Chương 2079 - Ám khí Đường Môn (2)
Ám khí Đường Môn (2)
Đương nhiên, Tô Tín còn để lại một cái cho Hinh Nhi, Tương Tư tiểu kiếm ngày trước Tô Tín cấp cho Hinh Nhi đều đã dùng hết rồi, lần này Tô Tín lại cho Hinh Nhi lựa chọn một kiện ám khí có uy năng không tệ.
Về phần nguyên nhân vì sao không đưa Trảm Thần phi đao cho Hinh Nhi cũng rất đơn giản, loại ngoại vật như ám khí ở cấp bậc này, lấy thực lực của Hinh Nhi bây giờ cũng không dùng được.
Trảm Thần phi đao cũng phải cần đến lực lượng của võ giả làm động lực ban đầu để xuất thủ, lấy thực lực của Hinh Nhi bây giờ, cho dù có xuất ra một thanh Trảm Thần phi đao cũng đều rất miễn cưỡng. mà thứ này lại tương đối đặc thù, đoán chừng sẽ khiến người trong giang hồ nhòm ngó, Tô Tín cũng không dám để Hinh Nhi lâm vào hiểm cảnh lần nữa. Vậy nên lúc này hắn mới chuẩn bị cho Hinh Nhi một kiện ám khí nhỏ tinh xảo nhưng lại có thể đả thương võ giả Dương Thần cảnh.
Một bên khác, Dương Nghị sau khi nhìn một lần những ám khí kia chỉ đành lắc đầu nói: “Đại nhân, ám khí của Đường Môn tinh diệu vượt xa tưởng tượng của người bình thường, Mặc Môn ta chuyên về cơ quan khôi lỗi nhưng thật ra là lấy trận pháp làm chủ, nhưng cơ quan ám khí của Đường Môn lại thuần túy gồm những cơ quan nhỏ bé là chính, dựa vào trận pháp và chân khí của Võ giả để khởi động, cộng thêm không ít kịch độc trong đó thì mới có thể luyện chế thành công.
Những kiện ám khí chí cường có thể đả thương võ giả Dương Thần cảnh kia không có bản vẽ thì không thể nào luyện chế thành công, hiện tại ta chỉ nắm chắc chế tạo những ám khí có thể bị thương võ giả Hóa Thần cảnh.
Loại ám khí cấp bậc này mặc dù vẫn rất quý ở Đường Môn nhưng cũng thuộc về chủng loại ám khí có thể sản xuất hàng loạt được, chỉ cần ta phá giải vài chỗ là có thể sao chép được mà không có vấn đề gì.
Hơn nữa, công phu luyện độc của Đường Môn mặc dù không tệ, nhưng thứ cho ta nói thẳng, công phu luyện độc của Đường Môn bây giờ mà đem so sánh với Tôn Bất Hại đại nhân thì đó cũng chỉ là thứ rác rưởi!
Ám khí Đường Môn mà ta phỏng chế ra nếu thoa lên độc vật mà Tôn Bất Hại đại nhân luyện chế thì uy năng tuyệt đối sẽ mạnh gấp đôi ban đầu!”
Tô Tín nhẹ gật đầu, ngược lại điểm ấy đúng là thật, bởi vì trước đó Đường Môn đã từng mời Tôn Bất Hại ra tay vì Đường Môn bọn họ mà luyện chế một ít độc vật, nhưng Tôn Bất Hại lại không thèm liếc nhìn Đường Môn một cái.
Tôn Bất Hại muốn lấy một phương thức khác để chấn hưng Dược Vương Cốc, hắn thấy Đường Môn cũng là một trong Tả Đạo Bát Môn nhưng cũng là một trong những đối thủ tương lai của mình, sao hắn có thể giúp Đường Môn luyện chế độc vật được?
Tô Tín gõ ngón tay lên bàn một cái rồi nói: “Đã vậy, chuyện này liền giao toàn quyền cho ngươi làm, dốc sức đi nghiên cứu cách phá giải.”
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một hồi gõ cửa.
Tô Tín thản nhiên nói: “Vào đi.”
Đồng Vũ Dương đi từ bên ngoài vào, hành lễ với Tô Tín rồi nói: “Đại nhân, đã tra được hành tung của Cản Thi phái.”
Tô Tín gật đầu, nhướng mày nói: “Ồ? Nhanh vậy sao?”
Đám người Cản Thi phái này đã bị Dịch Kiếm Môn đánh cho sợ, những năm này mặc dù thực lực chẳng ra làm sao cả, nhưng công phu ẩn nấp lại được luyện tập không tệ, bây giờ chưa đến mười ngày mà Đồng Vũ Dương đã tra được tin tức của Cản Thi phái, tốc độ này còn không tính là chậm.
Đồng Vũ Dường trầm giọng nói: “Người của Cản Thi phái cũng rất cẩn thận, không hề để lộ tin tức, người chân chính tiết lộ tin tức ra là Tương Tây Lão Lâm ở trong bộ tộc Vu Miêu, nhưng dị tộc này có thể không giấu được tin tức gì, đương nhiên tình báo của Ám Vệ cũng có thể khẳng định, không biết từ bao giờ, Cản Thi phái đã cấu kết một chỗ cùng với những tộc Vu Miêu kia.”
Trong thiên hạ, Trung Nguyên cũng không phải có rất nhiều dị tộc, nhưng cũng chỉ có Kim Trướng Hãn Quốc mới có thể có chút thành tựu, những dị tộc kia cũng đấu đá nội bộ không ngừng, không làm được việc lớn nào.
Còn những địa phương khác như Tây Bắc của Tô Tín, Đông Di hay Nam Man chi đại cũng đều có một số ít dị tộc sống, truyền thừa võ đạo của bọn họ cũng khác một trời một vực so với Trung Nguyên, thận chí có nhiều chỗ truyền thừa cũng không phải là võ đạo.
Tương Tây Vu Miêu cũng như vậy, chỉ là nhân số rất ít, chỉ tồn tại ở bên trong sừng sâu của Tương Tây, căn bản không hề tiếp xúc với võ giả Trung Nguyên, hai bên nước sông không phạm nước giếng, đương nhiên bọn họ cũng không hiểu rõ thực lực của võ lâm Trung Nguyên lắm, chỉ cần không quá mạnh là được.
Một dạo ở trong núi toàn là rừng già thì có thể tạo ra được bao nhiêu cường giả? Ngẫm chút là biết.
Tô Tín thản nhiên nói: “Cản Thi phái đã có thể trốn ở Tương Tây toàn là núi non và rừng già mấy chục năm, đương nhiên bọn họ muốn giữ quan hệ tốt với tộc Vu Miêu.
Điểm ấy thì không cần lo lắng, tộc Vu Miêu kia am hiểu nhất cũng chỉ là một chút Vu Cổ Yếm Thắng chi thuật mà thôi, một chút thủ đoạn thấp kém, không cần phải để ý đến bọn họ.”
Thái độ của Tô Tín như vậy cũng không phải là cuồng vọng mà là sự kiêu ngạo của một võ giả.
Chương 2080 - Tương Tây Vu Miêu (1)
Chương VIP