứng ngồi không yên, trái tim đều đau đớn muốn vỡ nát... Làm sao vậy chứ.. Tại sao lại đau tới như vậy? Tại sao lại muốn ngay lập tức đi tới một nơi như vậy? Rốt cuộc là vì sao? Vì cái gì? Rất khó chịu, đau đến tê tâm liệt phế, linh hồn như muốn rời khỏi cơ thể để tới một nơi nào đó mà nó muốn...

.

.

.

.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tử Lăng Khuynh còn mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình..."Khuynh Khuynh, chờ ta, không sao cả, ta tới đón nàng, sẽ không để ai làm thương tổn nàng thêm một chút nào nữa"






Bình Luận (0)
Comment