- Hắn ta là ai thế Thẩm Thanh Kỳ? Cách xưng hô thân mật y như cậu và hắn có gian tình với nhau vậy nha.
Hàm Chu Minh lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào bụng cậu ra vẻ chất vấn, nhỏ giọng bên tai tràn đầy sự đùa cợt hỏi cậu, ánh mắt ngược lại bất thiện nhíu mày nhìn kẻ trước mắt có nụ cười tỏ vẻ rất thân cận với cậu. Thật sự Hàm Chu Minh rất không thích kẻ này cho lắm!
Nói sao nhỉ? Cứ có cảm giác kẻ này giả tạo hai mặt hay sao ấy. Nó làm cho cậu ta ghét bỏ cái ấn tượng lần đầu tiên dành cho anh. Vì thế Hàm Chu Minh càng không muốn Hạ Kỳ Mặc quen biết người đáng ghét này làm anh em hoặc bạn bè một chút nào.
Hạ Kỳ Mặc gãi gãi đầu cười gượng tràn đầy khó xử, chẳng biết giải thích sao cho Hàm Chu Minh đừng hiểu lầm. Nghĩ đến gì đó cậu liền hứng thú có ý muốn cùng với Hàm Chu Minh hùa theo nói đùa, tỏ vẻ nhún vai bất đắc dĩ với loại người này, thế là bày ra vẻ mặt thận trọng nhỏ tiếng bên tai cậu ta thể hiện bản thân đã dính phải dạng người gì.
- Thật ra hắn là kẻ bám đuôi rất dọa người, chớ nhìn hắn thành thục nhã nhặn như thế mà lầm to a. Hắn là kẻ sớm có vợ, đã vậy còn muốn thân cận với những người ngây thơ khác với ý đồ đen tối nhầm thỏa mãn chính hắn. Cộng thêm nếu tôi không phát hiện ra ý đồ kia sớm, tôi đây sẽ trở thành nạn nhân một trong số bị hại ấy rồi chứ. Nghĩ lại hắn hẳn dạng mặt dày lắm mới làm được cơ nghiệp cao cả này.
- Phụt...
Hàm Chu Minh nghe xong thì bật cười khoái trá, đồng loạt bị ánh mắt mọi người lên án nhìn sang đầy sự bất mãn, chẳng biết cậu ta cười vì cái gì. Cảm nhận bản thân hơi bất lịch sự giữa đám đông đang nghiêm túc chào hỏi nhau, liền ho khan hai tiếng che bớt sự xấu hổ chột dạ trong lòng.
Quân Tịnh tuy thấy hai người thỉnh thoảng thủ thỉ to nhỏ cười nói cũng không hề tò mò tiến đến gần nghe. Chỉ thản nhiên đứng yên tại chỗ, liếc ánh mắt sắc bén đánh giá Âu Dĩ Thần tự thân chủ động từ bên kia gia nhập vào nhóm mình. Trong con ngươi sâu thẳm nhìn chưa bao lâu lập tức dời đi ánh mắt, cảm xúc của Quân Tịnh chẳng khác Hàm Chu Minh là bao.
Tiếng thì thào to nhỏ liên miên mọi nơi trong bầu không khí không hề giảm, đổi lại có xu hướng càng nói càng hăng say hơn hẳn.
Bên kia Âu Dĩ Thần duy nhất chả bận tâm ánh mắt những người khác dò xét hoặc đề phòng, luôn thủy chung quét mắt xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Viêm Tử Dạ, sắc mặt anh thoáng cái thả lỏng an lòng không ít. Nhưng nghĩ đến tên kia tạo áp lực cho mình trước mặt Hạ Kỳ Mặc thực sự rất đáng giận, anh trong lòng một chút thoải mái cũng chẳng có, còn tự làm chính mình suy nghĩ vẻ mặt đắc thắng của Viêm Tử Dạ dành tặng bị tức đến nghẹn khí.
Sự tức giận trong lòng cùng bất mãn hoàn toàn dâng trào không sao thích hắn nổi. Thật muốn tự tay bằm chết kẻ cản đường chướng mắt đó làm thành trăm mảnh sau đó đem cho các ma thú ăn để hả dạ!
Liếc mắt nhìn đến Hạ Kỳ Mặc, anh chợt bày ra ánh mắt nhu hòa như nước ngắm nghía cậu không nỡ rời mắt. Làm hại cậu sởn hết tóc gáy ở sau, mất tự nhiên mà âm thầm tự dịch cơ thể sát gần Hàm Chu Minh, thầm mong né tránh cái dòm thích thú của anh hướng đến cậu.
Hành động kia càng khiến anh yêu thích không nỡ dời đôi mắt càng làm cậu bị ức chế đến bạo phát. Con ngươi cậu ẩn nhẫn sát khí, cười lạnh trong lòng về phía anh. Rất nhanh lại thay đổi vẻ mặt như chưa có gì xảy ra, hướng nhóm Quân Tịnh giới thiệu khái quát về Âu Dĩ Thần.
- Giới thiệu với mọi người, đây là ngài Âu Dĩ Thần đồng thời từng là vị học trưởng trong trường tôi a.
Cậu mỉm cười giới thiệu anh với đàn em mình. Thật ra cái mác danh này cậu tự nhận định họ, chứ bọn họ chẳng ai chịu đáp ứng làm đàn em cậu cả.
Âu Dĩ Thần thoáng nghe cậu sắp giới thiệu anh về bạn bè, bản thân ngay khắc căng thẳng, sống lưng tự nhiên thẳng tấp đón nhận từng đợt ánh mắt họ đánh giá mình. Khi nghe xong câu giới thiệu kia, thần thái anh ảm đạm rõ rệt.
Chỉ là từng "vị học trưởng" thôi sao? Cũng phải, dù sao anh cũng đã trở thành chồng người khác. Nào có một phần liên quan hay tư cách sánh vai với cậu như trước kia. Tuy vậy Âu Dĩ Thần đâu đó trong lòng cảm thấy rất tức giận, buồn bực trong lòng vạn phần.
Rõ ràng anh cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó mà chính anh và cậu đều đã quên. Nhưng anh chắc chắn nó rất quan trọng với mình. Bản thân lo rầu rĩ cố nhớ một thứ gì đó đến xuất thần, thì bên kia Hạ Kỳ Mặc rời đi tự lúc nào anh cũng không hay. Giật mình loay hoay tìm kiếm bóng dáng cậu ở xung quanh, Hàm Chu Minh nhìn anh chướng mắt liền nói câu châm chọc.
- Người đã đi rồi, ngài ở chỗ này tìm hoài cũng vô dụng.
-...
Âu Dĩ Thần cụp mí mắt, chán nản quay lưng bước đi về chẳng muốn đôi co với người ban E. Hàm Chu Minh chỉ hừ một tiếng với bóng lưng ấy, lập tức vui vẻ nói chuyện tiếp với đám bạn bè.
Bên kia Hạ Kỳ Mặc bước đến chỗ Viêm Tử Dạ hẹn gặp, cả hai ăn ý nhau đến một cách lạ thường. Họ không hề nhắc về vụ việc ngày hôm qua, chủ yếu nói về lần thú triều nguy kịch sáng nay. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức làm cậu có chút mất tự nhiên khi ở một mình với hắn. Mấp máy môi định hỏi việc ngày hôm qua là sao? Còn có từ khi nào hắn là Thượng tướng lại dám giấu giếm cậu! Bộ hắn không biết bản thân cậu rất ghét kẻ khác dối gạt mình hay sao?
Nhưng nghĩ thông suốt thì sáng tỏ mọi chuyện, không phải hắn giấu giếm mà là cậu chưa hề hỏi về thân phận hắn hoặc là để ý đến nó. Vả lại, cậu cũng không có hứng thú chia sẻ sở thích thích gì hay ghét những gì cho đối phương nghe. Vì thế cậu chỉ trầm mặc vẫn kiềm chế không hề hỏi tới.
Bỗng có một liên lạc viên hối hả chạy vào, gấp đến độ quên mất cả nghi lễ chào hỏi cấp trên, sốt ruột đi thẳng vào vấn đề để báo cáo. Dù vậy hắn chỉ thản nhiên gật đầu nghe báo cáo cũng chẳng nhắc nhở gã.
- Nguy rồi, nguy rồi Thượng tướng, các ban... các ban khác đang kịch liệt phản đối bên ban E tham gia đăng kí thú triều lần này. Cả nhóm người hai bên xô xát to nhỏ gần như có ý định ẩu đã thương tích lẫn nhau mới cam tâm a. Có người còn bảo ban E đi chỉ rước thêm nhục cho đế quốc, cả đám ban khác nghe vậy đều hướng kẻ khởi xướng đó tán thành ý kiến, còn có...
Đang kể tình hình hết mức gây cấn hoảng loạn, mắt thấy sự có mặt của Hạ Kỳ Mặc ở đây, gã nói tới đây thì ngưng bặt, thấp thỏm, bối rối liếc nhìn qua Hạ Kỳ Mặc đang đứng kế bên vẻ mặt ung dung bình thản. Viêm Tử Dạ thu hết thái độ sắc mặt vẫn bình tĩnh như mọi ngày của cậu vào đáy mắt, giọng nói uy nghiêm cho tên liên lạc viên kia nói tiếp còn bản thân trầm tĩnh lắng nghe.
- Nói tiếp.
- Họ nói phế... à không, Thẩm Thanh Kỳ. Đúng, họ nói cậu ấy tốt nhất biết thân phận ở yên tại chỗ. Đừng có thành trở ngại cho bọn họ, nếu không... bọn họ cùng nhau răn dạy tốt để cậu biết cái gì là đúng, cái gì là sai...
Nói rồi gã ái náy cúi thấp đầu, giọng càng nói về sau càng nhỏ đến mức thảm thương y như muỗi kêu, sau đó nghẹn họng câm nín ngay tại chỗ.
Không phải gã không muốn hùng hổ lặp lại lời mấy kẻ kia nói, mà là nét mặt lãnh huyết muốn ăn tươi nuốt sống gã của Viêm Tử Dạ kia làm gã sợ đến quên cả thở, mặt mày tái mét mới nhớ về hô hấp sắp tắt thở mà chết.
Nghe vậy cậu chỉ nhướn mày cảm thấy hứng thú. Đây không phải là kiêu khích trắng trợn sao? Nếu vậy cậu rất sảng khoái mà đáp ứng họ quyết đấu với nhau để thể hiện bản lĩnh của mình.
Viêm Tử Dạ sắc mặt lạnh lẽo đến mức muốn đông chết gã, giọng nói trầm đục vang lên như ban ân đuổi người.
- Sự việc này tôi sẽ tự mình giải vây, còn anh về tự kiểm điểm lại lễ nghi và phạt anh dọn dẹp vệ sinh trong phòng từng người trong vòng 1 tháng.
- Rõ!
Gã đang lúc khóc không ra nước mắt muốn thoát khỏi sự khủng khiếp hắn tra tấn gã về mặt tinh thần, nghe hắn nói vậy thoáng cái gã mừng như điên gật đầu liên tục chấp nhận mọi sự trừng phạt, giơ tay chào cấp trên gã liền vội vàng chạy trốn khuất mắt hai người, gã hận không thể mọc thêm chân chạy cho nhanh, sau đó biến mất dạng trốn về còn không kịp nữa là.
Mắt thấy kẻ gây rối biến mất, hắn cẩn thận dò xét tâm trạng cậu rồi hỏi.
- Lần này cậu có ý kiến gì không?
- Việc này tùy theo ngài giải quyết, tôi hoàn toàn không ý kiến.
Hạ Kỳ Mặc cười cười trả lời hắn, theo như bên ngoài người khác nhìn cậu đánh giá sẽ minh tưởng cậu đây là tổn thương lòng tự trọng, cố gượng cười cho qua mọi chuyện phát sinh. Có trời mới biết trong lòng cậu khác thẳng một trời một vực với suy nghĩ đó. Cậu đây nếu không phải sắm vai nhân vật này, thì sớm muốn cùng mọi người hùa theo phỉ nhổ kẻ nhu nhược này biết bao nhiêu lần rồi a.
Viêm Tử Dạ khó hiểu với người đứng song song trước mắt mình, rõ ràng bị nói là phế vật, bị hăm he đủ kiểu cũng chỉ làm người này nhướn mày cười trừ cho qua. Ngoài ra chẳng có thái độ bực tức hay nổi điên tìm kẻ kia kiêu khích đòi lại tôn nghiêm vốn có.
Vì sao à? Dễ thôi, vì cậu đâu phải Thẩm Thanh Kỳ phế vật kia a, cho nên mấy người kia cứ nói miệng suông thoải mái. Kẻ để bụng bực tức chỉ có bọn họ chứ đâu liên quan đến cậu nha. Nếu ai khác có ý định quyết đấu cậu đây sẽ sẳn sàng phục vụ tận tình khiến họ tâm phục khẩu phục. Còn không phục à? Đơn giản thôi, cứ đánh tiếp, đánh đến khi nào người đó tâm phục khẩu phục thì thôi.
Đầu óc cậu đang thư thái trôi nổi trên mây trời, bên kia Viêm Tử Dạ nhịn không được nhíu mày khó chịu thay cho cậu, hỏi cậu về vấn đề hắn thấy cực kỳ khó hiểu thái độ bình tĩnh ở cậu.
- Cậu thật sự không tức giận?
- Vì sao tôi phải tức giận?
- Vì người bị nói là cậu!
Nói tới đây hắn đã tức đến mức nhảy dựng muốn tóm vai cậu lắc vài cái thật mạnh cho cậu tỉnh táo lại.
- Đúng, họ nói là tôi.
Chứ đâu phải nói ngài đâu mà ngài khó chịu xen vào làm gì hả?
Hạ Kỳ Mặc âm thầm thổ tào với người kì lạ này.
-...
Cậu gật gật đầu chấp nhận câu nói kia khiến cho hắn câm nín càng khó chịu thêm.
- Khi họ hướng cậu quyết đấu cơ giáp, cậu có đáp ứng không?
- Đương nhiên tôi sẽ đáp ứng!
- Tốt! Vậy tôi sẽ chuẩn bị nhiệm vụ lần này cùng phần thưởng thật lớn.
- Để làm gì?
Cậu mờ mịt thốt ra câu nói ấy, tưởng hắn không để ý nhưng ngoài dự liệu hắn lại nói ra ý của mình cho cậu nghe.
- Để trao giải thưởng cho người lập công lớn nhất trong thú triều lần này.
- Vậy thật tốt.
Cả hai đều mỉm cười với nhau ưng ý với chủ kiến này. Sau đó mạnh ai nấy đi, đều chuẩn bị tốt trang bị vũ khí lợi hại chu cấp chính mình cho thật tốt.
Ai biết lần thú triều này sẽ là lần cuối cùng hắn còn có thể ở bên cạnh cậu. Nếu hắn dự đoán trước được những điều tồi tệ sắp diễn ra kia, hắn sẽ trả giá bằng mọi cách để cậu quay lại bên hắn.