Chương 1978 - Bằng mặt không bằng lòng(2)
Bằng mặt không bằng lòng(2)
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều rất âm trầm. Cuối cùng, Ngũ Trường Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
"Đúng rồi, tổng bộ đầu ở Thịnh Kinh thành vẫn chưa đem danh sách tới đây sao?"
Bây giờ bọn họ đã không cần quyền hành của truy phong tuần bổ và mật thám tập sự bên trong Lục Phiến Môn, cho nên họ trực tiếp đặt mục tiêu lên Thịnh Kinh thành và Bắc Nguyên Đạo.
Dù sao nơi này cũng là tổng bộ của cả Lục Phiến Môn, nếu bọn họ có thể cầm được một phần quyền lực ở dây thì cũng không tệ.
Cho nên, sáng sớm hôm nay, hắn đã phái người đi gặp tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành đòi danh sách toàn bộ Lục Phiến Môn ở Thịnh Kinh thành, ít nhất, hắn phải biết thực lực hiện tại của Lục Phiến Môn ở Thịnh Kinh thành là như thế nào.
Nhưng kết quả từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy danh sách đâu.
Một võ giả Hóa Thần cảnh bên cạnh Ngũ Trường Phong bất đắc dĩ nói:
"Đảo chủ, ta đã sớm phái người đi thúc giục, nhưng Tề Long, tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành không nghe theo, thậm chí chúng ta đã phái người thúc giục rất nhiều lần, nhưng vẫn vô ích."
Tên võ giả Hóa Thần cảnh này và một số người khác chính là thủ hạ của Ngũ Trường Phong, đều được bọn họ mang tới từ hải ngoại, đây xem như là người mình, cho nên bọn họ chắc chắn nói thật.
Sau khi Ngũ Trường Phong nghe xong thì lập tức nổi giận đùng đùng, quát lên: "Muốn chết!"
Trước đó, thái độ của những võ giả Lục Phiến Môn này đối với bọn họ chỉ có bốn chữ, lá mặt lá trái.
Nhưng mặc kệ thế nào, thái độ trước đó của bọn họ vẫn được tính là không tệ, nhưng kết quả Tề Long này thì sao? Căn bản là không xem lời nói của hắn ra gì, điều này khiến cho Ngũ Trường Phong rất phẫn nộ.
Mấy ngày này, Ngũ Trường Phong ở bên trong Lục Phiến Môn tức sôi ruột, sớm đã không nhịn được nữa, hắn trực tiếp hừ lạnh nói: "Đi, mang ta tới đó, ta ngược lại muốn nhìn xem một võ giả Dung Thần cảnh dựa vào cái gì lớn lối như vậy!"
Quý Lưu Dạ ở một bên không có ý định đi cùng, hắn chỉ thản nhiên nói: "Đối với loại người không có mắt này, giáo huấn một chút là được rồi, nơi này dù sao không phải là hải ngoại, mà là triều đình Đại Chu, phải tuân thủ quy củ, đừng làm quá đáng."
Tôn ti trên dưới của đất hải ngoại bọn họ thậm chí còn nghiêm trọng hơn đất Trung Nguyên.
Ở đất hải ngoại, mỗi cảnh giới đều có sự chênh lệch vô cùng lớn, nếu dám phạm thượng, đối phương sẽ trực tiếp ra tay đánh chết, nào có cố kỵ mấy thứ như ỷ mạnh hiếp yếu?
Ngũ Trường Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta biết, ta chỉ muốn đi dạy dỗ cái tên không có mắt này một chút mà thôi, sẽ không giết người."
Tuy bề ngoài của Ngũ Trường Phong hơi thô cuồng, tính cách cũng hơi táo bạo, nhưng có thể trở thành đảo chủ của nội hải ba mươi sáu đảo, hầu như không có ai là tên ngốc.
Lần này Tề Long coi như đụng phải lưỡi thương, hắn chuẩn bị đi qua giáo huấn Tề Long này để lập uy, giết gà dọa khỉ đám võ giả của Lục Phiến Môn.
Lúc này, Tề Long vẫn chưa biết Ngũ Trường Phong muốn gây khó dễ chính mình, hiện tại hắn đang ở trong tổng bộ Lục Phiến Môn ở Thịnh Kinh thành nhàn nhã uống trà.
Cố ý chậm trễ, thậm chí không để ý tới lời nói của Ngũ Trường Phong, những hành vi này đều là do Tề Long cố ý.
Hắn chính là người của Tô Tín, đương nhiên biết Tô Tín có quan hệ gì với đám hải ngoại man di này.
Hắn dốc lòng muốn làm thân tín trung thành của Tô Tín, hiện tại tất nhiên phải biểu hiện tốt một chút.
Cho nên, những võ giả Lục Phiến Môn khác chỉ là bằng mặt không bằng lòng, nhưng đến phiên hắn thì càng quá đáng gấp mười lần.
Một tên thủ hạ của Tề Long lo lắng nói: "Đại nhân, hiện tại hai vị kia dù sao cũng là Tứ Đại Thần Bổ, chúng ta làm như vậy có phải là hơi quá đáng không?"
Tề Long quay đầu qua, trong mắt mang theo một tia âm ngoan, nói: "Ngươi nói cái gì? Đừng quên ai mới là chỗ dựa vững chắc sau lưng ngươi, nhớ kỹ, lão tử mặc kệ hắn có phải là Tứ Đại Thần Bổ hay không, ở trong Lục Phiến Môn này, dù là người của Thiết gia cũng không lớn bằng Tô đại nhân!"
Ánh mắt của Tề Long khiến cho tên thủ hạ kia trong lòng lạng lẽo, hắn vội tát mình một cái, nói: "Là thuộc hạ hồ đồ, xin đại nhân thứ tội!"
Thấy thủ hạ của mình biết điều như vậy, lúc này Tề Long mới hài lòng gật đầu một cái.
Tính cách của Tề Long này vẫn luôn hơi bạo ngược, thích giết chóc, dù hắn đã tu luyện Huyết Hà Thần Công của Tô Tín, việc loại bỏ các tác dụng phụ của công pháp khiếm khuyết của Huyết Ma Giáo là điều vô ích, loại tính cách này đã trở thành bản tính của hắn, ai nói cũng vô dụng.
Nhưng lúc này, một võ giả Lục Phiến Môn từ bên ngoài hoảng loạn chạy vào nói:
"Đại nhân, Ngũ Trường Phong đã tìm tới cửa, chỉ mặt gọi tên muốn ngươi đi ra."
Tề Long hừ lạnh một tiếng, nói:
"Nhanh như vậy đã không thể nén giận được nữa? Những tên man di hải ngoại này cho rằng nơi này là đâu? Đây chính là Đại Chu, không phải đảo nhỏ ở hải ngoại của bọn họ!"
Tề Long có chút tự tin khi đối mặt với nhóm người Ngũ Trường Phong, dù thế nào thì hắn cũng là tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành của Lục Phiến Môn, bàn về địa vị thì gần bằng với Tứ Đại Thần Bổ, hơn nữa sau lưng hắn còn có Tô Tín làm chỗ dựa vững chắc, đây chính là Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, hắn sẽ sợ những người này sao?
Chương 1979 - Giết gà dọa khỉ(1)
.
Mua Truyện Inb 乙alo: VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ
--------------------------
Giết gà dọa khỉ(1)
Cho nên Tề Long trực tiếp đi ra cửa, mà lúc này, Ngũ Trường Phong đứng ở trước cửa, sắc mặt đã âm trầm như nước.
Chính thức đối mặt với võ giả Dương Thần cảnh, Tề Long miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi, hắn nói:
"Không biết Ngũ đại nhân tới nơi này của thuộc hạ là có chuyện gì chăng?"
Ngũ Trường Phong sắc mặt âm trầm nói: "Vì sao ngươi vẫn chưa đưa danh sách mà ta yêu cầu?"
Tề Long xoa xoa bàn tay, nói cho có lệ: "Ngũ đại nhân mới tới Lục Phiến Môn ta, chắc vẫn chưa biết một số việc, cho nên ta kiến nghị rằng, điều quan trọng hiện tại Ngũ đại nhân nên làm là . . ."
"Ta hỏi ngươi vì sao không đem danh sách tới cho ta!"
Ngũ Trường Phong trực tiếp thô bạo cắt ngang lời nói của Tề Long.
Tề Long cau mày nói: "Ngũ đại nhân, tuy ngươi bây giờ là một trong Tứ Đại Thần Bổ, nhưng hình như ta không thuộc quyền quản lý của ngươi, phải không? Tô đại nhân chính là chủ cũ của ta, dù là Thiết Chiến đại nhân lúc bình thường cũng sẽ không nói chuyện với ta như vậy."
Ngũ Trường Phong chỉ vào Tề Long gằn từng chữ:
"Vì muốn hỏi ngươi vì sao không đem danh sách tới cho ta!?"
Lúc Tề Long còn muốn nói gì đó, Ngũ Trường Phong trực tiếp đấm ra một quyền, trong một đấm dường như ẩn chứa lực lượng sóng lớn vô tận, quyền này chồng lên quyền kia, giống như trong nháy mắt Ngũ Trường Phong trực tiếp đánh ra hơn mười quyền.
Tề Long không nghĩ tới Ngũ Trường Phong vậy mà sẽ bỗng nhiên ra tay, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn được xem như khá phong phú, đối mặt một đấm của Ngũ Trường Phong, trường đao trong tay Tề Long ra khỏi vỏ, chớp mắt sông máu ngập trời cuốn ra, uy thế vô lượng.
Chỉ tiếc Tề Long không phải Tô Tín, có thể sánh ngang với cường giả Dương Thần cảnh khi còn ở Dung Thần cảnh, hắn chỉ chặn được mấy phần lực lượng của Ngũ Trường Phong, ngay sau đó liền bị một đấm trực tiếp đánh bay, lập tức trọng thương, miệng phun máu tươi.
Ngũ Trường Phong liếc nhìn Tề Long, khịt mũi khinh thường nói: "Hôm nay ngô dạy dỗ ngươi cái gì mới là tôn ti trên dưới!"
"Bất kể chủ tử trước kia của ngươi là ai, đối mặt với tồn tại thực lực mạnh hơn ngươi, lúc nào cũng phải duy trì sự tôn kính!"
"Thứ không có quy củ như ngươi, nếu là ở đất hải ngoại thì e là một ngày đã bị người giết hơn ba lần rồi."
Sau khi nói xong, Ngũ Trường Phong liếc nhìn bộ dáng khiếp sợ của đám bổ đầu khác của Lục Phiến Môn, hắn không khỏi hài lòng gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi.
Lần này Ngũ Trường Phong vốn tới đây để lập uy, nhưng xem ra hiệu quả ngược lại không tệ, cho nên Ngũ Trường Phong thỏa mãn rời đi.
Tề Long giãy giụa đứng lên, nhìn bóng lưng của Ngũ Trường Phong, trong mắt lóe lên một tia hận ý và sát khí dày đặc.
Từ lúc đầu phục Tô Tín tới nay, khi địa vị của Tô Tín tăng lên, uy thế của hắn trong Lục Phiến Môn vẫn luôn tăng trưởng thấy rõ, thậm chí như lời hắn vừa mới nói, ngay cả Thiết Chiến khi nói chuyện với hắn cũng rất khách khí, kết quả cái tên Ngũ Trường Phong này vừa bắt đầu đã đánh hắn trọng thương, đây quả thực là không để Tô đại nhân vào mắt.
Mặc dù hắn là chó săn của Tô Tín, nhưng chó săn cũng có tôn nghiêm, nếu bởi vì hắn làm sai chuyện, Tô Tín trừng phạt hắn như vậy, Tề Long bảo đảm không dám hó hé câu nào, nhưng đổi thành người khác thì sẽ là sinh tử đại thù.
Lau đi máu tươi trên khóe miệng, Tề Long không thèm ăn dược trị thương, nói với một thân tín của mình:
"Lấy tốc độ nhanh nhất chạy hướng Tây Bắc Đạo đi tìm Tô đại nhân, đem đầu đuôi câu chuyện này nói với đại nhân."
Tề Long không khiến cho thủ hạ của hắn thêm mắm thêm muối miêu tả Ngũ Trường Phong bá đạo như thế nào, mình ủy khuất ra sao, bởi vì hắn biết tính cách của Tô Tín, những thủ đoạn nhỏ này chỉ có thể khiến cho Tô Tín chán ghét, ngược lại vô dụng với hắn.
Thế nên hắn chỉ cần báo với Tô Tín tin tức này, Tô Tín tất nhiên sẽ có phản ứng.
Dù sao đánh chó phải ngó mặt chủ, Tề Long là chó săn của Tô Tín, cứ như vậy bị người đánh, Tô Tín sẽ nhịn sao?
Trên thực tế, Tề Long thật sự đúng là tương đối hiểu Tô Tín, khi Tô Tín nhận được tình báo từ Thịnh Kinh thành đưa tới, sắc mặt của hắn thoáng chốc đen thui, đám võ giả hải ngoại này làm như thế, nhất định là đang khiêu khích ranh giới cuối cùng của hắn!
Tề Long nghĩ không sai, đánh chó phải ngó mặt chủ, cho dù Tề Long chỉ là chó săn, nhưng lại là chó săn của Tô Tín hắn, người nào dám động vào?
Hoàng tộc họ Cơ trước đó cướp đoạt hai vị trí Tứ Đại Thần Bổ từ Tô Tín, nhưng hắn không hề phản đối, một là hắn nể mặt Hoàng tộc họ Cơ, không muốn hiện tại trực tiếp vạch mặt, dù sao bên Hoàng tộc họ Cơ còn có một Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng và Triệu Vũ Niên.
Huống hồ, vốn Tô Tín đã chuẩn bị giao ra hai vị trí này rồi, cho nên ban đầu Tô Tín chỉ để ý tới thái độ giữa các phe, không quá để ý hai vị trí này.
Nhưng hiện tại Tề Long bị trọng thương, Tô Tín lần này không thể ngồi yên được.
Trong triều đình, ai cũng biết Tề Long là tổng bộ đầu của Thịnh Kinh thành, nhưng trên thực tế, hắn cũng là người của Tô Tín.
Chương 1980 - Giết gà dọa khỉ(2)
Giết gà dọa khỉ(2)
Hiện tại Tề Long bị trọng thương, hơn nữa còn là bị trọng thương sau khi nói ra tên của Tô Tín, đây không phải là tát mặt Tô Tín thì là gì? Lần này, nếu Tô Tín không ra tay, thứ mất đi sẽ là thể diện và uy tín hiện tại của hắn.
Cho nên, lần này Tô Tín không định tiêu hao với đám võ giả hải ngoại này nữa, mà là trực tiếp đi tới Thịnh Kinh thành.
Giống như Tề Long trước đây không cho rằng Ngũ Trường Phong sẽ ra tay, Ngũ Trường Phong lúc này cũng không nghĩ tới Tô Tín sẽ ra tay.
Hắn chơi chiêu giết gà dọa khỉ này không tệ, Tề Long được coi như là nhân vật số một ở Lục Phiến Môn, kết quả cứ như thế bị Ngũ Trường Phong tổn thương nặng, điều này khiến cho những võ giả khác ở Lục Phiến Môn lòng thầm hoảng sợ, không dám quá mức bằng mặt không bằng lòng với nhóm người Ngũ Trường Phong.
Nhưng rất nhiều võ giả Lục Phiến Môn cảm thấy có chút kỳ quái, Ngũ Trường Phong này làm như thế là phá hủy quy củ của Lục Phiến Môn, vì sao Thiết Ngạo đại nhân và Thiết Chiến đại nhân không lên tiếng? Theo lý mà nói thì hai vị đại nhân này đều không phải là loại người sẽ nuốt giận vào bụng.
Nhưng bọn họ không biết, không phải Thiết Ngạo và Thiết Chiến không lên tiếng, mà là hai người hiểu rằng chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, sẽ có người cho bọn họ một công đạo.
Bên ngoài Thịnh Kinh thành, hơn mười tâm phúc của Tề Long đứng chờ ở ngoài thành, một bóng người từ giữa không trung hạ xuống, bước chân đạp giữa không trung giống như đi trên những bậc thang vô hình, mỗi một bước đạp xuống đều phát ra uy thế vô tận, khiến cho những võ giả Lục Phiến Môn có mặt ở đây hoảng sợ không thôi, không hẹn mà cùng cúi đầu.
"Ra mắt Tô đại nhân."
Tô Tín mặt không đổi sắc gật đầu nói:
"Thương thế của Tề Long thế nào rồi?"
Một người trong đó thận trọng nói:
"Nội phủ của Tề đại nhân bị thương nặng, may nhờ có Thiết Chiến đại nhân đưa cho đan dược chữa thương Dược Vương Cốc, hiện tại tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng cần phải tịnh dưỡng hơn một năm mới có thể khôi phục."
Tô Tín mặt không chút thay đổi nói:
"Đi, mang ta đi tìm Ngũ Trường Phong."
Ánh mắt của hơn mười tên võ giả Lục Phiến Môn thoáng chốc sáng ngời, bọn họ là thủ hạ của Tề Long, tất nhiên cũng được xem như là thủ hạ của Tô Tín, hiện tại Tô Tín biểu hiện bá khí bao che như vậy, điều này không thể nghi ngờ đã khích lệ bọn họ không nhỏ.
Nơi hai người Ngũ Trường Phong ở là chỗ làm việc cũ của Lưu Phượng Vũ, cũng ở trong tổng bộ của Lục Phiến Môn.
Tô Tín một đường đi tới không chút che giấu khí tức, thoáng chốc dẫn tới toàn bộ bên trong Thịnh Kinh thành chú ý.
Đặc biệt trong tổng bộ Lục Phiến Môn, hầu như tất cả võ giả đều cảm giác được luồng khí tức mạnh mẽ kia của Tô Tín, giống như núi lửa sắp phun trào.
Sau khi Thiết Chiến cảm giác được thì không khỏi lắc đầu:
"Chậc chậc, tính khí của vị này vẫn nóng nảy như trước, nhưng dù thế nào thì Lục Phiến Môn này cũng là nơi làm việc trước kia của ngươi, chú ý một chút, đừng đánh hư đồ đấy."
Mà Ngũ Trường Phong và Quý Lưu Dạ cũng đã cảm giác được khí thế hung hăng đang ập tới của Tô Tín, hai người liếc nhau, đều cảm giác được có chút không ổn.
Hắn mới vừa bị thương nặng Tề Long, kết quả Tô Tín này ngay lập tức tới Thịnh Kinh thành, nếu nói Tô Tín không tới vì việc này thì bọn nó không tin.
Lúc này, một thủ hạ của Ngũ Trường Phong vội vã đẩy cửa tiến vào nói:
"Đảo chủ! Tô Tín ở ngoài cửa điểm danh kêu ngươi ra ngoài."
Ngũ Trường Phong hừ lạnh nói:
"Lòng dạ của vị cường giả Chân Vũ cảnh này hình như không lớn lắm, mới đây đã tìm tới cửa rồi?"
Quý Lưu Dạ cau mày nói:
"Việc này có chút bất thường, ngươi trước cầm chân hắn, ta đi hoàng cung tìm Y đảo chủ."
"Dù sao đối phương cũng là tồn tại Chân Vũ cảnh, bọn họ không phải Hoàng tộc họ Cơ, sẽ không kiêng kỵ điều gì, cho nên để Y Kiếm Đình cùng là Chân Vũ cảnh đứng ra thì sẽ thích hợp hơn."
Ngũ Trường Phong nói:
"Yên tâm, ta chưa ngu ngốc đến mức đi trêu chọc một vị cường giả Chân Vũ cảnh."
Quý Lưu Dạ đi mời viện quân, Ngũ Trường Phong thì đi ra cửa.
Tính cách của Ngũ Trường Phong hơi táo bạo, nhưng điều này không đại biểu hắn là một tên mãng phu, dù là một mãng phu có thực lực Dương Thần cảnh cũng không thể trở thành đảo chủ của nội hải ba mươi sáu đảo, một nơi cạnh tranh kịch liệt tàn khốc.
Cho nên lúc đi ra, Ngũ Trường Phong đã đổi thành một bộ mặt khác, hắn cười tươi, chắp tay nói với Tô Tín:
"Tô đại nhân từ xa đến đây, không biết có chuyện gì không?"
Tô Tín mặt không chút thay đổi nói:
"Vì sao ngươi đả thương người của ta?"
Ngũ Trường Phong làm bộ kinh ngạc, nói:
"Đả thương người của Tô đại nhân? Chuyện này oan uổng quá, người của Tô đại nhân đều đang ở đất Tây Bắc, mà tại hạ vẫn luôn lăn lộn ở trong Thịnh Kinh thành, sao có thể đả thương người của Tô đại nhân được chứ?"
Ngũ Trường Phong hoàn toàn chuẩn bị giả ngu, nhưng lúc này Tô Tín liếc nhìn hắn, tia lạnh lẽo trong mắt Tô Tín khiến trong lòng Ngũ Trường Phong không khỏi dâng lên một cơn ớn lạnh.
"Ta hỏi ngươi vì sao muốn đả thương người của ta!"
Tô Tín nhìn Ngũ Trường Phong gằn từng chữ.
Chương 1981 - Bá đạo(1)
Bá đạo(1)
Nụ cười trên môi Ngũ Trường Phong dần biến mất, hắn cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc, đây không phải là giọng điệu trước đó hắn chất vấn Tề Long sao?
Kết quả hiện tại Tô Tín lại áp dụng với hắn, đây là có ý gì? Nhục nhã hắn?
Ngũ Trường Phong hừ lạnh nói:
"Tô đại nhân, tất cả mọi người đều làm việc cho triều đình, dù ngươi là cường giả Chân Vũ cảnh thì cũng phải tuân theo quy củ, đúng chứ?"
"Hiện tại ngươi đã không phải là Tứ Đại Thần Bổ của Lục Phiến Môn, mà là ta, cho dù ta đả thương Tề Long thì cũng là chuyện nội bộ của Lục Phiến Môn ta, dường như còn chưa tới phiên Tô . . ."
Ngũ Trường Phong chưa nói xong câu sau, khóe miệng Tô Tín đã lộ ra một nụ cười lạnh.
Ánh sáng màu vàng quanh người hắn sáng rực lên, thần mang vàng óng tựa như áo giáp bám vào người Tô Tín, khiến hắn trong nháy mắt nhìn qua tựa như thiên thần hạ phàm.
Tô Tín đấm ra một quyền, chỉ là một đấm rất đơn giản, nhưng không khí quanh thân phát ra một tiếng nổ ầm vang, một quyền này đi đến đâu, không gian nơi đó lập tức bị xé nứt, thiên địa nguyên khí bị tan rã, giống như trên trời dưới đất chỉ có một đấm như thế, tựa như mặt trời rơi xuống, một đấm dưới thiên uy!
Ngũ Trường Phong từng nhìn thấy Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh ra tay, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa từng đấu ngay mặt với Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh.
Quan sát cường giả Chân Vũ cảnh ra tay và bị coi là đối thủ đối mặt với một kích từ cường giả Chân Vũ cảnh, đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Giờ phút này, Ngũ Trường Phong bỗng nhớ đến thiên uy trước đó đã đánh chìm Phù Phong Đảo của mình, một kích này của Tô Tín chính là uy thiên địa khiến không ai có thể chống cự được!
Nhưng dù sao Ngũ Trường Phong cũng là võ giả từ nơi hải ngoại tàn khốc giết ra, hắn có thể tuyệt vọng khi đối mặt với thiên uy, nhưng sẽ không bó tay chịu trói.
Đối mặt một quyền giống như thiên uy này của Tô Tín, huyết khí quanh thân Ngũ Trường Phong nháy mắt bùng nổ, không ngờ hắn trực tiếp quả quyết bắt đầu thiêu đốt tinh huyết, bộc phát ra tiềm lực lớn nhất của bản thân.
Hai tay Ngũ Trường Phong kết ấn, trong nháy mắt, trước người hắn dâng lên sóng lớn chân khí ngập trời, biểm gầm cuồn cuộn, bao phủ thiên địa!
Sóng lớn chân khí vô biên kia đã ngưng tụ thành thực chất, nhưng dưới một đấm cực kỳ bá đạo của Tô Tín, sóng lớn chân khí kia thế mà tựa như miếng đậu hủ, vang tiếng nổ lớn, nháy mắt đã bị xé rách bốc hơi!
Một tiếng nổ truyền đến, thân hình của Ngũ Trường Phong trực tiếp bị một đấm của Tô Tín đánh bay, đập sập mấy tức tường của Lục Phiến Môn.
Mà lúc này, dáng vẻ của Ngũ Trường Phong càng thê thảm hơn, tứ chi cơ hồ vặn vẹo không còn hình người, ngực lõm xuống một cái lỗ to, thậm chí suýt chút nữa bị đấm xuyên qua, máu tươi chảy như suối.
Nếu không phải trên người Ngũ Trường Phong còn giữ lại một chút sinh cơ, bọn họ thậm chí cho rằng Ngũ Trường Phong đã bị Tô Tín giết trong nháy mắt.
Thấy cảnh tượng kinh khủng này, võ giả Đại Chu ở xung quanh thoáng chốc trong lòng run lên.
Chân Vũ cảnh được gọi là Lục Địa Thần Tiên, nhưng thực tế thì vẫn là người, tuy khoảng cách giữa Chân Vũ và Dương Thần có thể nói là một trời một vực, nhưng như Tô Tín dùng một quyền đánh võ giả Dương Thần cảnh đỉnh phong gần chết, thì sức mạnh của hắn đã khủng bố đến mức nào?
Nhìn ngày xưa Tô Tín dẫn dắt Thiên Hạ Thất Bang vây công Mạc Qua thì sẽ biết, khi đó Mạc Qua đối mặt với võ giả Dương Thần cảnh của Thiên Hạ Thất Bang chỉ có thể đánh mấy chiêu làm võ giả bị thương nặng lùi lại, tuyệt đối không thể làm ra hiệu quả kinh khủng như Tô Tín hiện tại.
Bên trong Lục Phiến Môn, cho dù bên ngoài xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, nhưng Thiết Chiến và Thiết Ngạo vẫn làm như không nghe thấy.
Thiết Ngạo ngắm nghía Ô Kim Thiết Đảm trong tay, nói:
"Đấu chiến kim thân? Công pháp chí tôn của đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự lại bị một người ngoài phát dương quang đại, không biết bọn họ sẽ có cảm nghĩ như thế nào?"
Thiết Chiến thì lắc đầu nói:
"Chậc chậc, muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh, tổng bộ của Lục Phiến Môn ta đã sửa chữa một lần vào năm trước, hiện tại lại phải sửa thêm lần nữa."
Lúc này ở bên ngoài, Tô Tín thật ra cũng tò mò Ngũ Trường Phong thế mà ngăn trở được một quyền này của hắn.
Mới vừa rồi, một quyền này của Tô Tín thật sự có thể lấy mạng của Ngũ Trường Phong, nhưng không nghĩ tới thực lực của Ngũ Trường Phong này có thể nói là không tệ, bản thân tích lũy hết sức hùng hậu. Hơn nữa, khi Tô Tín ra tay, hắn quả quyết lựa chọn thiêu đốt tinh huyết để liều mạng, nhờ vậy mới không bị Tô Tín một đấm oanh sát.
Ngay khi Tô Tín chuẩn bị chém thêm một đao, một bóng dáng từ không trung đáp xuống, nhìn thấy dáng vẻ bên dưới của Ngũ Trường Phong, trong mắt bóng dáng này hiện lên sát khí dày đặc.
Người này chính là cường giả Chân Vũ cảnh ở hải ngoại, 'Đại Phong Kiếm Tôn' Y Kiếm Đình.
Trước đó, khi Quý Lưu Dạ đi tìm Y Kiếm Đình thì hắn không hề gấp gáp, tuy hắn đã cảm giác được khí tức của Tô Tín khi Tô Tín đến Thịnh Kinh thành, nhưng khi đó hắn còn tưởng Tô Tín tới Thịnh Kinh thành là vì việc khác, dù sao hắn nghĩ rằng, với thân phận của Tô Tín thì sẽ không vì một võ giả Dung Thần cảnh mà làm lớn chuyện.
Chương 1982 - Bá đạo(2)
Bá đạo(2)
Như lúc Y Kiếm Đình chấp chưởng Đại Phong Đảo, nếu võ giả Dung Thần cảnh dưới tay hắn bị người đánh, hắn cùng lắm là dặn dò võ giả Dương Thần cảnh đó đi đàm phán với đối phương, muốn một câu trả lời hợp lý.
Nhưng hắn không nghĩ tới Tô Tín thật sự không làm theo khuôn phép có sẵn, hắn thế mà trực tiếp đánh tới cửa, suýt chút nữa một đấm đánh chết Ngũ Trường Phong!
Y Kiếm Đình sắc mặt âm trầm nói:
"Tô Tín! Dù gì bây giờ Ngũ Trường Phong cũng là người của triều đình, kết quả ngươi lại làm chuyện quá đáng như vậy ở trong Thịnh Kinh thành, ngươi muốn tạo phản à?"
Tô Tín thản nhiên nói:
"Đừng hở một chút là lôi triều đình ra, đám người hải ngoại các ngươi là thân phận gì, chính các ngươi rõ ràng nhất."
"Nếu các ngươi muốn chơi trong quy củ, vậy thì tốt, ta chơi cùng các ngươi."
"Nhưng nếu các ngươi không muốn tuân thủ quy củ này, vậy cũng được, ta tất nhiên cũng sẽ không làm theo quy củ chó má này!"
Từ lúc mới bắt đầu, Tô Tín đã dự định tuân theo quy củ, suy cho cùng thì hắn hay Lục Phiến Môn hoặc quân đội đều không muốn quyết liệt với Đại Chu, dù là Đại Chu cũng như thế.
Hoàng tộc họ Cơ là quân, bọn họ là thần, nếu không dựa theo quy củ, chẳng lẽ hoàng đế bù nhìn Cơ Ngôn Thành ra lệnh một tiếng là bọn họ phải giao ra quyền lực trong tay mình sao? Quá nực cười.
Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, khi Cơ Huyền Tư lập ra sách lược từng bước tằm ăn, bọn họ đều dựa theo quy củ này, nhưng tiếc là hắn chọn người có chút vấn đề.
Những võ giả hải ngoại này có thực lực và năng lực không tệ, nhưng bọn họ có một nhược điểm trí mạng, đó là họ không phải võ giả Trung Nguyên, chưa quen thuộc quy củ của Trung Nguyên.
Đất hải ngoại dùng thực lực luận tôn ti trên dưới, quy củ ở đó càng khắt khe hơn võ lâm Trung Nguyên.
Thế nên, đó là lý do Ngũ Trường Phong tức giận khi Tề Long bằng mặt không bằng lòng với hắn, Ngũ Trường Phong cho rằng đối phương căn bản đang khiêu khích uy nghiêm của cường giả Dương Thần cảnh như hắn.
Y Kiếm Đình ánh mắt lạnh lùng nói:
"Ngũ Trường Phong chỉ đánh một thủ hạ Dung Thần cảnh của ngươi, ngươi lại đánh hắn bị thương thành bộ dáng này, Tô Tín, ngươi thật sự không coi đất hải ngoại ta ra gì phải không?"
Y Kiếm Đình liếc mắt một cái đã nhìn ra thương thế của Ngũ Trường, tuy không chết, nhưng người này đã tàn phế rồi.
Kinh mạch toàn thân bị luồng sức mạnh cường đại kia của Tô Tín đánh nát, thậm chí nội phủ bị thương cũng trở thành thương thế thứ yếu.
Như vậy là, cho dù thương thế của Ngũ Trường Phong được chữa trị tốt thì thực lực của hắn sẽ giảm đi, thậm chí là rơi xuống cảnh giới Dương Thần cảnh, Y Kiếm Đình tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ điều này.
Tuy đất hải ngoại hỗn loạn, nhưng cần lập bè kết phái.
Đại Phong Đảo của hắn và nhóm năm người Ngũ Trường Phong chính là một phái, thậm chí có thể nói đám người Ngũ Trường Phong chính là nước phụ thuộc của hắn.
Kết quả hiện tại Ngũ Trường Phong bị Tô Tín phế đi, tuy không đến mức chặt đứt một cánh tay của hắn, nhưng không tránh khỏi đứt một ngón tay.
Tô Tín khinh thường cười lạnh nói:
"Đánh chó phải ngó mặt chủ, không nói đến Tề Long là võ giả Dung Thần cảnh dưới trướng của ta, cho dù là một con chó, người khác muốn động vào thì cũng phải hỏi qua ý của ta mới được!"
"Hơn nữa, ngươi cho rằng võ lâm hải ngoại của ngươi rất mạnh sao? Có lẽ đất hải ngoại có cường giả, nhưng tuyệt đối không phải cái loại chó nhà có tang như ngươi, không sống được ở hải ngoại thì đến võ lâm Trung Nguyên tìm đường lui."
"Cuồng vọng!"
Tiếng kiếm rít gào quanh người Y Kiếm Đình, một thanh trường kiếm óng ánh trong suốt, dường như đúc từ bông tuyết hiện ra trong tay hắn, bộc phát ra một luồng uy năng kỳ dị.
Y Kiếm Đình không hiểu gì về Tô Tín, hơn nữa, dù hắn biết chiến tích của Tô Tín thì cũng không thể suy đoán ra thực lực cụ thể của Tô Tín, vì dù sao hắn cũng là người hải ngoại, không hiểu biết nhiều về những võ giả khác ở võ lâm Trung Nguyên.
Nhưng Y Kiếm Đình biết được một tin tức, đó là Tô Tín bước vào Chân Vũ chưa tới một năm, còn hắn thì đã bước vào Chân Vũ mấy chục năm!
Trường kiếm trong tay Y Kiếm Đình khẽ run một cái, một luồng gió nhẹ dâng lên, tựa như gió xuân hiu hiu thổi nhẹ, nhưng một kiếm này vượt qua không gian và thời gian, cơ hồ trong nháy mắt cắt ra hư không, xuất hiện ở trước mắt Tô Tín.
Hết thảy sức mạnh ở xung quanh, bao gồm không gian cũng bị một kiếm này của Y Kiếm Đình cấm khóa, kiếm phong đâm thẳng tới lồng ngực của Tô Tín!
Lúc này, không biết từ khi nào cửa chính của tổng bộ Lục Phiến Môn đã bị đẩy ra, Thiết Chiến và Thiết Ngạo đều đang vây xem trận chiến này.
Thấy Y Kiếm Đình ra tay, trong mắt Thiết Ngạo lóe lên vẻ kinh ngạc, nói:
"Gió có thể cắt hết thảy kim loại? Đây cũng là lực lượng quy tắc của Y Kiếm Đình? Một kiếm tu thế mà không sử dụng kiếm làm lực lượng quy tắc của mình, điều này thật thú vị, kẻ có thể thành tựu Chân Vũ quả nhiên không phải hạng người đơn giản, đất hải ngoại này cũng như thế."
Chương 1983 - Đại Phong Kiếm Tôn(1)
Đại Phong Kiếm Tôn(1)
Từ khi thăng cấp Chân Vũ cảnh cho tới nay, có thể nói Tô Tín chưa từng chân chính giao thủ với cường giả Chân Vũ cảnh.
Ban đầu, khi Tô Tín thăng cấp Chân Vũ thì Đại Hoan Hỉ La Hán đã gần chết. Bắc Cực Tử Vi Đại Đế tuy mạnh, nhưng lúc đó Tô Tín chưa vận dụng toàn lực.
Hiện tại Y Kiếm Đình này nhìn qua cũng không yếu, ngược lại là một đối thủ không tệ.
Ngay khi Y Kiếm Đình đã phong tỏa hư không trong tay, trong mắt Tô Tín lập tức bộc phát ra một luồng hàn mang kinh người.
Phật quang màu vàng dày đặc, cơ thể của Tô Tín giống như bị bao bọc trong áo giáp màu vàng óng, khi Tô Tín đấm ra một quyền, sức mạnh cắt đứt không gian kia thế mà không cách nào ràng buộc được Tô Tín, trực tiếp bị hắn một đấm đánh nát!
Đấu chiến kim thân!
Đây có thể nói là cực hạn của công pháp luyện thể, hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là dùng lực áp người.
Một đấm của Tô Tín trực tiếp đánh vào trường kiếm của Y Kiếm Đình, khiến trường kiếm của hắn thoáng chốc phát ra một tiếng rền rĩ, Y Kiếm Đình cảm giác được một luồng sức mạnh ập tới, điều này khiến trong lòng hắn hoảng hốt không ngớt.
Rất ít võ giả tu luyện công pháp luyện thể, ngay cả ở võ lâm Trung Nguyên cũng không có mấy người, càng đừng nói tới ở hải ngoại.
Y Kiếm Đình có quen biết vài cường giả Chân Vũ cảnh hải ngoại, trong số bọn họ không có ai tu luyện công pháp luyện thể, bây giờ đối mặt võ giả phát huy sức mạnh thuần túy đến mức tận cùng như Tô Tín, Y Kiếm Đình thậm chí có cảm giác bó tay bó chân.
Thân hình của Tô Tín hơi thay đổi, Phiên Thiên Tam Thập Lục Lộ Kỳ bị hắn dung hợp vào trong đấu chiến kim thân, hiện tại mỗi một quyền, mỗi một cước của hắn đều dung hợp võ kỹ cực kỳ cường hãn, bao hàm Đấu Chiến Cực Trí, Quyền Toái Hư Không, Cước Liệt Đại Địa, cơ hồ chỉ mấy chiêu này, Y Kiếm Đình đã bị hắn áp chế đến cực hạn.
Tô Tín đấm ra một quyền, ngay lập tức, một luồng quyền ý vô song ầm ầm bộc phát ra.
Đây là một đấm độc nhất thuộc về Tô Tín, trên trời dưới đất, một đấm chí cường duy ngã độc tôn!
Một đấm rất đơn giản, cũng là một đấm đơn thuần nhất, nhưng khiến cho Y Kiếm Đình muốn tránh cũng không được, muốn trốn cũng không xong.
Trường kiếm trong tay Y Kiếm Đình bay lên, gió lốc xung quanh ngưng tụ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tựa như một bóng kiếm che khuất bầu trời ầm ầm rơi xuống!
"Đại Phong!"
Một thức kiếm kỹ ngưng tụ gió lớn ở xung quanh, trong cơn gió lốc đó ẩn chứa kiếm khí vô biên, một khi rơi xuống, thậm chí có thể phá hủy phân nửa Thịnh Kinh thành!
Thiết Ngạo hừ lạnh một tiếng, Y Kiếm Đình này ra tay không biết chừng mực gì cả, lúc Tô Tín ra tay đều là thu nạp lực lượng, không ảnh hưởng đến chiến đấu, đồng thời tận lực không phá hư Thịnh Kinh thành.
Hơn nữa, Y Kiếm Đình này cũng giỏi thật, vừa ra tay đã dùng kiếm kỹ mạnh mẽ như vậy, không hề thu liễm sức mạnh, hắn muốn làm gì đây, định hủy luôn Thịnh Kinh thành à?
Hai quả thiết đảm trong tay Thiết Ngạo biến mất, một con diều hâu che khuất bầu trời xuất hiện sau lưng hắn, khi vỗ cánh, lộn mẹo trong không trung, sức mạnh tràn ra ngoài kia nháy mắt bị chia nhỏ, lúc này mới tránh cho Thịnh Kinh thành bị hủy diệt bởi trận chiến giữa hai cường giả Chân Vũ cảnh.
Mà lúc này ở giữa sân, Y Kiếm Đình đúng là đã toàn lực ra tay.
Hắn hoàn toàn không nghĩ ra, một võ giả chỉ mới vào Chân Vũ cảnh thế mà có thực lực như vậy.
Và hắn cũng không nghĩ tới, công pháp chuyên tu thân thể một mạch này sau khi tăng đến đỉnh phong lại kinh khủng như vậy, gần như trong nháy mắt đã áp chế hắn.
Lúc này, Y Kiếm Đình chỉ lo toàn lực ra tay, làm gì còn nhớ đến Thịnh Kinh thành gì đó? Trước tiên giải quyết xong Tô Tín rồi tính tiếp.
Nhưng tiếc rằng, kiếm kỹ chí cường 'Đại Phong' của hắn vẫn không đáng là gì khi ở trước một đấm chí cường của Tô Tín.
Khi một đấm của Tô Tín rơi xuống, gió lốc bị xé rách, kiếm khí bị tan rã, mọi thứ đều là hư vô khi ở trước mặt lực lượng tuyệt đối!
Y Kiếm Đình hoảng sợ nhìn thiên binh cực phẩm được chế tạo từ bông tuyết vô cùng lạnh giá trong tay mình lộ ra chút vết rạn, bản thân hắn cũng bị sức mạnh cường đại này trực tiếp đánh bay, gió nhẹ lượn lờ quanh thân Y Kiếm Đình, nhìn như yếu ớt, nhưng là dùng lực phá xảo, do đó mới có thể tan rã sức mạnh còn sót lại từ một quyền này của Tô Tín, không để mình bị thương.
Lúc này Tô Tín cũng thu hồi trạng thái đấu chiến kim thân.
Môn công pháp này thật sự quá tiêu hao chân khí, dù với tu vi Chân Vũ cảnh hiện tại của mình, Tô Tín cũng không thể liên tục duy trì trạng thái đấu chiến kim thân trong thời gian dài.
Cho nên, khi nhìn thấy Y Kiếm Đình bị đánh bay, Tô Tín trực tiếp thu tay lại, ngự không mà đi, đi tới chỗ Y Kiếm Đình, mỗi khi hắn bước ra, quanh người Y Kiếm Đình sẽ bộc phát kiếm khí vô biên và huyết lãng ngập trời bao phủ hắn, đến khi Tô Tín đi tới trước người Y Kiếm Đình, kiếm khí vô biên và huyết lãng đã hoàn toàn bao phủ Y Kiếm Đình, không thấy rõ dáng dấp trong đó.
Chương 1984 - Đại Phong Kiếm Tôn(2)
Đại Phong Kiếm Tôn(2)
Mà lúc này, trong kiếm khí kia truyền ra một tiếng thét đinh tai nhức óc, như chim lại như thú. Trong nhát mắt, vô tận kiếm khí tan rã, biển máu đầy trời bị xé rách, pháp tướng hiện ra ở phía sau Y Kiếm Đình, đó là một con cự thú kỳ dị, đầu thú thân chim, sải cánh che khuất bầu trời, không đập cánh vẫn có thể bay lượn trên không trung, đó là vì gió trong thiên địa này đã bị nó khống chế.
Pháp tướng của Y Kiếm Đình không phải là kiếm, mà là Đại Phong, thần thú thượng cổ Đại Phong có thể nhấc lên gió lốc vạn dặm chỉ bằng một cái vỗ cánh nhẹ!
Đại Phong Pháp Tướng phía sau Y Kiếm Đình hơi thay đổi, gió lốc vô tận trong nháy mắt cuốn tới chỗ Tô Tín, Đại Phong vỗ cánh, trong lông vũ không phải ẩn chứa gió lốc, mà là Liệt Thiên Chi Kiếm sắc bén đến cực điểm!
Tô Tín cười lạnh, một cung điện to lớn dựng lên xuất hiện ở phía sau hắn, bóng đế màu vàng từng bước hạ xuống, tuy không thấy rõ vẻ ngoài, nhưng cho người ta một loại cảm giác rằng bóng đế màu vàng này chính là Tô Tín.
Bóng đế màu vàng đạp xuống một cước, thoáng chốc toàn bộ bầu trời đều phát ra một tiếng nổ vang, giống như thiên băng, hư không chấn nứt, thiên địa chấn động!
Đế Lâm Cửu Tiêu, Đạp Phá Thương Khung!
Lực lượng cường đại vào lúc này lập tức khiến cho Đại Phong Pháp Tướng của Y Kiếm Đình phát ra tiếng rên, thế mà bị một cước này trực tiếp đạp nát, cũng khiến Y Kiếm Đình lập tức miệng phun máu tươi.
Y Kiếm Đình dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Tô Tín, pháp tướng của mình vậy mà lại bị một kích này của Tô Tín trực tiếp đánh tan?
Phải biết rằng đối chiến của cường giả Chân Vũ cảnh không như Dương Thần hay Dung Thần, thực lực của hai bên chênh lệch sẽ không quá lớn, nhưng bây giờ đối mặt với Tô Tín, hắn gần như cho tới bây giờ chưa từng chiếm được thế thượng phong, thậm chí bị Tô Tín đè đánh, đến bây giờ còn bởi vì pháp tướng bị đánh nát mà chịu một ít vết thương nhẹ.
Đương nhiên, nếu người của võ lâm Trung Nguyên biết suy nghĩ của Y Kiếm Đình thì chắc chắn sẽ khinh bỉ hắn quê mùa, hạng người man di hải ngoại cho dù đã đến Chân Vũ cũng vẫn như vậy, không có kiến thức.
Nhìn uy thế của Mạnh Kinh Tiên ngày xưa đi, rồi nhìn tiếp uy thế của Diêm La Thiên tử của Địa Phủ tát một cái đánh bay Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đi, cái này gọi là chênh lệch không lớn à?
Chỉ tiếc Y Kiếm Đình đều không biết những chuyện này, cho nên bây giờ hắn đụng phải Tô Tín, xem như rút ra một bài học.
Tô Tín thu hồi pháp tướng, hắn nhìn Y Kiếm Đình, cười lạnh nói:
"Nếu ta nhớ không lầm thì tên hiệu của ngươi chắc là Đại Phong Kiếm Tôn nhỉ? Một võ giả dùng kiếm, kết quả ngưng luyện lực lượng quy tắc không phải kiếm, pháp tướng của chính mình cũng không phải kiếm, bằng vào ngươi mà cũng có tư cách tự xưng kiếm tôn? Ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy, rốt cuộc cái gì mới là kiếm chân chính!"
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm hiện lên trong tay Tô Tín, một thanh Phi Huyết Kiếm dính vô tận lực lượng huyết sát!
Một kiếm xuất vỏ, mỹ lệ vô tận phủ lên toàn bộ trời cao.
Một kiếm này kinh diễm thời gian và không gian, dị tượng ngưng tụ trong không trung, dường như thiên địa cũng phải run rẩy trước một kiếm này.
Vô tận thần quang dày đặc, chỉ một kiếm rất đơn giản nhưng ẩn chứa vô số kiếm đạo chí lý, ẩn chứa vô số kiếm kỹ biến ảo.
Ở trong mắt của tất cả mọi người, một kiếm này đã không thuộc về nhân gian, mà là một kiếm chỉ có tiên nhân Cửu Thiên Chi Thượng mới có thể lấy ra.
Kẻ dùng một kiếm này có lẽ không phải là tiên, ma hay thần, nhưng tóm lại, nó không thuộc về một kiếm của nhân gian!
Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Ánh mắt của Y Kiếm Đình lộ ra kinh hãi, uy năng của một kiếm này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đất hải ngoại có kiếm tu, nhưng không có thuần kiếm tu như Dịch Kiếm Môn và Kiếm Thần Sơn.
Đối với võ giả hải ngoại, bất kỳ võ đạo gì, chỉ cần có tác dụng thì bọn họ sẽ đi tu luyện, giống như Y Kiếm Đình, tuy kiếm đạo là chủ tu của hắn, nhưng cũng không phải là thứ duy nhất hắn tu luyện, cho tới bây giờ hắn chưa từng tưởng tượng qua, uy của thuần kiếm đạo lại có thể mạnh tới mức này!
Thân làm cường giả Chân Vũ cảnh, Y Kiếm Đình lúc bình thường vẫn hay đánh nhau với người khác ở đất hải ngoại, nhưng đã lâu lắm rồi hắn không có cảm nhận được cảm giác tử vong này.
Thế nhưng dưới một kiếm này của Tô Tín, Y Kiếm Đình đã cảm giác được nỗi sợ tử vong từng gặp phải khi xưa lúc hắn còn nhỏ yếu.
Trong mắt Y Kiếm Đình bỗng bắn ra một luồng thần mang, hai tay hắn kết ấn, trong nháy mắt, lực lượng quy tắc ở xung quanh bắt đầu ngưng tụ, một ấn này là võ đạo cực hạn của hắn, cũng là cực hạn của gió.
Khi ấn pháp của hắn rơi xuống, trước người Y Kiếm Đình tựa như ngưng tụ ra một Vô Hình Chi Kiếm, ầm ầm chém hướng Thiên Ngoại Phi Tiên của Tô Tín!
Đây là Phong Chi Kiếm, là Vô Hình Chi Kiếm, tuy là làn gió dịu nhẹ nhưng có thể xé rách tất cả!
Có thể trở thành tồn tại Chân Vũ cảnh thì không ai là kẻ yếu. Ngày xưa, Y Kiếm Đình đã từng lợi dụng Vô Hình Chi Kiếm này xé rách một hòn đảo nhỏ ở hải ngoại, chôn vùi toàn bộ võ giả không phục tùng mình, từ đó về sau cũng kiên định uy danh Đại Phong Kiếm Tôn của hắn.
Chương 1985 - Đại Phong Kiếm Tôn(3)
Đại Phong Kiếm Tôn(3)
Nhưng bây giờ đối mặt với một kiếm không thuộc về nhân gian này, Vô Hình Chi Kiếm của hắn cũng giống Vô Hình Chi Kiếm thật sự, căn bản không nhấc lên chút sóng gió nào, trực tiếp bị đập nát!
Trong mắt Y Kiếm Đình lóe lên tia sợ hãi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn coi như khá phong phú, vào lúc này, trên người Y Kiếm Đình dâng lên một luồng huyết vụ, hắn trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, lực lượng quy tắc đang điên cuồng dâng lên, tạo thành một luồng khí xoáy lớn ở trước người hắn, muốn triệt tiêu uy năng của Thiên Ngoại Phi Tiên.
Nhưng Thiên Ngoại Phi Tiên là kiếm kỹ mạnh nhất mà hiện tại Tô Tín có thể nắm giữ, ngay cả hắn đã đến Chân Vũ cảnh cũng không dám nói có thể phát huy trăm phần trăm uy năng của kiếm kỹ này, sao Y Kiếm Đình có thể dễ dàng đỡ được?
Luồng khí xoáy thừa nhận phần lớn sức mạnh của Thiên Ngoại Phi Tiên rồi ầm ầm nổ tung, Y Kiếm Đình vẫn không thể đỡ nổi sức mạnh còn sót lại, nhưng hắn dù sao cũng là cường giả Chân Vũ cảnh, dù thua cũng vẫn muốn thua có tôn nghiêm.
Cho nên, Y Kiếm Đình cứng rắn chống đỡ không bị ngã xuống, nhưng trực tiếp bị đánh lui hơn mười bước, một dòng máu tươi chảy ra từ miệng hắn, tuy nhìn qua trông không quá chật vật, nhưng thật ra bên trong hắn đã bị kiếm khí kia gây thương tích, không tu dưỡng một năm rưỡi thì không thể khôi phục được.
Một trận đại chiến cấp bậc Chân Vũ cảnh xuất hiện ở trong Thịnh Kinh thành, quốc đô của Đại Chu.
Nhưng càng khiến cho bọn họ cảm thấy khó tin là Tô Tín vậy mà thắng dễ dàng như vậy, thậm chí có thể nói khi đối mặt với Y Kiếm Đình, Tô Tín hoàn toàn biểu hiện ra tư thế nghiền ép.
Ngay cả Thiết Ngạo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới thực lực bây giờ của Tô Tín lại kinh khủng như thế.
Đặc biệt là đấu chiến kim thân của Tô Tín và một kiếm cuối cùng mà hắn chém ra, luồng uy năng này khiến ngay cả Thiết Ngạo cũng phải run sợ trong lòng.
Tô Tín nhìn về phía Y Kiếm Đình, trong mắt lóe lên tia sát cơ.
Hắn vốn định chơi với đám người này trong quy củ, thế nhưng bọn họ không tuân theo quy củ trước, vậy thì không còn gì để nói nữa.
Huống chi giết một Y Kiếm Đình, Tô Tín không cần sợ bất kỳ nhân quả gì, Tô Tín không hề có lòng kiêng kỵ đối với đất hải ngoại, hiện tại bên đối phương cũng đang là một mảnh rối loạn, trừ mấy người Y Kiếm Đình ra, ai còn tâm trí đi lo chuyện ở Trung Nguyên?
Quan trọng nhất là, lực lượng của toàn bộ đất hải ngoại rất phân tán, căn bản không có lấy một đại thế lực tập trung, từ sau khi Tứ Hải Minh sụp đổ, đất hải ngoại chính là một mớ bòng bong.
Tô Tín đã giết Mạc Qua, nếu Kim Trướng Hãn Quốc có cơ hội thì sẽ tìm Tô Tín báo thù.
Nhưng nếu bây giờ Tô Tín giết Y Kiếm Đình, đất hải ngoại căn bản sẽ không có ai quan tâm, thậm chí kẻ địch trước đây của Y Kiếm Đình sẽ vỗ tay khen hay cũng không chừng.
Nhưng ngay khi Tô Tín định động thủ hoàn toàn giết chết Y Kiếm Đình, một tiếng kiếm minh truyền đến.
Một kiếm này mang theo đạo uẩn vô biên, sức mạnh thiên địa xung quanh đều cho nó dùng, mênh mông hùng dũng đè hướng Tô Tín.
Phi Huyết Kiếm xuất hiện trong tay Tô Tín, dùng thần ngự kiếm, Thiên Địa Chi Kiếm to lớn mang theo vô số kiếm đạo chí lý ầm ầm rơi xuống, uy Kiếm Nhị Thập Tứ hiển lộ vô nghi.
Trước đó Tô Tín đã liên tiếp sử dụng đấu chiến kim thân và Thiên Ngoại Phi Tiên, chân khí bị tiêu hao khá lớn, hơn nữa lực lượng của một kiếm từ kẻ vừa ra tay hết sức kinh người, cho nên Kiếm Nhị Thập Tứ cùng một kiếm này va chạm nhau, Tô Tín không khỏi lui về sau nửa bước.
Buông xuống trường kiếm, Tô Tín híp mắt nói: "Vương gia là có ý gì đây? Thà rằng giúp một người ngoài chứ không muốn giúp người mình sao?"
Người ra tay đúng là Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng của Đại Chu, mới vừa rồi là hắn trực tiếp cầm thần binh Duy Ngã Đạo Kiếm trong tay đẩy lùi Tô Tín nửa bước, thực lực cũng là sâu vô cùng.
Cơ Vũ Lăng nhìn Tô Tín, trầm giọng nói: "Tô đại nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nếu Y Kiếm Đình đã gia nhập Đại Chu thì hắn chính là người của Đại Chu ta, không phân biệt cái gì là hải ngoại hay Trung Nguyên. Kết thúc ở đây được rồi."
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tô Tín thu về Phi Huyết Kiếm trong tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói: "Nếu Vương gia đã nói như vậy, thế thì chuyện này tới đây thôi, chỉ hy vọng có vài người có thể thấy rõ chính mình, trước khi ra tay thì nên suy nghĩ một chút đây là đâu, bản thân phải đối mặt với ai."
Sau khi nói xong những lời này, Tô Tín lúc này mới xoay người rời đi.
Ánh mắt Cơ Vũ Lăng nhìn Tô Tín hơi âm trầm.
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn tiềm tu sâu trong hoàng cung, rất ít xuất sơn quản sự vụ của Đại Chu, từ khi Đại Chu thành lập cho tới nay vẫn luôn do Cơ Hạo Điển quản lý, mà sau khi Cơ Hạo Điển chết thì có Cơ Huyền Viễn quản lý.
Nhưng cho tới bây giờ hắn có chút hối hận chính mình không nhúng tay vào chuyện của Đại Chu, dù là Cơ Hạo Điển hay Cơ Huyền Viễn đều không phải là kẻ ngốc, sao bọn họ có thể mời chào Tô Tín này vào Đại Chu rồi còn toàn lực bồi dưỡng hắn?