Phó Khinh Hàn sống đến giờ, đã từng nghe người ta mắng mình "tàn nhẫn độc ác", "lạnh nhạt vô tình" không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ riêng hai chữ "dịu dàng" và "lương thiện" này là lần đầu tiên. Vì thế khi nghe thấy lời nàng Phó thành chủ chỉ cười lạnh, hàng mi dài xinh đẹp hơi nhướng lên, mang chút lạnh lùng, yêu dị và lơ đễnh.
Ngữ Kỳ hoàn toàn không thèm để ý đến phản ứng của hắn, chỉ tùy ý cười cười bỏ qua đề tài này, trực tiếp mở miệng hỏi,
"Mấy ngày này chàng đi sớm về trễ như vậy, chắc đang chuẩn bị gì đó, chàng đã có kế sách gì để đối phó trong đêm nay chưa." Ánh mắt Phó thành chủ dừng lại trên khuôn mặt nàng một lát rồi rời đi, đôi mắt đạm mạc, ngữ khí tùy ý hỏi ngược lại,
"Nàng nghĩ sao?"
"... Có phải chàng đã tìm được cách ức chế lời nguyền rồi không?" Thấy hắn trấn định như thế, trong lòng Ngữ Kỳ nổi lên chút hy vọng, hơi chần chừ nhìn về phía hắn, nhưng lại thấy hắn cười lạnh lần nữa.
"Cách phá giải lời nguyền thì có, nhưng ta vĩnh viễn không làm được." Nàng hỏi cách ức chế, hắn lại trả lời cách phá giải, tốt hơn rất nhiều so với những gì nàng mong muốn... Thế nhưng không hiểu vì sao ngữ khí của hắn lại bất lực đến thế. Ngữ Kỳ nhíu nhíu mày, bình tĩnh nhìn hắn, "
Cách gì?" Phó Khinh Hàn hơi mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo, vô tình và lãnh đạm,
"Chờ đến lúc ta thực sự yêu một người, lời nguyền sẽ được hóa giải." Chân mày đang nhíu chặt lại của Ngữ Kỳ lập tức giãn ra, nàng thậm chí còn hơi buông lỏng tâm trạng mà nói,
"Cách này cũng không quá khó..." Nhưng lời còn chưa nói xong nàng đã ngừng lại.
Đối với người thường việc này có lẽ không quá khó khăn, nhưng với một kẻ có tính cách như Phó Khinh Hàn mà nói, điều đó còn gian nan hơn là muốn hắn thống nhất thiên hạ. Dù sao suốt một trăm năm năm nay, tình yêu của mười tân nương trẻ trung xinh đẹp cũng chưa từng khiến hắn mảy may rung động lấy một lần.
Ngữ Kỳ hơi rũ mắt xuống, đuôi mắt khẽ nhúc nhích qua lại rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh. Dù khó khăn đến mấy, đây cũng là nhiệm vụ mà nàng cần phải hoàn thành, nếu vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ vừa có thể giúp hắn giải trừ lời nguyền trong người, vậy cũng coi như không uổng phí giao tình sống chung mấy ngày nay.
Nhưng trong lúc hoàn toàn không phòng bị, cằm nàng đột nhiên bị người ta nắm lấy, Ngữ Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, hơi nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt Phó Khinh Hàn.
Ánh mắt hắn thật phức tạp, mang theo vài phần trầm tư và do dự, đôi mắt đen láy bên dưới hàng mi dài dường như bao hàm ánh lửa không ngừng lay động, giọng nói êm dịu trầm thấp,
"Lâm Ngữ Kỳ, ta bỗng nhiên cảm thấy nếu là lời nàng nói, có lẽ... Tất cả đều có thể." Từ khi Ngữ Kỳ chấp hành nhiệm vụ tới nay, đã từng được nghe vô số lời khen ngợi, nhưng khi nghe thấy những lời này nàng chỉ cảm thấy một loại cảm giác ngạc nhiên và tự hào mơ hồ. Mặc dù xét từ một góc độ nào đó, câu này của hắn có lẽ chỉ là vô tình nói ra, nhưng vẫn đánh trúng một phần sự thật.
Nhưng nàng vừa định nói gì đó, đã bị Phó Khinh Hàn dùng ngón trỏ đè môi lại.
Hàng mi dài và mỏng như cánh ve của hắn chậm rãi buông xuống, giấu cặp mắt đen láy kia đi, mày hơi nhíu lại,
"Đừng nói gì cả, để ta thử xem." "..." Thử cái gì? Có thể yêu nàng hay không ư? Tuy rằng Ngữ Kỳ không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên vô cùng bất đắc dĩ, nếu tình yêu có thể được sản sinh ra một cách đơn giản như vậy thì nàng cũng đâu cần phải hao tâm tốn sức hoàn thành nhiệm vụ đến thế kia chứ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Phó Khinh Hàn cũng mở mắt ra, Ngữ Kỳ thấy thế, lại gần nhìn chằm chằm quan sát hắn một vòng, chần chờ mở miệng hỏi,
"Có hiệu quả không?" Ngón tay lạnh băng của Phó thành chủ nhẹ nhàng vuốt ve một chút cằm nàng, ánh mắt hơi sững lại,
"Hình như có... Nàng thuận mắt hơn một chút." Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu cười cười, kéo tay hắn ra, nghiêm túc mà nhìn vào mắt hắn mà nói,
"Nghe ta nói này, chúng ta bây giờ chỉ còn mấy canh giờ, không có thời gian thử nghiệm mù quáng, nhất định phải có một hướng đi chính xác để cố gắng. Đầu tiên, chàng cần nghĩ xem một cô gái như thế nào mới có thể đả động được mình." Hàng mi dài của Phó Khinh Hàn nhíu lại chặt hơn,
"Như vậy cũng được sao?" Ngữ Kỳ rất muốn chém đinh chặt sắt mà nói có, nhưng những gì đã trải qua trong quá khứ lại đều đang nói với nàng rằng, tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất trên đời, nó đến một cách đột ngột, không theo kế hoạch, cũng không thể cưỡng cầu.
Thấy nàng không trả lời, Phó Khinh Hàn lại nở nụ cười, đôi mắt phượng xinh đẹp kia hơi nhướng lên, ý cười trong mắt chân thật hơn so với bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá khứ,
"Được rồi, so với việc suy xét mấy việc không thể làm được này, thì không bằng chấm dứt những việc có thể chấm dứt thì hơn." Dừng một chút, dường như để suy xét xem nên sắp xếp lại từ ngữ thế nào, rồi mới tiếp tục nói,
"Lâm Ngữ Kỳ, tấm lòng nàng ta chấp nhận. Tuy rằng đời này có lẽ ta sẽ không yêu bất kỳ ai khác, nhưng ít nhất, ta cũng phát hiện ra nàng là một người bạn tốt." Ngữ Kỳ sửng sốt, không cần cố ý thể hiện, mà sống mũi đã cay cay, nàng hơi nghiêng mặt đi, không nói gì nữa.
Phó Khinh Hàn hơi mỉm cười, giơ tay đặt lên đỉnh đầu nàng. Xương ngón tay trắng bệch phủ lên mái tóc dài đen nhánh, nhìn có vẻ vừa quỷ dị vừa hài hòa một cách khó hiểu,
"Nếu đã là bạn, lát nữa ta sẽ nghĩ cách khiến cửa thành mở ra một chút, nàng phải nắm chắc thời cơ rời khỏi, sau đó tùy tiện thuê một chiếc xe ngựa, tìm một người đánh xe giỏi, chạy trốn càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa." Dừng một chút, hắn hơi bất đắc dĩ nhàn nhạt nói,
"Đây đại khái là việc cuối cùng ta có thể làm vì nàng." "..." Ngữ Kỳ hơi hé miệng, nhưng lại phát hiện ra mình không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc cúi người về phía trước, nhẹ nhàng vươn hai tay vòng lấy eo hắn, im lặng an ủi.
Phó Khinh Hàn bị động tác này của nàng làm cho giật mình, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, vỗ nhẹ lên vai nàng, hơi mệt mỏi cười cười,
"Kỳ thật trong mười một tân nương, nàng có lẽ là người thông minh nhất. Bọn họ, có người lấy vàng bạc, có kẻ cần địa vị, có người yêu y phục đẹp... Nhưng nàng lại không cần gì cả, cho nên trái tim nàng ta sẽ không lấy đi, chỉ có thể thả cho nàng được tự do." Ngữ Kỳ bị hắn nói không nhịn được nở nụ cười, ngữ khí tùy ý,
"Thật ra ta cũng không sợ chết, cũng không quá khát vọng tự do, so với việc chật vật sống sót bôn ba, thì không bằng yên lặng đối mặt với tử vong... Chàng vẫn nên để dành sức lực cho tối nay đi." Dừng một chút, nàng rời khỏi ngực hắn, hứng thú nhìn hắn,
"Nếu dựa theo cách nói của chàng, ta không cần sự tự do chàng cho ta, vậy thì chàng sẽ trả cho ta thứ gì đây?" Phó Khinh Hàn thờ ơ cong cong khóe miệng,
"Còn nhớ ngày nàng gả cho ta, ta đã nói gì không?" ..."Nàng muốn gì cũng được... Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có. " Ngữ Kỳ cười cười, học theo ngữ khí của hắn nói,
"Vậy chàng còn nhớ ngày đó ta đã trả lời thế nào không?" ... "Vậy nếu thứ ta muốn, là trái tim chàng thì sao?" Hai người nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng cười khẽ.
Ngày đó lúc hai người nói lời này, thật ra đều là có tâm tư khác, nhưng tới giờ này khắc này rồi, những tính toán trong đó lại bỗng nhạt đi không ít. Giờ phút này hắn muốn cho đi không phải vì để sau này đòi lại, giờ phút này nàng muốn nhận được nhiều hơn đến là vì hóa giải lời nguyền trên người đối phương.
Cuộc sống quả nhiên luôn kỳ diệu như vậy.
Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống Quỷ Thành, trong Tây cung trống rỗng yên tĩnh quá phận, khiến âm thanh ánh nến ngẫu nhiên tuôn ra "Lách tách" cực kỳ rõ ràng.
Không biết có phải vì ảnh hưởng của lời nguyền không, mà hai mắt Phó Khinh Hàn giờ phút này đã hơi phiếm hồng, thoạt nhìn có chút bệnh trạng, nhưng thần trí hắn vẫn rất thanh tỉnh, giọng nói thậm chí mang theo chút ý cười dịu dàng,
"Ở đây với ta đi, sau khi ta đánh mất thần trí, nàng sẽ là người đầu tiên phải chết, có hối hận không?"
Ngữ Kỳ ôm đầu gối dựa vào đầu giường, lười biếng mà tùy ý nói,
"Hối hận chứ, ta sắp hiến mạng cho chàng, nhưng chàng vẫn không muốn giao trái tim cho ta, thật là bất công." Phó Khinh Hàn chỉ cho rằng nàng đang trêu ghẹo, cho nên hắn cười cười, giơ tay xoa nhẹ lên tóc nàng, không chút để ý nói,
"Cứ cho là ta nợ nàng, vậy thì để kiếp sau trả lại." Ngữ Kỳ lơ đãng liếc nhìn đoạn cánh tay lộ ra dưới ống tay áo to rộng, lập tức sửng sốt, cầm lấy cổ tay hắn, kéo đến gần cẩn thận vén tay áo lên cẩn thận quan sát.
Như thể có một sức mạnh vô hình đang thúc dục, mạch máu, gân mạch và làn da đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được quấn quanh xương cổ tay hắn, bao trùm trở lại đầy sức sống, chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những bộ phận lộ ra xương trắng đã hồi phục được một chút.
Ngữ Kỳ mở to mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn hắn.
Phó Khinh Hàn nhàn nhạt nhìn thoáng qua cánh tay mình, ngữ khí mang theo chút chua xót ẩn sau sự bình tĩnh,
"Nàng không nhìn lầm đâu, nó đang khôi phục lại... Nhưng ta thà rằng cả cái thân thể này đều biến thành xương khô còn hơn." Hắn thấy vẻ mặt nàng khó hiểu, nên liền giải thích,
"Cánh tay của ta sở dĩ dần dần hóa thành xương trắng, là vì sức mạnh của người kia bám vào đó, như một con tằm cắn nuốt sức mạnh của ta." "Vậy điều này nghĩa là sao? Sức mạnh của chàng đang tăng lên? Như vậy không tốt sao?" Hàng mi dài của Phó Khinh Hàn hơi rũ xuống một chút, giấu đi bóng tối trong đáy mắt,
"Toàn bộ sức mạnh ẩn chứa trong tòa thành này bây giờ đều sẽ nhập vào người ta. Nhưng đợi đến giờ Tý, ta sẽ không thể khống chế được sức mạnh bạo phát trong cơ thể, từ đó dẫn đến việc đánh mất lý trí, chỉ còn biết phá hủy và giết chóc." Ngữ Kỳ nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi,
"Ý chàng là, tất cả mọi chuyện đều đã bắt đầu? Chỉ cần chờ đến giờ Tý, chàng sẽ..." "Chắc... Ta cũng chẳng chờ được đến giờ Tý." Phó Khinh Hàn cắt lời nàng, năm chiếc xương ngón tay thon dài trắng bệch chậm rãi khép lại, tạo thành một nắm tay trống rỗng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói gì nữa, nhưng ánh mắt của hai người đều tập trung trên cánh tay đang khép lại của hắn.
Không biết trôi qua bao lâu, cánh tay phải của Phó Khinh Hàn đã được máu thịt bao phủ lần nữa, chỉ còn duy nhất bàn tay phải vẫn là xương trắng.
Ngữ Kỳ chậm rãi quay đầu đi, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vầng trán đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt cùng đôi mắt phiếm hồng của hắn trong chốc lát, rồi ngồi thẳng người dậy, dùng tay áo giúp hắn lau mồ hôi trên trán.
Nàng còn chưa kịp nói lời an ủi, hắn đã tự nhích lại gần, vô cùng mệt mỏi dựa đầu vào bả vai nàng, chỉ chốc lát sau, y phục mỏng manh trên vai đã bị mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trán hắn thấm ướt, lành lạnh dán chặt vào da thịt, rất khó chịu.
Nhưng Ngữ Kỳ không nói gì cả, nàng chỉ nâng tay lên, ôm lấy bờ vai hắn như dỗ dành một đứa trẻ, còn bàn tay kia lại từng chút từng chút một vỗ lên lưng hắn.
Bên ngoài Tây cung, trên đất bằng cuồn cuộn gió xoáy giống hệt đêm đó, làn sương đen dày đặc vô biên mang theo khí tức lạnh lẽo như hồng thủy cuộn trào mãnh liệt dũng mãnh lao vào điện.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống theo hơi lạnh đó, cơ bắp trên người hắn cũng càng lúc càng căng chặt, có thể thấy cánh tay trái bên cạnh của hắn vì quá đau đớn mà dùng sức đến nỗi khớp xương nổi gân xanh, năm ngón tay thon dài thậm chí đã đâm sâu vào tấm ván gỗ trên giường.
Trong hơi lạnh thấu xương, Ngữ Kỳ cắn cắn môi, nàng đột nhiên lật tay lại, lưu loát xốc một bên chăn lên đắp cho cả hai người, sau đó chậm rãi đưa năm ngón tay nhẹ nhàng xen vào mái tóc đen đã ướt hơn phân nửa phía sau hắn. Nàng áp mặt lên gò má lạnh lẽo ướt át của hắn, từng chút từng chút một dùng ngón tay chải vuốt mái tóc đen dài đã hoàn toàn ướt đẫm của hắn, ở bên tai hắn khinh thanh tế ngữ* trò chuyện, dời đi lực chú ý của hắn.
*Lời nói nhẹ nhàng, dịu dàng, tinh tế. Nhưng tình trạng của Phó Khinh Hàn lại hoàn toàn không có chuyển biến tốt, hắn thống khổ đến mức cả người cuộn tròn lại, thỉnh thoảng lại hơi run rẩy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, giờ khắc này hắn đang phải chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng lớn, nhưng từ đầu tới cuối lại không hề kêu lấy một tiếng, an tĩnh khiến người ta lo lắng.
Vừa vô tình ngẩng đầu lên, Ngữ Kỳ đã trông thấy tro tàn ngoài cửa sổ bay lên dày đặc che trời lấp đất, từ từ trôi vào phòng qua chiếc cửa sổ bị gió lạnh thổi bật ra lúc nãy.
Phó Khinh Hàn chỉ cảm thấy trong đầu mình như thể đang có vô số cây chùy lớn làm bằng băng lạnh, từng chút một đâm vào dây thần kinh yếu ớt, mỗi lần hít thở đều như thể có hàng trăm ngàn cây ngân châm đồng thời cắm vào tim phổi. Khí lạnh gấp gáp dũng mãnh lao vào cơ thể dường như muốn chèn vỡ gân mạch toàn thân hắn, hắn gắt gao cắn chặt môi dưới, biết mình sẽ không chống chọi được bao lâu nữa.
Dồn dập thở dốc vài cái, hắn giơ tay, hung hăng vỗ vào tấm ván gỗ khắc hoa trên giường.
Sức mạnh vô hình mãnh liệt mênh mông từ lòng bàn tay hắn lao nhanh ra ngoài, khiến tấm ván giường vốn vô cùng rắn chắc kia dường như chỉ vừa mới bị hắn chạm vào đã hóa thành bột phấn.
Hai người té mạnh xuống đất cùng với chăn, Ngữ Kỳ đau đến nỗi nhíu chặt chân mày, sau đó nàng nửa quỳ ngồi dậy trên mặt đất, lo lắng sờ sờ mặt hắn.
Phó Khinh Hàn quay mặt sang chỗ khác né tránh bàn tay nàng, thái dương căng chặt nổi gân xanh, hắn cắn răng gầm nhẹ,
"Tránh xa ta ra!" Bàn tay Ngữ Kỳ dừng lại giữa không trung.
Đương nhiên là nàng biết, hắn hẳn sắp không chịu nổi nữa, có lẽ giây tiếp theo sẽ đánh mất lý trí, biến thành một con quái vật chỉ biết giết chóc, hoặc là ma quỷ. Nhưng đến lúc này rồi, nàng càng không thể rời đi.
Vì thế, tay nàng chỉ tạm dừng một lát, rồi lại đặt lên đầu hắn, bắt hắn ấn lên bụng mình,
"Ta không đi, ta sẽ luôn ở tại đây." Giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Thân thể Phó Khinh Hàn hơi cứng lại, tiện đà bắt đầu kịch liệt giãy giụa, Ngữ Kỳ chỉ có thể dùng hết toàn lực đè hắn lại. Nàng cảm thấy trong thân thể hắn dường như ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ sắp nổ tung, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là có thể sẽ kích nổ nó, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gắt gao dùng hai tay ôm chặt hắn.
Ngữ Kỳ có thể cảm giác được, từng cơn gió lạnh thấu xương phất qua bả vai, cánh tay, xẹt qua đùi, từng âm thanh đổ vỡ theo nhau mà đến khiến da đầu người ta tê dại, nàng biết đó là tiếng bức tường hoặc là cái gì đó sập xuống, nghe đinh tai nhức óc.
Dưới sức phá hoại lớn như vậy, cả tòa Tây cung to lớn đã bắt đầu lung lay sụp đổ. Từng khối đá, gỗ, bùn không ngừng rơi xuống, khiến cho khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng, sau khi Phó Khinh Hàn một tay chụp một tảng đá rơi về phía hai người, tay kia lại đột nhiên hung hăng đẩy nàng ra, trừng lớn đôi mắt điên cuồng đỏ sậm gào lên với nàng,
"Nơi này sắp đổ rồi nàng không thấy sao! Nàng muốn chết à! Đi mau!" Lúc này mái tóc Phó thành chủ ướt đẫm, quần áo hỗn độn, đôi môi mỏng vốn trơn bóng lúc này bị cắn lên hai dấu răng rất sâu, đang ào ạt chảy máu, vô cùng chật vật.
Ngữ Kỳ im lặng nhìn hắn, thân hình không hề nhúc nhích, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười mỉm,
"Không đi được, chàng bảo ta phải đi đâu bây giờ?" Giọng nói tuy không nghẹn ngào, nhưng trong hốc mắt đã là một mảnh ướt lạnh.
Vừa dứt lời, lại là một cơn cuồng phong cuộn xoáy lên từ dưới mặt đất, thổi bay một tầng tro tàn thật dày.
Giờ Tý sắp tới, mà cũng có thể là đã tới rồi.
Nàng quay đầu lại theo bản năng, muốn nhìn xem tình hình ngoài cửa sổ một chút, ai ngờ vừa mới nghiêng đầu, đã cảm thấy một cơn gió mạnh cuồn cuộn sau lưng, ngay sau đó một đôi tay lạnh băng như kìm sắt đã gắt gao nắm lấy eo nàng, ôm nàng lên khỏi mặt đất, lao thẳng ra ngoài qua cửa sổ đang mở.
Trong nháy mắt hai người nặng nề rơi xuống, cung điện to lớn phía sau cũng sụp đổ ầm ầm.
Ngữ Kỳ bị tiếng vang này làm cho giật mình, phản ứng đầu tiên là nhìn sang Phó Khinh Hàn, ai ngờ lại đối diện với hai tròng mắt vừa đối đỏ đậm của hắn, chỉ thấy hắn nâng bàn tay phải ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn kia, tàn nhẫn đập thẳng vào ngực mình.
Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, năm ngón tay thon dài đã hóa thành móng vuốt kia "Phụt" một tiếng hoàn toàn cắm vào da thịt trước ngực hắn, không chút do dự mà xuyên qua tim.
Lúc Phó Khinh Hàn ở làm những việc này, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng. Ngực bị xuyên thủng một lỗ máu lớn bằng miệng cái chén, khóe môi hắn hơi hơi cong lên, đôi mắt đỏ đậm hiện lên ý cười như có như không.
Phảng phất như ngày đầu mới gặp, hắn mặc hỉ phục màu đỏ to rộng phức tạp, cưỡi tuấn mã cao lớn, bên môi dương lên một nụ cười mỉm dung túng.
Ngày nàng gả cho hắn, hắn nói:
"Nàng muốn gì cũng được... Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có."