Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất -Tối Cường Phản Phái Hệ Thống ( Dịch Full)

Chương 103 - Chương 2882 - Đạp Tiên Vực, Chiến Nhân Hoàng - Đại Kết Cục (2)

 

Chương 2882 - Đạp Tiên Vực, chiến Nhân Hoàng

VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ

 

--------------------------

 

Đạp Tiên Vực, ,chiến Nhân Hoàng

Địa Tạng Vương ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung: “Đáng tiếc, thời gian không đợi người. Trước khi ngươi xuất quan, lại xảy ra một lần trời sập nữa rồi.

Nhìn dáng vẻ này, nếu trời sập lại phát sinh một lần nữa thì khi đó sẽ là ngày mà Tiên Vực và Hạ giới hoàn toàn dung hợp.

Tốc độc của Nhân Hoang còn nhanh hơn so với chúng ta tưởng tượng. Thời gian e cũng không còn kịp nữa.”

Tô Tín gật đầu một cái, nói: “Ta cũng cảm giác được. Thật ra thì ta sớm đã dung hợp chín đạo thiên cơ thành công. Chậm trễ xuất quan là vì ta muốn xem thử có thể tiến thêm một bước được nữa hay không.

Chỉ là vì cảm thấy trời sập lại một lần nữa xuất hiện, ta mới xuất quan trước thời hạn.”

Địa Tạng Vương kinh ngạc nói: “Ngươi muốn động thủ bây giờ?”

Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh, nói: “Do dự sẽ bị hại. Tô Tín ta từ trước đến giờ cũng không phải hạng người chờ đến khi đối phương xuất thủ mới ra tay phản kích.

Giang hồ vạn năm trước là thiên hạ của Nhân Hoàng. Còn hôm nay, Tô Tín ta hùng bá thiên hạ!

Đã đi rồi thì đừng nên quay lại. Bất kể Nhân Hoàng là anh hung dân tộc cũng được, hay muốn mượn việc Tiên Vực dung hợp với Hạ giới để đạt thành cảnh giới tột cùng của mình cũng tốt. Dù sao, giữa ta và hắn nhất định phải đánh một trận.

Thà chờ đợi thì chi bằng bây giờ cứ thẳng tay xuất thủ. Dù sao nên tới thì cũng sẽ phải tới.”

Nếu Tô Tín đã quyết định xong, Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên cũng không nói gì nữa. Điạ Tạng Vương chẳng qua chỉ nói: “Ngươi tính tiến vào Tiên Vực từ đâu?”

“Đương nhiên là từ con đường Thông Thiên!”

Tô Tín hãy còn nhớ cuối con đường Thông Thiên vẫn còn cắm thẳng đứng một thanh Nhân Hoàng Kiếm.

Chỉ có điều nơi đó bị bao phủ trong quy tắc thiên địa. Cho dù có là Thông Thiên cảnh cũng không cách nào kháng cự lại với quy tắc này. Mà bây giờ, Tô Tín lại có lòng tin nhắm thẳng vào sức mạnh quy tắc thiên địa đó. Từ trong đó mà tiến vào Tiên Vực.

Bên phía Tây Bắc Đạo, người biết tin Tô Tín xuất quan không nhiều. Chỉ có người thân của Tô Tín như Hinh Nhi và đám tâm phúc Lý Phôi.

Tô Tín muốn bước vào Tiên Vực từ con đường Thông Thiên, bọn họ cũng đi theo tiển biệt.

Nhìn mọi người một cái, Tô Tín cũng không nói gì nhiều. Hắn không phải loại người có nữ nhi tình trường. Huống chi hắn cũng không cho rằng chuyến này hắn đi sẽ không trở lại. Cho nên Tô Tín bước một bước vào cánh cổng con đường Thông Thiên kia. Thoáng cái, hắn liền cảm nhận được một sức mạnh bài xích từ quy tắc ở đây. Giống như lúc đó khi mọi người tranh đoạt thiên cơ xong liền bị phương thế giới này bài xích,

Nhưng lúc này, quanh thân Tô Tín có một luồng khí thế huyền ảo, độc lập với phương thiên địa này tỏa ra, chống lại lực quy tắc kia, giúp Tô Tín từng bước một đi tới trên con đường Thông Thiên kia.

Hinh Nhi phía dưới có chút bận tâm, kéo Lý Phôi, hỏi: “Lý đại ca, đại ca sẽ không có chuyện gì chứ?”

Lý Phôi bình thường rất tin tưởng Tô Tín lúc này cũng trầm mặc hồi lâu, bấy giờ mới nói: “Ta tin tưởng đại nhân.”

Hinh Nhi lúc này đã không còn là cô nương ngây thơ năm đó nữa. Hiển nhiên nàng đã nghe được ý của Lý Phôi từ trong câu nói của hắn.

Lý Phôi tin tưởng Tô Tín, nhưng suy tính ra, lần này Tô Tín thật đúng là thắng bại khó dò.

Hoàng Bỉnh Thành đứng ở một bên trợn mắt nhìn Lý Phôi một cái. Lời khen thì không nói, nói dối cũng không biết luôn à? Cứ phải thẳng thắn như thế.

Hắn vội vàng nói với Hinh Nhi: “Không cần lo lắng. Từ lúc Tô đại nhân bước vào giang hồ tới nay, có khi nào đánh trận mà không chuẩn bị không? Ngay cả Phật Đà, tổ tiên của Phật Tông cũng bị Tô đại nhân giết chết rồi. Bây giờ thực lực của Tô đại nhân đã tăng nhiều. Nhân Hoàng cũng không phải bàn!”

Hinh Nhi miễn cưỡng cười một cái. Hiển nhiên nàng không tin Hoàng Bỉnh Thành.

Phật Đà là Phật Đà. Nhân Hoàng là Nhân Hoàng, hai bên mặc dù là người cùng một thời đại nhưng hiển nhiên cũng không phải là người ở cùng một cấp bậc.

Đằng sau, Mạnh Kinh Tiên nhìn bóng lưng Tô Tín biến mất trong con đường Thông Thiên, hắn liền xoay người rời đi.

Địa Tạng Vương kinh ngạc nói: “Ngươi đi đâu?”

Mạnh Kinh Tiên lạnh nhạt nói: “Đi tu luyện. Tô Tín thắng, ta muốn theo đuổi trình độ cao nhất trong kiếm đạo. Tô Tín bại, cho dù có làm châu chấu đá xe, ta cũng phải đi đánh một trận với Nhân Hoàng.

Dù sao, bất kể Tô Tín thắng hay bại ta đều phải tu luyện. Cứ chờ ở đây để làm gì?”

Địa Tạng Vương cười khổ lắc đầu một cái. Võ giả trên Chân Vũ ở giang hồ này, nếu nói là đơn giản nhất thì có lẽ chính là Mạnh Kinh Tiên.

Người đơn giản mặc dùy suy nghĩ đơn giản nhưng cũng là người sống thoải mái nhất. Dù sao đời này hắn cũng không thể làm được giống như Mạnh Kinh Tiên.

Mà lúc này, sau khi Tô Tín bước vào trong con đường Thông Thiên, Đại Thiên Ma Tôn, Lâm Trường Hà, những người đã từng bước vào Thông Thiên cảnh đều có một loại cảm giác, tựa như phương thiên địa này đã xuất hiện một dị loại không giống với bọn họ.

Trong chớp nhoáng này bọn họ cũng đã biết, Tô Tín đã thành công Cửu Cực Quy Nhất, trở thành nhân vật duy nhất trên giang hồ có thể cùng đánh một trận với Nhân Hoàng. Hơn nữa, hắn đã hành động rồi.

Chương 2883 - Đạp Tiên Vực, chiến Nhân Hoàng (2) 

Đạp Tiên Vực, chiến Nhân Hoàng (2)

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn lên trời. Sau trận chiến này, rốt cuộc ai sẽ là người đứng đầu thiên hạ, trật tự giang hồ vạn năm kế tiếp sẽ do ai làm Chúa tể, tất cả đều phải xem kết quả của trận chiến này rồi.

Lúc này, bên trong con đường Thông Thiên, Tô Tín từng bước một đi đến Tiên Vực. Mỗi một bước đi, hắn càng cảm nhận cảnh giới tự thân sâu hơn một chút.

Đây là con đường của hắn. Không có cái gì trước đó để tham khảo, bao gồm cảnh giới Nhân Hoàng từng đứng.

Đến lúc hắn đi đến cuối con đường Thông Thiên kia, thấy Nhân Hoàng Kiếm cắm trên ẩn long mạch, trên thân Nhân Hoàng Kiếm cũng tản ra một luồng khí tức hào hùng thiết huyết. Ả ảnh vô biên hiện lên trên thân Nhân Hoàng Kiếm. Đây cũng là ảo ảnh của những nhân vật mạnh mẽ từng bị Nhân Hoàng chém giết.

Đến khi Tô Tín cầm tay vào Nhân Hoàng Kiếm đó, Nhân Hoàng Kiếm bỗng nhiên hóa thành tro bụi, chỉ có những ảo ảnh kia là còn tồn tại.

Tô Tín hơi khẽ chau mày. Nhân Hoàng Kiếm cắm trên ẩn long mạch đã vạn năm, nhưng ẩn long mạch lại chẳng có chút phản kích nào.

Lúc này, sức mạnh Nhân Hoàng Kiếm đã bị tiêu hao hết, bị ngoại lực tác đông một cái liền ngay lập tức tiêu tán.

Thần binh bổn mạng do mình tự tay rèn lại bị hủy, Nhân Hoàng hẳn có thể dự liệu được. Đến sau cùng hắn cũng không muốn quan tâm. Đến cảnh giới của hắn bây giờ, hắn đã không cần đến Nhân Hoang Kiếm nữa.

Tô Tín không nghĩ nhiều về điểm này. Hắn bước ra một bước, vượt qua không gian, bản thân đã tiến vào trong Tiên Vực.

Lúc này, cảnh tượng trước mắt lại khiến Tô Tín có chút kinh ngạc.

Tiên Vực vốn là một thế giới sắp hỏng. Địa vực mà Nhân tộc sinh hoạt thật ra cũng không nhiều lắm.

Cùng với việc người Tiên Vực hạ giới, sau này bọn họ thậm chí còn dẫn toẹo vài người thường hạ giới. Toàn bộ Tiên Vực cũng chỉ còn lại một số ít người không muốn rời cố thổ. Nhưng nói thế nào thì cũng là còn có một chút sinh cơ.

Tuy nhiên Tiên Vực lúc này đã hoàn toàn biến thành một cảnh tử địa. Núi lửa bùng nổ, địa long chuyển mình, bạo phong thổi quét.

Toàn bộ Tiên Vực đều giống như tận thế.

Nhưng trong cảnh tượng tận thế này lại có một tòa cung điện giữa không trung, được chế tạo từ đồng xanh. Phong cách cổ xưa dị thường, không có chút khí tức nào tản ra từ đó.

Nếu Tô Tín nhớ không lầm, vị trí tòa cung điện giữa không trung kia chính là chỗ của Hoàng Thiên Vực ngày trước!

Tô Tín bước vào Hoàng Thiên Vực, cung điện kia bắt đầu rung lên. Một luồng sinh cơ nồng đậm bắt đầu hội phục từ bên trong. Khí tức cường đại đó thậm chí khiến cho Tô Tín không nhịn được mà cảm giác bị đè nén.

Trong mắt Tô Tín, thần mang bùng nổ. Hắn bước ra một bước, thân hình vượt không gian. Trong nháy mắt đã đột ngột xuất hiện ở trước cung điện đó.

Khí tức của cung điện hoàn toàn hồi phục, thời gian ở Tiên Vực cũng theo đó mà như dừng lại vậy.

Không còn động đất. Dung nham cũng không tuôn trào. Ngay cả phong bạo cũng biến thành gió nhẹ thổi qua.

Trong cung điện giữa không trung đó có một bóng người bị lớp bụi dày bám lên bỗng giật giật, đứng dậy.

Hắn vừa đứng dậy, bụi bám phiêu tán, lột ra long bào màu hoàng kim chói mắt và cả khí phách vương giả không cách nào che giấu.

Bóng người đó bước ra một bước, toàn bộ cung điện được rèn bằng đồng xanh lại bắt đầu phân tách kỳ lạ, hóa thành từng hạt nhỏ xíu mắt thường cũng không thấy được mà hoàn toàn phiêu tán.

“Vạn năm rồi! Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này!”

Bóng người đó xuất hiện ở trước mắt Tô Tín, lẩm bẩm nói ra câu đó. Trong nháy mắt, đất đai bắt đầu gầm thét lại, dung nham nổ tung, phong bạo cuồn cuộn!

Được coi như là nhân vật trong truyền thuyết thời thượng cổ, lại bố trí vô số thủ đoạn từ Hạ giới đến Tiên Vực, Tô Tín đã từng vô số lần tưởng tượng hình dạng của Nhân Hoàng.

Nhưng tới khi hắn thực sự nhìn thấy Nhân Hoàng, hắn mới phát hiện, Nhân Hoàng thực sự so với tưởng tượng của hắn có chút chênh lệch.

Xuất hiện trước mắt Tô Tín là một người trung niên mặc Cửu Long bào, gương mặt có hơi bình thường nhưng đường nét trên gương mặt lại như được đao tước phủ tạc, rất ác liệt.

Hơn nữa, tóc của hắn cũng có hơi xám trắng. Cái này tăng cho hắn thêm mấy phần già nua. Chẳng trách Đại Thiên Ma Tôn luôn miệng gọi Nhân Hoàng là lão già Nhân Hoàng.

Dĩ nhiên,c ái khiến người khác chú ý nhất không phải là tướng mạo của hắn mà là khí thế vương giả thiên hạ vô song trên người hắn kia!

Lúc hắn mới xuất hiện, ngay cả cảnh tượng tận thế cũng phải dừng lại vì hắn.

Tô Tín nhìn Nhân Hoàng, lạnh nhạt nói: “Thời gian vạn năm, Nhân Hoàng bệ hạ lại xuất thế, xem ra tâm trạng không tệ? Ta nghĩ nếu như không có ta phá rối, tâm tình của Nhân Hoàng bệ hạ đoán chừng sẽ càng vui hơn.

Dung hợp Tiên Vực và Hạ giới, tạo thành đại kiếp thiên địa. Ta quả thực tò mò. Ngày xưa là Nhân Hoàng ngươi đánh bại Yêu tộc, thành lập trật tự Nhân tộc thống trị thiên hạ. Hôm nay lại vì cảnh giới của mình mà muốn hủy diệt cả Nhân tộc. Xem ra tâm của Nhân Hoàng bệ ngươi không phải sắt đá bình thường.”

Chương 2884 - Công bố đáp án 

Công bố đáp án

Nhìn Tô Tín, Nhân Hoàng chợt cười to mấy tiếng. Sau khi cười xong, hắn bỗng nhiên nhìn Tô Tín, trầm giọng nói: “Mặc dù ta không biết tên của ngươi, nhưng ta lại biết sự tồn tại của ngươi. Ngươi có thể đi đến đây thì chứng tỏ ngươi đã đi đến đỉnh cao ở Hạ giới. Lão già Phật Đà vẫn luôn muốn khiêu chiến với ta kia hẳn đã thua trong tay ngươi, hoặc giả là nói chết trong tay ngươi.”

“Ngươi biết ta sẽ đến?” Tô Tín nhíu mày.

Nhân Hoàng tiện tay lấy ra một món đó. Đó là bối giáp của một con rùa đen lớn chừng bàn tay, toàn thân có màu máu đỏ, khắc văn lý bát quái, phía trên có phù văn bao phủ.

“Mặc dù ta không tinh thông bói toán như Đạo Tổ nhưng nhờ Bát Quái Bàn luyện chế từ bối giáp mà Yêu Thánh Long Quy thời Thái Cổ để lại mà thành này, về mặt bói toán ta còn mạnh hơn so với Đạo Tổ.”

Nói đến đây, ánh mắt Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Tín bỗng nhiên mang theo một nụ cười kỳ quái: “Ngươi cho rằng ta cắm Nhân Hoàng Kiếm lên ẩn long mạch là vì muốn hoàn toàn dung hợp Tiên Vực và Hạ giới, khiến cho khí vận viên mãn đễ đạt đến cảnh giới siêu thoát?

Có thể đoán được điều này thì chứng tỏ ngươi cũng phát hiện được không ít thứ dưới Hạ giới. Chỉ tiếc, ngươi chỉ đoán được một nửa. Ta ở Tiên Vực đã vạn năm, cái ta chờ không chỉ riêng gì hai thế giới dung hợp, mà là chờ ngươi!”

“Chờ ta?” Tô Tín chau mày, hắn bỗng nhiên có cảm giác vuột hết tất cả trong tay.

Trên mặt Nhân Hoàng lộ ra một biểu cảm quái dị. Bỗng nhiên hắn xuất thủ, đánh một chưởng pháp ra, tổng cộng có mười tám thức, chưởng ra Hàng Long. Trong đó có Thiên Long nộ khiếu, uy thế vô cùng cương mãnh.

Rồi sau đó, Nhân Hoàng lại dùng ngón tay thay kiếm, lại dùng một bộ kiếm kỹ, tổng cộng có chín thức. Phá kiếm, phá đao, phá khí, phá thiên hạ vạn pháp, vô chiêu thắng hữu chiêu.

Sau khi đánh hai bộ võ này xong, Nhân Hoàng nhìn Tô Tín lạnh nhạt nói: “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Thế giới này chỉ có ta và ngươi, hai người chúng ta mới là tồn tại đặc biệt!”

Tô Tín nhắm mắt lại, che giấu sự kinh hãi trong lòng, hồi lâu sau hắn mới thở dài một cái, nói: “Giáng Long Thập Bát Chưởng, Độc Cô Cửu Kiếm! Trên người ngươi có hệ thống Đại Anh Hùng!"

Từ lúc đầu, đám người Phật Đà cũng có nói Tô Tín rất giống Nhân Hoàng. Có điều cho tới giờ Tô Tín cũng chưa từng nghĩ đến theo cách này. Hắn theo bản năng cho rằng hắn là người duy nhất chuyển sinh, hệ thống cũng là duy nhất.

Nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, hắn không hề đặc biệt. Nếu hắn có thể chuyển kiếp sống lại thì tại sao người khác không thể? Ban đầu hệ thống đã từng nói trong cơ thể hắn có hai hệ thống. Một cái là Anh Hùng, một cái là Phản Diện. Nếu hắn chọn nhân vật Phản Diện thì sao lại không có người chọn Anh Hùng?

Trên mặt Nhân Hoàng lộ ra nụ cười quái dị, nói: “Đúng vậy. Anh Hùng, hãy còn là Đại Anh Hùng! Đời trước Khương Hồng Vũ ta chẳng chừa chuyện xấu nào. Cuối cùng bị xử bắn.

Có điều, giết người phóng hỏa đeo đai vàng, sửa cầu lót đường không thi hài. Ai nào ngờ ta chết một lần, ông trời lại cho ta một cơ hội.

Đời trước ta làm kẻ xấu chết không nguyên vẹn. Vậy thì đời này ta sẽ làm một anh hùng!”

Nói đến đây, sắc mặt Nhân Hoàng bỗng nhiên nhăn nhó lại: “Nhưng ai mà ngờ, làm anh hùng vẫn không được chết yên thân!”

Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Tô Tín, nói: “Nhân Tổ và Yêu Hoàng chia tách Tiêu Vực và Hạ giới. Cái hai người họ dung hợp là thiên đạo. Dù cho ta có không chủ động đẩy nhanh quá trình này thì sớm muộn hai thế giới này cũng sẽ dung hợp thôi.

Nhưng ngươi có biết hệ thống Đại Anh Hùng cho ta nhiệm vụ cuối cùng là gì không? Là dùng sức mạnh bản thân, ngăn cản sức mạnh dao động tạo thành khi hai thế giới dung hợp. Hy sinh thân mình cứu cả hai thế giới, tở thành anh hùng lưu danh vạn cổ!

Không làm được thì chỉ có chết!”

Tô Tín cau mày. Nhiệm vụ cuối cùng mà hệ thống Đại Anh Hùng đưa ra chính là một nhiệm vụ chết. Chọn cách cứu đời thì kết cục là chết. Không cứu sẽ bị hệ thống xóa bỏ. Đây quả thực là một nhiệm vụ nan giải.

Bất thình lình, Tô Tín nghĩ ra điều gì đó. Trên mặt Nhân Hoàng lộ ra một nụ cười quái dị, nói: “Chắc hắn ngươi cũng đoán được, hệ thống Phản Diện trong người ngươi vẫn chưa đưa ra nhiệm vụ cuối cùng đúng không?

Thời cơ vẫn chưa đến. Đến khi thời cơ tới, nhiệm vụ của ngươi chắc chắn là thúc đẩy sự dung hợp của Tiên Vực và Hạ giới, tiêu diệt thế giới này, trở thành đại ma đầu diệt thế!

Đừng xem thường uy năng tạo thành sau khi thế giới này tan vỡ. Đừng tưởng rằng có sức mạnh Thông Thiên cảnh là có thể ngăn trở tất cả những thứ này. Trừ khi ngươi có thể đạt đến tầng cảnh của Nhân Tổ và Yêu Hoàng ngày trước, nhảy ra được khỏi phương thế giới này. Nếu không, ngươi cũng chắc chắn phải chết. Cái này cũng là một nhiệm vụ phải chết!”

Tô Tín nhắm mắt lại. Nghĩ sai rồi. Từ lúc bắt đầu hắn đã nghĩ sai rồi.

Nhân Hoàng vẫn luôn biết cách làm sao đạt đến được mức độ ngày trước của Nhân Tổ và Yêu Hoàng. Nhưng cũng bởi vì bị giam cầm trong hệ thống Đại Anh Hùng cho nên Nhân Hoàng chỉ có thể dừng lại ỡ trong cảnh giới này.

Chương 2885 - Công bố đáp án (2) 

Công bố đáp án (2)

Mà bây giờ, Nhân Hoàng lại nói hắn vẫn luôn chờ Tô Tín. Nhân Hoàng có ý gì, Tô Tín đã mơ hồ đoán được.

Nhìn Nhân Hoàng, Tô Tín trầm giọng nói: “Nếu Nhân Hoàng bệ hạ đã đợi ta cả vạn năm thì giờ ngươi muốn làm gì, ngươi nói ra đi.”

Nhân Hoàng lạnh nhạt nói: “Ta muốn làm gì, ngươi hẳn có thể đoán được.

Cái gọi là hệ thống Đại Anh Hùng và hệ thống Đại Phản Diện rốt cuộc xuất hiện như thế nào, có nghiên cứu cái này cũng không còn giá trị gì nữa. Chỉ có điều hệ thống là vật chết, mà con người là vật sống.

Hệ thống được tạo thành nhờ một quy tắc. Mục tiêu cuối cùng của hệ thống Đại Anh Hùng là phải cứu đời. Mục tiêu cuối cùng của hệ thống Đại Phản Diện là phải diệt thế. Hai cái hợp lại chính là mâu thuẩn của hai quy tắc này. Kết quả sẽ là triệt tiêu lẫn nhau!”

Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Tô Tín, nói: “Ngươi có hệ thống Đại Phản Diện. Hơn nữa, có thể sống cho đến giờ, xuất hiện trước mặt của ta. Cái này có thể hoàn toàn chứng minh cho thực lực của ngươi.

Chỉ có điều, đáng tiếc, tích lũy của ngươi ít hơn ta vạn năm. Lần này chỉ có một kết quả, đó chính là ta giết ngươi, dung hợp với hệ thống bên trong cơ thể ngươi.

Cho nên bây giờ ngươi tự sát đi. Ta có thể đồng ý với một yêu cầu của ngươi. Cho đến khi ta thực sự đạt đến cảnh giới siêu thoát, ta sẽ bảo đảm cho thân nhân và thuộc hạ ở Hạ giới của ngươi, cho bọn họ được truyền thừa vạn năm, võ vận hưng thịnh!”

“Tự sát?”

Trên mặt Tô Tín lộ ra nụ cười quái dị, không ngừng cười lạnh nó: “Những lời này ta cũng thường xuyên nói với người khác!

Đều là người nhờ vào hệ thống mà đi được đến hôm nay. Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng chắc được ta sao? Gọi ngươi một tiếng Nhân Hoàng bệ hạ, ngươi thực sự cho rằng ngươi chính là Nhân Hoàng rồi à?

Nếu như ta đến thế giới này sớm hơn vạn năm, ngươi có thể thắng ta được hay không hãy còn là một ẩn số!”

Nhân Hoàng cũng không lộ vẻ tức giận với Tô Tín. Hắn chỉ tiếc nuối lắc đầu nói: “Ta cũng biết sẽ có kết quả thế này.

Có thể được hệ thống chọn, không có túc chủ nào là người đơn giản. Có thể mượn một hệ thống có tỉ lệ hồi báo thấp kinh người mà đứng ở đỉnh cao, xuất hiện trước mặt ta, cái này cũng đủ để chứng minh thực lực của ngươi.

Nhưng tiếc là, chỉ có một người có thể đứng ở đỉnh cao. Vạn năm trước ta muốn cùng hệ thống này cá chết lưới rách. Có điều, nhờ vào bối giáp Long Quy này biết được sự tồn tại của ngươi, bấy giờ mới đợi cả vạn năm. Đây là nhân quả, cũng là số mệnh.

Đúng rồi, hình như ta còn chưa biết tên của ngươi. Mặc dù quẻ bói bằng bối giáp Long Quy rất mạnh, nhưng lại không bói ra được tin tức cặn kẽ.”

Trong mắt Tô Tín lóe lên một ngọn lửa màu vàng, rất yếu ớt, giống như là sợi tơ vậy. Nhưng nơi mà ánh mắt hắn lướt qua, ngay cả không gian cũng đều bị sóng nhiệt cường đại thiêu đốt vặn vẹo.

“Tên ta là Tô Tín, “tín” trong nói lời giữ chữ tín!”

Dứt lời, Đại Nhật Chân Hỏa vô biên ngưng tụ. Trong hư không, hỏa diễm vô tận ngưng tụ thành Thần Điểu ba chân, gầm thét về phía Nhân Hoàng. Tô Tín đưa tay một cái, Đại Nhật Chân Hỏa và ngọn lửa tĩnh mịch màu xám trắng hòa thành một thể, hóa thành một con Thương Long gầm rống, song lại bị Tô Tín giữ trong tay.

Hóa rồng thành kiếm, một kiếm chém ra, vạn vật quy khư!

Ánh mắt Nhân Hoàng không hề thay đổi, hắn lẩm bẩm nói: “Huyết mạch Yêu Hoàng? Thú vị đấy. Đây chính là thứ mà ta chưa từng có được.

Còn gì nữa nhỉ? Long Nguyên à? Không nghĩ được đấy. Trong mấy chục năm mà ngươi có thể đổi được Long Nguyên từ hệ thống. Không phải dễ dàng gì.

Có điều thứ đó ta cũng dùng rồi, hơn nữa không chỉ có một viên. Thậm chí đến Phượng Huyết ta cũng từng thưởng thức.

Ồ? Trong này còn có sức mạnh tịch diệt nữa. Chậc chậc. Không hổ là nhân vật hệ thống Đại Phản Diên. Thủ đoạn tà ma ngoại đạo này ta lại không có.

Có điều đáng tiếc, tất cả những thứ này với ta mà nói đều là hư vọng!”

Dứt lời, quanh thân Nhân Hoàng Cửu Long gầm thét, Kim Long Cửu Trảo gầm thiên địa, bay lượn quanh quẩn trông rất sống động. Nhân Hoàng phất ống tay áo một cái, Kim Long Cửu Trảo ngưng tụ thành Bàn Long Đại Trận, ầm ầm một tiếng giáng về phía Tô Tín. Trong nháy mắt, Thần Điểu ba chân mất đi. Một kiếm hóa rồng thành kiếm hoàn toàn náy bấy!

Chín con Kim Long. Mỗi con đều mang theo uy thế phá nát thiên địa. Cùng với Nhân Hoàng xuất thủ, nơi hắn đi qua trong vòng trăm dặm tất cả đều bị ngưng trệ. Tựa như nơi có hắn đứng, bên trong phương thiên địa này hắn chính là Vương giả có thể khiến cho tất cả mọi thứ bao gồm cả phương thiên địa này cũng phải thần phục!

Đường Nhân Hoàng đi là con đường hoàn toàn khác với Tô Tín.

Vào thời thượng cổ, Nhân Hoàng là vua của cả thiên hạ. Hắn ngưng tụ khí vận của cả thiên hạ để đạt đến đỉnh cao. Con đường lẻ loi bất đồng với Tô Tín.

Lúc trước Phật Đà muốn bắt chước đường đi của Nhân Hoàng, kết quả còn chưa đi được bước đầu tiên đã bị Tô Tín phá hư.

Chương 2886 - Nhân Hoàng cường đại 

Nhân Hoàng cường đại

Hiện tại, Cửu Long gầm thét quanh thân Nhân Hoàng. Cửu Long này đã từ ảo hóa thành thật. Căn bản là khí vận chúng sinh Nhân tộc ngày trước biến thành. Đây không phải võ đạo nhưng lại là sức mạnh mạnh nhất trong thiên hạ!

Trong Cửu Long Bàn lượn quanh, khí thế quanh thân Nhân Hoàng đã hợp làm một thể với Tiên Vực. Hắn trầm giọng nói: “Tô Tín, cả thiên hạ này chỉ có ta và ngươi là cùng đến từ một thế giới. Cũng chỉ có ta và ngươi là đồng loại với nhau.

Không có ngươi, ta không thể đạt đến cảnh giới siêu thoát. Yên tâm đi. Bất kể ngươi có tự sát hay bị ta chém chết cũng vậy. Ta sẽ không giết thân nhân và thủ hạ của ngươi. Ngược lại, còn cho bọn họ một tiền đồ giàu sang.”

Tô Tín lạnh lùng nói: “Nhân Hoàng bệ hạ tốt bụng. Đáng tiếc ta cũng không phải hạng người khoan dung rộng lượng gì. Huyết mạch hậu duệ nhất tộc Khương thị của ngươi đều đã chết trong tay ta!”

Nhân Hoàng không thèm để ý chút nào, vung tay lên nói: “Vạn năm qua rồi. Bọn họ sớm cũng không biết ta có bao đời con cháu rồi nữa. Trong lòng bọn họ, ta cũng chỉ là một cái bài vị mà thôi. Ta không quan tâm đến bọn họ. Đoán chừng bọn họ cũng chẳng quan tâm đến ta. Giết thì giết thôi.”

“Tâm của Nhân Hoàng bệ hạ quả nhiên lợi hại!”

Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh. Hắn bước ra một một bước, vũ trụ hỗn độn hiện lên quanh thân. Hắc động vô biên vây giết hết thảy, vô cùng cường đại, chấn động tâm thần!

Trên mặt Nhân Hoàng lộ ra một biểu cảm cười như có như không: “Huyền Vũ Trụ trong Hồn Thiên Bảo Giám à? Ta cũng biết đấy!”

Dứt lời, Nhân Hoàng vung tay áo. Một kích nhìn tưởng hời hợt, nhưng giữa không trung lại có hắc động của Huyền Vũ Trụ xuất hiện, xoắn giết thời gian và không gian. Thậm chí còn lớn hơn, mạnh hơn Huyền Vũ Trụ của Tô Tín!

Một tiếng ầm vang thật lớn, hư không bị phá. Trên mặt đất bất kể là dung nham hay phong bạo đều bị hai thức Huyền Vũ Trụ đụng nhau mà mất đi. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố động lớn đến trăm trượng, sâu không thấy đáy, không khác gì vực sâu.

Sắc mặt Tô Tín ngưng trọng. Hắn không cho rằng hắn yếu kém hơn Nhân Hoàng. Nhưng mà, sức mạnh tích lũy vạn năm của Nhân Hoàng quả thực mạnh mẽ. Dù có là heo sống được hơn mười ngàn năm thì cũng thành tinh chứ nói gì là Nhân Hoàng.

Lá bài tẩy của Tô Tín là gì? Là hệ thống? Hết thảy công pháp của Tô Tín là được hệ thống cho, mà Nhân Hoàng cũng thế.

Hắn biết. Nhân Hoàng cũng biết. Hắn không biết. Nhân Hoàng vẫn biết.

Trước kia đều là Tô Tín dùng sức mạnh đi nghiền ép người khác. Cho tới lúc này, Tô Tín mới biết được cảm giác bị người khác dùng sức mạnh áp chế.

“Ngươi biết Hồn Thiên Bảo Giám nhưng một thức này ngươi có biết hay không?”

Dứt lời, tay trái Nhân Hoàng vung lên, cuồng phong cuốn, tay phải vung lên, mây đen che Mặt trời.

Hai sức mạnh này hòa thành một thể. Phong vô tướng, vân vô thường. Chư Thiên Vạn Giới, Ma Ha Vô Lượng!

Sức mạnh to lớn đủ để hủy diệt thiên địa tấn công Tô Tín. Đây là công pháp chí cường trong Phong Vân, Phong Vân hợp bích mới có thể sai sử Ma Kha Vô Lượng, nhưng bây giờ lại bị Nhân Hoàng dùng sức một người dụng được.

Trong mắt Tô Tín lộ ra vẻ ngưng trọng. Thân hình hắn lui về phía sau, đồng thời bộc phát Pháp Tướng bản thân. Thần quang kim sắc trên thân Đế Ảnh lưu chuyển. Thương Long Liệt Diễm lượn quanh, nghênh đón Ma Kha Vô Lượng.

Mỗi một bước của Đế Ảnh, thiên địa xung quanh đều ngưng tụ một phần về phía hắn.

Đến khi Đế Ảnh hoàn toàn đi đến trước người Ma Kha Vô Lượng, đánh ra một quyền, dường như thế giới này đều ngưng tụ trong Đế Ảnh này, giống như người đứng đầu thế giới vậy.

Đây mới là sức mạnh chân chính sau khi Tô Tín dùng Cửu Cực Quy Nhất, trở thành nhân vật có thể chân chính cùng tồn tại với phương thế giới này.

Ma Kha Vô Lượng là sức mạnh ở trình độ cao nhất, mà Đế Ảnh kia của Tô Tín chính là hiển hóa quy tắc sức mạnh thiên địa của phương thiên địa này. Hai bên va vào nhau, sức mạnh không ngừng nổ tung, tạo thành uy thế còn mạnh hơn so với tận thế.

Mãi đến lúc này, trên mặt Nhân Hoàng mới lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Hắn nhìn Tô Tín, nghi ngờ nói: “Đây là sức mạnh gì? Chẳng lẽ ngươi không phải ngưng tụ khí vận Hạ giới mới đạt đến cảnh giới bây giờ hay sao?”

Tô Tín lạnh nhạt nói: “Đường ngươi đã đi thì sao ta phải đi lại chứ? Khương Hồng Vũ ngươi là Khương Hồng Vũ. Tô Tín ta là Tô Tín. Đường của ta dĩ nhiên phải do chính bản thân ta đi ra.

Trong con đường Thông Thiên xuất hiện chín Thông Thiên cảnh. Ta gom đủ thiên cơ trên người bọn họ, đạt đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất, lúc này mới bước chân vào đỉnh cao Thông Thiên cảnh, trở thành người có thể sánh vai với thiên địa như bây giờ.”

Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Tín, sắc mặt có hơi biến hóa, mãi đến lúc này hắn hình như mới bắt đầu nhìn thẳng vào Tô Tín.

Trước đó, Nhân Hoàng đối xử với Tô Tín với tâm lý rất đơn giản. Mặc dù Nhân Hoàng luôn miệng nói phương thế giới này chỉ có hắn và Tô Tín là cùng một loại người. Nhưng trong thực tế hắn lại dùng thái độ cao cao tại thượng để đối phó với Tô Tín.

Chương 2887 - Nhân Hoàng cường đại (2) 

Nhân Hoàng cường đại (2)

Đều là người có hệ thống. Nhân Hoàng đến thế giới này sớm hơn Tô Tín đến cả vạn năm. Thời đại đó so với thời đại Tô Tín chuyển kiếp còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, thậm chí là gấp mười ngàn lần.

Dù có ở thời đại như thế, Nhân Hoàng cũng có thể có được thành tự như này, ngạo thế chúng sinh thiên hạ. Hắn đương nhiên có tư cách nhìn xuống Tô Tín. Giống như là một tiền bối nhìn hậu bối vậy.

Thế mà bây giờ Tô Tín lại nói với hắn là cho dù hắn có là tiền bối thì đường Tô Tín đi cũng khác với hắn!

“Thú vị! Rất thú vị!”

Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra không ít thần sắc hứng thú. Hắn bước ra một một bước, thân hình đã xuất hiện trước mặt Tô Tín. Cửu Long quanh thân gầm thét, mang theo khí thế vô biên nghiền ép Tô Tín.

Uy thế này vô cùng lớn, Nhân Hoàng có hệ thống Đại Anh Hùng, dĩ nhiên cũng là người mang theo vô số võ công.

Chỉ có điều, những võ công này đều đã bị Nhân Hoàng ngưng tụ thành võ đạo chỉ thuộc về hắn. Cộng thêm với Cửu Long hiển hóa từ khí vận Nhân tộc ngưng tụ thành quanh thân hắn kia, trên cận chiến sát phạt, hắn thậm chí còn cường đại và bạo liệt hơn cả Tô Tín.

Dưới thế cường công, thân hình Tô Tín từng bước rút lui, đây là nghiền ép trong sức mạnh. Bất kể Tô Tín có bí pháp dạng gì, hoặc mặc cho hắn đã đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất cũng không cách nào triệt tiêu được.

Nhân Hoàng từng bước một ép sát tới gần. Hai tay hắn kết ấn, Cửu Long hợp nhất, kim mang sáng chói chiếu sáng thiên cổ. Nhân Hoàng đánh một quyền xuống, uy thế Cửu Long hợp nhất nghiền ép đến Tô Tín!

Lúc này, trong mắt Tô Tín, một quyền Nhân Hoàng đánh ra đã không phải là sức mạnh của hắn nữa mà đã biến thành sức mạnh của một thời đại!

Cửu Long kia là thứ mạnh mẽ mà hắn ngưng tụ khí vận Nhân tộc diễn hóa thành. Đại diện cho sự mạnh mẽ và bất khuất của Nhân tộc lúc đối kháng với Yêu tộc và thời đại kia.

Nhân Hoàng là lãnh tụ Nhân tộc ngày xưa. Bất kể hắn từng làm gì, chỉ dựa vào một điểm này đã đủ gọi hắn là anh hùng. Cho nên sức mạnh này bây giờ cũng bị Nhân Hoàng thao túng trong tay.

Dùng sức một con người đi đối kháng với sức mạnh của một thời đại, Tô Tín không cách nào chống cự nổi.

Bản thân hắn đều bị sức mạnh này thẳng thừng đánh bay. Bị sức mạnh của cả một thời đại nghiền ép, nơi nó đi quan đất đai đều nát bấy.

“Ta nói rồi. Chống cự vô ích. Ta đợi ngươi vạn năm. Tích lũy trong vạn năm này ngươi không vượt qua nổi đâu, cũng không cách nào ngăn cản nổi!”

Nhân Hoàng bước ra một bước, Cửu Long phân hóa, nhốt Tô Tín vào trong hệt như một cái nhà tù.

Nhân Hoàng dùng ngón tay thay kiếm. Oai một kiếm này giống như khai thiên vậy. Kiếm chém Xích Long!

Đây không phải là kiếm đạo mà Nhân Hoàng có được từ trong hệ thống mà là kiếm đạo Thất Kiếm Trảm Xích Long Nhân Hoàng diễn hóa ra lúc ở thời kỳ đỉnh cao. Tô Tín từng trông thấy Khương Viên Trinh thi triển qua.

Có điều, so với Khương Viên Trinh, cái mà bây giờ Nhân Hoàng thi triển ra mới thực sự là kiếm chém rồng. Bảy thức hợp nhất. Đừng nói là Xích Long Đại Thánh ngày trước kia, cho dù có là Chân Long cũng chém được!

Trong hai mắt Tô Tín, một ngọn lửa huyết sắc lóe lên, yếu ớt nhưng dũng động một sức mạnh có thể nói là kinh khủng.

Từ lúc bước vào giang hồ cho đến nay, Tô Tín đã gặp được không ít đối thủ cường đại. Có khi sẽ dựa vào mưu kế để giải quyết, có khi dựa vào thực lực mà giết.

Vô số lần hung hiểm hắn cũng không bại, cũng không lui. Bây giờ đối diện với Nhân Hoàng cũng thế!

Cứ cho là đối phương là Hoàng giả Nhân tộc thời thượng cổ thì đã sao? Cứ cho là đối phương là túc chủ hệ thống Đại Anh Hùng thì thế nào? Tích lũy vạn năm xong có thể thực sự cho rằng không ai địch lại à?

Tô Tín không tin!

Từ lúc mới bắt đầu, trong xương máu Tô Tín đã có tính cách đánh cược rồi. Được ăn cả ngã về không, giành được một thiên địa.

Chỉ có điều sau này thực lực càng lúc càng mạnh, địa vị càng ngày càng cao, chuyện suy tính cũng càng lúc càng nhiều. Cái tâm không màng tất thảy, đốc toàn lực mà đánh cược kia cũng bị hắn hoàn toàn vứt bỏ.

Mà cho tới lúc này, đối mặt với một đối thủ không tìm được chút nhược điểm nào, cường giả mà nhìn qua một cái thật không thấy đường thắng. Tính cách điên cuồng trong xương của Tô Tín lại một lần nữa xuất hiện.

Hiện, Tô Tín đã không cân nhắc như nào mới có thể đủ để thắng Nhân Hoàng nữa. Trong đầu của hắn chỉ có chiến và giết. Tập trung hết sức mạnh cố gắng đánh giết. Cho dù có lấy mạng đổi mạng cũng không có gì đáng tiếc!

Ngọn lửa huyết sắc trong mắt Tô Tín mỗi lúc một đậm, cuối cùng bao phủ lấy toàn thân hắn. Đã không còn có thể nhìn được dung mạo vốn có của hắn nữa. Nhìn hắn không khác gì Ma Thần thượng cổ.

Nhân Hoàng lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Buông đi. Vô dụng thôi. Cho dù ngươi có thiêu đốt tinh huyết cũng không cách nào xông phá khỏi nhà tù được ngưng tụ từ khí vận cả một thời đại đâu.”

Có điều, ngay lúc Nhân Hoàng vừa nói xong những lời này, quanh thân Tô Tín bỗng nhiên hiện ra một luồng khí tức cực kỳ huyễn diệu.

Chương 2888 - Sức mạnh của bản thân 

Sức mạnh của bản thân

Không phải sinh, không phải tử. Sức mạnh nằm trong phút giây sinh tử, Vô Tướng Giới chỉ thuộc về Tô Tín!

Đây là sức mạnh của một thế giới khác. Cho dù là khí vận lực cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến thế giới này chứ không thể ảnh hưởng đến thế giới khác được.

Tô Tín thi triển Vô Tướng Giới, Kim Long do khí vận kia biến thành nhanh chóng tan vỡ, nhà tù cũng hoàn toàn vỡ tan.

Thân hình Tô Tín hóa thành một thanh trường kiếm Liệt Diễm có thể chém thiên tuyệt địa, trong vô biên huyết khí bay lên không trung, đón một kiếm chém rồng của Nhân Hoàng!

Hai thức kiếm kỹ chí cường đụng vào nhau, trong nháy mắt, uy năng bộc phát ra có thể nói là kinh thế. Trong vòng mười mấy dặm quanh hai người, tất cả thành một cảnh hư vô!

Tô Tín dùng kiếm, Nhân Hoàng cũng dùng kiếm. Có điều lúc này, kiếm đạo của bọn họ thực sự đã đạt đến đỉnh cao. Kiếm kỹ xuất thủ đã đủ để hủy diệt thiên địa. Thậm chí đã không có binh khí nào có thể chịu đựng được uy năng cường đại trong kiếm đạo của bọn họ nữa.

Sau khi đụng nhau, đến khi uy năng hủy thiên diệt địa tản đi, sắc mặt Tô Tín tái nhợt. Đây là di chứng để lại sau khi hắn thiêu đốt tinh huyết, bộc phát ra uy năng chí cường.

Mà trên mặt Nhân Hoàng ở bên kia cũng mang vẻ kinh ngạc. Cái hắn kinh ngạc không phải kiếm đạo của Tô Tín mà là Vô Tướng Giới kia!

“Sức mạnh không thuộc về thế giới này mà ngươi cũng có thể ngưng luyện ra được, thật khiến ta khiếp sợ.”

Nhân Hoàng nhíu mày một cái. Điểm nằm ngoài dự liệu của Nhân Hoàng ở Tô Tín này cũng nhiều thật. Với Nhân Hoàng mà nói, hắn vẫn luôn cho rằng Tô Tín chẳng qua chỉ là một hậu bối. Mặc dù Tô Tín đi được đến bước này cũng đã đủ để chứng minh thực lực của Nhân Hoàng hắn. Nhưng kết quả hắn lại phát hiện Tô Tín này cũng còn không ít điểm khiến cho Nhân Hoàng hắn không ngờ được tới. Cảm giác khiến hắn không thể nắm giữ trong tay khiến cho hắn cảm giác được có chút không ổn.

Mang theo sắc mặt tái nhợt, Tô Tín lãnh đạm nói: “Điểm mà ta có thể khiến cho ngươi khiếp sợ e là không chỉ nhiều như thế!”

Dứt lời, thân hình Tô Tín thoắt cái đã ngay lập tức sáp nhập vào trong phương thiên địa này.

Sau khi Cửu Cực Quy Nhất, Tô Tín đã trở thành một phần của phương thiên địa này, đại diện cho việc có cùng một đẳng cấp tồn tại với quy tắc thiên địa, có thể tùy ý điều khiển thiên địa lực, như thế mới coi là Thông Thiên đích thực.

Tô Tín nhất niệm, trong nháy mắt, tất cả hỏa lực của phương thiên địa này đều điên cuồng ngưng tụ lại, giống như là Đại Nhật giáng lâm vậy.

Hơn nữa, trong nhiệt lực kinh người này, một Thần Điểu ba chân lâm không mà múa, Đại Nhật Chân Hỏa vô tận ngưng tụ, thiêu đốt hư không này, tịch diệt phương thế giới này!

Nhân tộc vì có ánh nắng chiếu sáng mang đến quang minh nên mới có thể sinh tồn trên đất này, cái này là diễn hóa sinh cơ lực.

Nhưng đồng thời, nếu như Đại Nhật chói lọi đến gầ, thì nó lại giống như phần thiên chử hải mang theo diệt thế oai. Đây là bộc lộ tử vong lực.

Tô Tín tu luyện nhiều võ đạo đến vậy nhưng nòng cốt của hắn vẫn là diễn hóa con đường sinh tử này.

Bây giờ, Đại Nhân Chân Hỏa đã bày con đường sinh tử này ra trước mắt Nhân Hoàng.

Đại Nhật Chân Hỏa vô biên ngưng tụ thành chín Mặt trời, cuối cùng, Thần Điểu ba chân hóa thành Mặt trời thứ mười.

Cùng với tinh huyết của Tô Tín đang thiêu đốt, sóng nhiệt vô biên tịch diệt cuốn đến!

Thập Nhật Hoành Không, hủy thiên diệt địa!

Đây là lần đầu tiên Tô Tín tiêu hao sức mạnh bản thân đến mức nghiêm trọng như vậy. Bên trong dùng tinh huyết thiêu đốt ra Đại Nhật Chân Hỏa, bộc phát sức mạnh tuyệt đối. Bên ngoài dùng thiên cơ lực câu động phe thiên địa này, đem tất cả hỏa lực ngưng tụ thành Đại Nhật Chân Hỏa vô cùng cường đại.

Cho đến giờ phút này, ánh mắt Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Tín mới trở nên vô cùng kiêng kỵ. Thập Nhật Hoành Không này bày ra một màn sinh tử xen lẫn trong không trung đã mang sức mạnh có thể uy hiếp được Nhân Hoàng hắn!

Nhìn mười hỏa cầu to lớn kia, Nhân Hoàng lẩm bẩm nói: “Biết rõ tất bại vì sao còn phải liều mạng như vậy chứ? Thật là cố chấp. Nhất định phải ép ta dùng đến thủ đoạn cuối cùng hay sao?”

Trước đó Nhân Hoàng còn nghĩ dễ dàng giải quyết được người có hệ thống Đại Phản Diện, sau đó chiếm đoạt hệt thống của đối phương, để hai bên hệ thống triệt tiêu lẫn nhau, sau đó Nhân Hoàng có thể bước đến đỉnh cao.

Nhưng ai nào ngờ Tô Tín này lại khó giải quyết đến thế. Liều mạng đã có thể có năng lực uy hiếp được Nhân Hoàng hắn!

Nhân Hoàng nhắm mắt lại, sau lưng hắn hiện lên một luồng kim mang. Trong Liệt Diễm thậm chí còn có một Hỏa Phượng gương cánh bay lượn trong thiên địa, cùng chiếu rọi với Cửu Long ngưng tụ từ khí vận thiên hạ, tỏ ra vô cùng thần dị.

Hơn nữa nhìn kỹ lại, hoa văn của Phượng Hoàng kia lại còn có từng tia máu mảnh khảnh ngưng tụ thành. Đây chính là Hỏa Phượng được Nhân Hoàng dùng khí huyết tự thân ngưng tụ thành!

Đời này ai cũng cho rằng Nhân Hoàng là anh hùng Nhân tộc. Nào ngờ, trong cơ thể Nhân Hoàng lại có huyết mạch Yêu tộc.

Chương 2889 - Sức mạnh của bản thân (2) 

Sức mạnh của bản thân (2)

Hơn nữa, huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể hắn mặc dù hỗn tạp, nhưng sau khi ngưng luyện lại bị hắn tìm được một tia khí tức huyết mạch Phượng Hoàng. Sau đó, hắn lại đổi lấy Phượng Huyết từ trong hệ thống cuối cùng diễn hóa ra được Hỏa Phượng lực này!

Thân phận Nhân Hoàng từ thời thượng cổ mang đến cho hắn không ít trở ngại và khổ nạn. Nhưng đồng thời cũng cho hắn bước đầu cao hơn người khác.

Thậm chí đến lúc cuối cùng đã không còn ai nhớ đến cái thân phận của Nhân Hoàng nữa. Hắn liền trở thành anh hùng Nhân tộc, dẫn Nhân tộc đánh giết Yêu tộc, thành lập được trật tự chỉ thuộc về Nhân tộc.

Cho nên, từ sau khi Nhân Hoàng bước vào đỉnh cao, Hỏa Phượng này cũng đã rất lâu chưa được hắn dùng đến. Cho đến bây giờ cùng giao thủ với Tô Tín hắn mới dùng hết là bài tẩy của mình, Long Phượng Hòa Minh!

Kim Long và Hỏa Phượng xen lẫn. Long Phượng lực gầm thét trong thiên địa. Cho dù có là tình cảnh kinh khủng như Thập Nhật Hoành Không thì cũng bị Long Phượng kia áp chế hoàn toàn. Mặt trời do mười Đại Nhân Chân Hỏa ngưng tụ thành vỡ vụn từng cái. Nhân Hoàng được bao phủ trong kim mang. Long Phượng lực hóa thành hai màu đỏ vàng đan xen vào nhau, trực tiếp khóa Tô Tín kẻ bị hao tổn khí huyết lại, giam cầm trong thiên địa này.

Sắc mặt của Nhân Hoàng cũng có chút tái nhợt. Long Phượng cũng xuất hiện ra cả. Cái này đã tiêu hao một phần khí huyết của hắn. Có điều, hắn đã chế trụ được Tô Tín. Tiêu hao của Tô Tín chắc chắn còn nghiêm trọng hơn cả hắn.

Nhưng vào lúc này, một luồng sức mạnh huyền ảo trong người Nhân Hoàng bị hắn cưỡng ép rút ra. Lúc rút ra, Nhân Hoàng giống như phải chịu đau đớn cực lớn. Cho dù với cảnh giới bây giờ, Nhân Hoàng cũng vẫn đầu đầy mồ hôi, trong mắt lộ ra vẻ đỏ thẫm.

Nhân Hoàng thở hổn hển nói: “Vốn ta muốn chém chết ngươi, thừa lúc hệ thống còn chưa tiêu tá, rút hệ thống trong người ngươi ra. Đáng tiếc, ngươi lại nhất định phải tốn sức phản kháng như vậy, khiến cho khí huyết của ta bị tổn thương, không thể chắc chắn sau khi ngươi chết còn có thể ngưng tụ thành công hệ thống. Cho nên đành vậy, ta cũng chỉ có thể thừa lúc ngươi còn sống mà động thủ.

Sức mạnh bị cưỡng ép rút ra, mùi vị biến thành một tên phế nhân cũng không hề dễ chịu. Đến khi đó ngươi sẽ hối hận. Hối hận vì sao không phối hợp với ta!

Hệ thống là quy tắc sức mạnh trong cơ thể. Ta dùng mấy trăm năm mới nghiên cứu được làm sao mới có thể tạm thời lấy nó ra ngoài cơ thể. Với sức mạnh của ngưi, đoán chừng đến giờ vẫn chưa thể nhận ra được sự tồn tại của hệ thống nhỉ? Yên tâm đi, đợi một lát nữa ngươi sẽ thấy thôi.

Sau khi hai quy tắc dung hợp, ắt sẽ nảy sinh mâu thuẫn mà triệt tiêu.

Chỉ có điều, cái bị triệu tiêu chẳng qua là quy tắc chứ không phải sức mạnh của hệ thống. Đến lúc đó, nhiệm vụ trong hệ thống biến mất, nhưng sức mạnh mà hệ thống cho ta và ngươi vẫn sẽ tồn tại!

Khi đó, ta quả thực muốn xem thử một chút, rốt cuộc ngươi đã lấy được cái công pháp cường đại gì từ hệ thống nhân vật Đại Phản Diện!”

Ở bên kia, Tô Tín bị Nhân Hoàng giam cầm còn đang muốn thiêu đốt Nguyên Thần lực một lần nữa đánh với Nhân Hoàng một trận. Có điều sau khi nghe được lời Nhân Hoàng nói, trong mắt hắn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không giãy dụa nữa.

Hai tay Nhân Hoàng kết ấn. Nhất thời. Tô Tín cảm giác trong cơ thể mình hệt như có thứ gì đó bị lôi ra ngoài một nửa. Cái này khiến cho hắn cảm nhận được cơn đau cự kỳ. Có điều, không kịch liệt như Nhân Hoàng.

Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ hưng phấn. Hệ thống trong cơ thể hắn và hệ thống trong cơ thể Tô Tín bị Nhân Hoàng hắn từ từ kéo ra, ngưng tụ ở giữa không trung.

Mặc dù bởi hệ thống bị rút ra, sức mạnh trong cơ thể hắn cũng theo đó bị chia tách. Có điều, đến khi hai hệ thống dung hợp, triệt tiêu nhau, không có sự uy hiếp từ hệ thống, thì sức mạnh của hắn vẫn sẽ là của hắn. Thậm chí, sức mạnh của Tô Tín cũng là của Nhân Hoàng hắn.

Dĩ nhiên, cái hắn có thể có được chẳng qua chỉ là sức mạnh Tô Tín dựa vào hệ thống mà có chứ không phải là sức mạnh hắn tu luyện được.

Hệ thống là một quy tắc có trình tự nghiêm cẩn. Lúc này, hai quy tắc bất đồng hòa làm một thể, một đen một trắng, triệt têu lẫn nhau giữa không trung. Tuy nhiên, vào lúc này, trong mắt Tô Tín bỗng nhiên lộ ra một tia thần mang. Quanh thân hắn bốc cháy huyết sắc cùng hỏa diễm kim sắc. Đó là sức mạnh tạo thành từ việc thiêu đốt khí huyết cùng thiêu đốt Nguyên Thần.

Trong nháy mắt này, Vô Tướng Giới ngưng tụ ra sức mạnh bản thân Tô Tín, hóa thành một thanh kiếm vô hình được Tô Tín cầm trong tay, huơ kiếm chém tới, xiềng xích do Long Phượng lực ngưng tụ thành ầm ầm vỡ vụn!

Một kiếm tấn công tới, dường như thế giới này đều bị chia nhỏ thành hai nửa. Một nửa là Tiên Vực còn một nửa là bản thân Tô Tín!

Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ kinh hãi, quát lên: “Không thể nào! Hệ thống lực đều đã bị ta rút ra ngoài, sao ngươi lại còn sức mạnh chứ!”

Chương 2890 - Đại kết cục 

Đại kết cục

Một kiếm Tô Tín giáng xuống, Kim Long kêu rên, Hỏa Phượng thét gào. Cả hai đều vỡ vụn. Nhân Hoàng nôn ra một ngụm máu tươi. Mặc dù thân hình đứng lặng tại chỗ, nhưng sắc mặc đã trắng bệch như tờ giấy.

Trước đó, hắn dùng sức mạnh để nghiền ép Tô Tín, nhưng bây giờ, vì nguyên nhân là hệ thống, một phần sức mạnh thuộc về hệ thống của Nhân Hoàng hắn đã bị tách đi phân nửa. Việc này đã đảo ngược thành Tô Tín áp chế Nhân Hoàng hắn.

“Không có gì là không thể. Ta nói rồi. Đường ta đi từ đầu đã không giống ngươi rồi!”

Không phải sức mạnh của mình thì từ đầu chí cuối cũng không thuộc về mình. Ban đầu, cũng là vì một câu nói này của Thích Đạo Huyền mà Tô Tín liền quyết định mạo hiểm cầu thắng, phế bỏ võ công của mình để tu luyện lại lần nữa.

Bây giờ tách ly khỏi hệ thống, Tô Tín trên căn bản không có gì tổn thất. Nhưng Nhân Hoàng thì khác. Mặc dù hắn cũng có một phần sức mạnh là tự thân tu luyện ra được, cũng ví như Cửu Long khí vận và Hỏa Phượng lực kia. Tuy nhiên, phần lớn sức mạnh bên trong là thuộc về hệ thống. Bây giờ bị phân tách ra ngoài, sức mạnh của hắn liền ngay lập tức giảm xuống còn hơn nửa.

Mấu chốt trong này, Nhân Hoàng cũng không biết, nhưng Tô Tín hắn biết, chuyện đã không còn năm trong sự kiểm soát nữa.

Cho nên, trong nháy mắt này, Nhân Hoàng hai tay kết ấn, muốn lấy hệ thống lực của hắn về.

Nhưng lúc này, hai hệ thống đang dung hợp triệt tiêu, bạo phát ra thần mang chói mắt. Trong lúc nhất thời, Nhân Hoàng cũng không cách nào thu hồi lại được.

Mà lúc này, Tô Tín cũng cầm kiếm chém đến. Kiếm khai thiên địa, đây là sức mạnh chỉ thuộc về riêng Tô Tín, là chỉ thuộc về kiếm đạo của hắn!

Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra vẻ nghiêm trọng, chuyện đến nước này thật sự đã vượt quá tưởng tượng của hắn.

Nếu hắn có thể ngăn cản được Tô Tín, đến khi hai hệ thống dung hợp thành công, lấy lại được sức mạnh của hắn thì hắn sẽ thắng. Bằng không, tính toán vạn năm, chuẩn bị vạn năm đều biến thành vô dụng!

Đối mặt với một kiếm chí cường của Tô Tín, sau lưng Nhân Hoàng ngưng tụ ra một Long ảnh mơ hồ.

Nhân Hoàng đưa tay nắm chặt. Long ảnh kia hóa kiếm, bị Nhân Hoàng nắm trong tay, đó chính là một kiếm do khí vận Nhân tộc thượng cổ ngưng tụ thành. So với Nhân Hoàng cắm vào trên ẩn long mạch, đây mới thực sự là Nhân Hoàng Kiếm!

Huơ kiếm chém ra, lúc này, trên người Nhân Hoàng cũng bạo phát ra vô biên huyết khí cùng kim mang Nguyên Thần.

Một kiếm này của hắn chém ra, chém ra là tự thân, cũng là sức mạnh của một thời đại. Đó là thời đại chỉ thuộc về Khương Hồng Vũ hắn!

So sánh với một kiếm khoáng đạt cuồn cuộn này, một kiếm do Vô Tướng Giới của Tô Tín hóa thành bỗng nhiên trông có vẻ thông thường hơn nhiều.

Từ trước tới giờ, Tô Tín chỉ dựa vào bản thân hắn chứ không phải là một thời đại.

Nhân Hoàng ngưng tụ khí vận của cả một thời đại, thật ra thì Tô Tín cũng có thể. Nhưng hắn không cần. Bởi chỉ cần dùng sức mạnh của hắn đã có thể hùng bá thiên hạ, lấy sức một mình đối kháng cả một thời đại!

Kiếm quang đụng nhau. Trong nháy mắt, toàn bộ thời gian ở Tiên Vực đều giống như bị ngưng đọng.

Lấy hai người làm trung tâm, không gian đã hoàn toàn sụp đổ, lộ ra hư không vô tận. Giống như thể có người móc bỏ một khối trung tâm ở Tiên Vưc này vậy.

Thân hình của Tô Tín và Nhân Hoàng hiện lên, vặn vẹo ở giữa hư không. Hai người vẫn mang hình dáng xuất thủ như trước, không nhìn ra được là ai thắng ai thua.

Có điều, vào lúc này, hai hệ thống ở giữa không trung đã hoàn toàn dung hợp vào với nhau, biến thành một chùm sáng đen trắng xen lẫn nhau.

Chỉ có điều, cái kỳ lạ là chùm sáng đó không bị Nhân Hoàng thu vào trong cơ thể. Thậm chí, Nhân Hoàng cũng chẳng có hành động gì. Chùm sáng cuối cùng lại rung động, dung nhập vào trong cơ thể Tô Tín.

Trong nháy mắt này, Tô Tín nhất thời cảm giác được sức mạnh của hắn đang điên cuồng tăng trưởng. Trong trí nhớ lại hiện ra không ít công pháp thuộc về Chính đạo. Nhưng lúc này, Tô Tín kêu gọi hệ thống, song hắn cũng không vào được không gian hệ thống, cái thuộc vệ quy tắc hệ thống đã hoàn toàn tiêu tán!

Đối diện Tô Tín, Nhân Hoàng không mở miệng nhưng giọng nói lại truyền đến rõ ràng.

“Tính toán và chuẩn bị cả vạn năm, không ngờ cuối cùng ta vẫn thất bại. Ta đoán được ngươi làm gì. Phá bỏ tất cả võ công của hệ thống rồi tu luyện lại. Năm đó ta không có nghị lực như thế, cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Một bước sai, từng bước sai. Từ lúc đầu ta bói ra được sự tồn tại của ngươi, kể từ lúc đó, lúc bắt đầu chuẩn bị, ta đã thua.

Ta muốn thoát khỏi sự khống chế của hệ thống nhưng đến sau cùng, lại phải lợi dụng sức mạnh hệ thống của người khác mới có thể thoát khỏi loại khống chế này. Nêu từ lúc mới bắt đầu ta đã đi lầm đường rồi.”

Cơ thể của Nhân Hoàng giống như mảnh vụn bắt đầu phiêu tán từ thấp đến cao. Sau một kiếm kia, Nhân Hoàng đã chết. Cái lưu lại bây giờ chẳng qua là chấp niệm của Nhân Hoàng mà thôi.

Có điều, đến lúc cuối cùng Nhân Hoàng hoàn toàn tiêu tán, hắn lại điên cuồng cười một tiếng: “Ta thua. Chẳng qua là ta thua vì Tô Tín ngươi chứ không thua vì hệ thống này!

Chương 2891 - Đại kết cục (2) 

.

'/b>

--------------------------

 

Đại kết cục (2)

Khương Hồng Vũ ta tung hoành cả đời. Cho dù chết, ta cũng sẽ không bị hệ thống kia khống chế, chết trong nhiệm vụ, hoặc bị nó xóa bỏ.

Cho dù có là ông trời thì cũng đừng mong quyết định thành bại sinh tử của ta!”

Dứt lời, Nhân Hoàng hoàn toàn tiêu tán, giống như thể chưa từng xuất hiện.

Tô Tín nhìn hư không, yên lặng không nói gì. Mặc dù là đối thủ, nhưng thực chất Nhân Hoàng và hắn là cùng một hạng người.

Nếu đổi lại là Tô Tín nhận được nhiệm vụ phải chết này, hắn cũng không cam lòng bị hệ thống điều khiển mà phải tìm đường ra.

Chỉ tiếc cuối cùng Nhân Hoàng đã đi lầm đường. Hắn thua vì Tô Tín, cũng thua vì bản thân hắn.

Nhưng vào lúc này, chùm sáng kia đã hoàn toàn dung hợp với Tô Tín, cái này khiến Tô Tín giống như hiểu được cái gì đó. Trong mắt hắn thậm chí có vô tận tinh thần vũ trụ lưu chuyển.

Bước ra một bước, Tô Tín đã xuất hiện trong hư không, đường ranh giữa Tiên Vực và Hạ giới ở trước mắt hắn. Không phải hình cầu mà là hai dáng vẻ bất quy tắc.

Dung hợp phương thế giới này, vượt qua phương thế giới này.

Tô Tín đã hiểu. Hắn không phải Thượng Đế, cũng không sáng tạo ra thế giới, nhưng hắn lại siêu thoát khỏi phương thế giới này.

Đây cũng là cảnh giới của Nhân Tổ và Yêu Hoàng ngày trước. Liếc nhìn lại, trong vô tận vũ trụ hư không còn vô số ngôi sao cường đại lấp lánh, Tô Tín dường như đã biết, lúc đó Nhân Tổ Và Yêu Hoàng đã đi đến đâu.

Có điều, tạm thời đó cũng không phải nơi hắn nên đi.

Tô Tín đi từng bước một xuống, một tay phất lên. Cảnh tượng như diệt thế ở Tiên Vực ngay lập tức bình phục. Kiếm chỉ hạ xuống, tơ vương giữa Tiên Vực và Hạ Giới bị cắt đứt hoàn toàn. Hai thế giới trước đó hấp dẫn lẫn nhau bây giờ lại thành dần dần xách xa.

Bên trong Hạ giới vang lên từng tiếng vang lớn do Tiên Vự tách ra. Mọi người the bản năng ngẩng đầu nhìn. Tiên vực vốn đã lộ ra đường ranh lúc nảy đã dần dần biến mất. Một bóng người từng chút hạ xuống giữa không trung, phảng phất như là một phần trong thiên địa này, chói chang hệt như Mặt trời ban trưa, không thể thiếu được.

Giờ khắc này, toàn bộ người trong thiên hạ đều đã biết, trong vạn năm tới, thậm chí là trong thời gian còn dài hơn nữa, Chúa tể trong phương thiên địa này rốt cuộc là người nào!

Nhìn những thân ảnh quen thuộc phía dưới kia, khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười.

Chúa tể? Hắn đúng đã thành Chúa tể phương thiên địa này. Có điều, đỉnh cao mà, thế gian này làm gì có đỉnh cao thực sự? Sau khi ngươi lên đến đỉnh cao, ngươi mới phát hiện còn có nhân vật còn cường đại hơn chờ ngươi ngẩng mặt trông lên.

VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ

--------------------------

Bình Luận (0)
Comment