Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 6

Dư Gia Đường mất gần thời gian một tuần mới thăm dò rõ ràng nhà dân phụ cận chỗ bọn buôn người, bao gồm cả tường nhà gác mái cửa sổ.

Trên hệ thống cũng có bản đồ kỹ càng tỉ mỉ phiên bản nhỏ, nhưng đường đi thì cuối cùng vẫn phải đích thân đi một lần mới có thể xác định được đại khái.

Trong lúc này, mấy tên buôn lậu kia hẳn là đang đợi kẻ nào đó, vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Dư Gia Đường còn ẩn vào trong nhà bọn chúng vài lần, thấy được một vài hình ảnh không tốt lắm, cái này làm cho trong lòng anh có điểm trầm trọng.

Anh nhanh chóng lập ra mấy phương án tìm cách cứu viện, nghĩ đến trước hết chính là liên hệ với cảnh sát địa phương, sau đó thông qua cảnh sát để cứu người.

Trấn Dao Bình này cũng không lớn lắm, từ đông đi đến tây, mất chưa đến thời gian nửa ngày.

Trước mặt Dư Gia Đường ngồi xổm mấy con mèo hoang dơ hề hề, so với thân thể béo tròn của anh, mấy con mèo hoang này thật là gầy đến đáng thương.

Mấy con kêu meo meo mèo méo với Dư Gia Đường một hồi, theo tiếng kêu của chúng nó dần cao lên, trên mặt mèo của Dư Gia Đường cũng càng ngày càng thêm ngưng trọng.

“Thật là không ngờ tới, vốn tưởng rằng cứ điểm của bọn buôn người là nhà dân kia, hiện tại mới biết được toàn bộ trấn Dao Bình đều là cứ điểm của bọn chúng!”

Dư Gia Đường có điểm tức giận mà thấp giọng mắng, nhịn không được cào một móng vuốt lên trên tường. Hiện tại giá trị sức lực của anh rất cao, cho nên một móng vuốt xuống, đất đá trên tường vôi lập tức rớt xuống lả tả.

Không trách anh tức giận như vậy, thật sự là trấn Dao Bình này quá đen tối rồi. Không chỉ có tình huống buôn bán bên dân cư Đại Lệnh Sơn, cái tập tục này còn lan tràn đến cả trấn trên nữa. Bao gồm vợ cùng con cái trấn trưởng cũng là bị mua về. Người vợ bị mua về của ông ta không thể sinh được, cho nên lại mua một đứa nhỏ từ bọn buôn người, bởi vì không phải con ruột, nên không thể gần gũi nổi, cả ngày không chỉ đánh tức giận mắng đứa trẻ kia, còn nghĩ đánh chết thì vừa lúc lại mua một đứa tốt hơn.

Hai năm trước còn có người báo tình huống buôn bán dân cư ở trấn Dao Bình, lên đồn công an địa phương cùng các đơn vị cao hơn một bậc, nhưng loại chuyện này ở trấn trên đã là không thể cấm nổi, hơn nữa theo nhân viên chính phủ cũng liên lụy vào, bây giờ ngay cả người tố cáo cũng không có, bởi vì người của đồn công an căn bản là mặc kệ những việc này, nhiều lắm chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi. Bọn buôn người cơ hồ đã trở thành đặc sản của trấn Dao Bình.

Dư Gia Đường tức giận đến thịt béo trên người run lên, mấy con mèo hoang phía sau anh cũng đi theo anh mà xoay quanh, kêu mèo meo.

“Đại Vương có đó không? Cho anh mấy túi thức ăn mèo, lại lấy chút cá khô cùng thịt khô nữa.” Đây là “Tiền công” mà Dư Gia Đường đáp ứng cấp cho mấy con mèo hoang này.

Hiện tại Dư Gia Đường là một con mèo cam Trung Hoa điền viên, tự nhiên cũng có thể giao lưu được với những con mèo khác, lúc trước anh nhờ mấy con mèo hoang này đi hỏi thăm tin tức, tuy rằng mấy con mèo này không giống với anh, không có biện pháp nào để miêu tả chuẩn xác tình huống được, nhưng vẫn đủ để Dư Gia Đường suy đoán không sai biệt lắm.

Một con mèo vằn trắng đen già, sau khi ăn xong cá khô nói với anh: “Cậu tới đây với ta, ta mang cậu đi một chỗ, nói không chừng có thể giúp được cậu.”

Dư Gia Đường do dự nhìn nó, lỡ mà con mèo này là do kẻ xấu nào đó nuôi dưỡng, anh cùng đi qua gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

Con mèo già nọ thấy anh không theo kịp, cũng không nóng nảy, đi một đoạn rồi dừng lại, như là đang chờ anh suy xét rõ ràng.

“Thời gian không nhiều lắm đâu, thời gian mấy người bọn họ dừng lại ở chỗ này cũng có hạn, nhiều nhất sẽ không vượt qua nửa tháng.” Mèo già nhìn anh nói.

Dư Gia Đường kinh ngạc hỏi nó: “Ông biết cháu muốn làm cái gì?”

Mèo già dùng móng vuốt xoa xoa mặt, lại liếm liếm thịt lót trên móng vuốt, “Chuyện trấn trên không có gì mà ta không biết.”

Dư Gia Đường nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo phía sau mèo già.

Mèo già tựa hồ là rất quen thuộc đối với mỗi một chỗ ngóc ngách của trấn trên, mang theo anh bảy cong tám quẹo lại chui lỗ chó đường hầm, cuối cùng đi vào một địa phương giống như mạch nước ngầm.

Mèo già chỉ vào một cái ống dẫn nước cũ nói: “Từ nơi này có thể bò lên được căn phòng mà cậu muốn đến.”

Dư Gia Đường đi qua đi lại quan sát ống dẫn trước mặt một lát, sau đó hỏi: “Cháu thấy bên trên có vết nước ẩm ướt, xem ra là vẫn còn đang thông nước à.”

Vừa nói xong một cổ dòng nước đã từ trong ống dẫn mà phụt ra, may mắn Dư Gia Đường dùng tốc độ cực nhanh né qua, bằng không đã bị phun cho một thân rồi.

“…… Tình huống này là?” Dư Gia Đường thân mình chấn động, vốn định run vẩy đi mấy bọt nước bị bắn đến, kết quả chỉ thấy thịt mỡ trên người lắc a lắc.

Mèo già thực hâm mộ nó béo đến thế mà còn có thể phản ứng nhanh như vậy.

“Vừa rồi quên nói với cậu, ống dẫn này là nửa vứt đi, có đôi khi sẽ thông nước, không sai biệt lắm thì khoảng ba ngày một lần. Hôm nay vừa vặn tới thời điểm thông nước rồi.”

Dư Gia Đường đơ cái mặt mèo ra nhìn về phía mèo già.

“Ai đừng có nhìn ta như vậy mà, ta đã già rồi không có khả năng yêu đương với tiểu tử như cậu đâu, lại nói cậu cũng không phải là loại hình ta thích.”

Nói xong có thể là vì cảm thấy mình quá trực tiếp, sợ tổn thương tâm tiểu tử, vì thế nó lại bỏ thêm một câu an ủi, “Ta sống lớn đến vầy rồi, gặp qua không ít mèo béo, béo hơn cậu cũng có, nhưng mèo béo lại linh hoạt được như cậu, vẫn là lần đầu tiên thấy đó.”

Dư Gia Đường: “……” Một chút cũng không có cảm giác được an ủi.

Tác giả có lời muốn nói: 【 bản văn là thuần vô nghĩa não động văn, thuần vô nghĩa, thuần vô nghĩa, thuần vô nghĩa. Ngàn vạn lần không nên ôm tâm lý may mắn, nghĩ có thể tìm được thứ có logic từ trong thiên văn này, cái thứ kia cùng chỉ số thông minh của tác giả đều đã bị các boss mèo ăn sạch sẽ ròi 】

【 áng văn này, mục tiêu của chúng ta là —— vuốt mèo, vuốt mèo, vuốt mèo】
Bình Luận (0)
Comment