Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 102

Nháy mắt, sắc mặt Diệp Hoa âm trầm đến cực điểm, Ánh mắt hắn càng thêm trầm lạnh, không để ý đến lời nói của Diệp Linh. Ngược lại, hắn tiến gần nhìn chằm chằm cô, nỗi kinh hoàng của cô rời hết vào đáy mắt hắn, nhất là cặp mắt đen láy đang phiếm lệ kia.

Người thanh niên vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, lại không phát hiện ra khuôn mặt lãnh đạm của mình đã điểm nét dịu dàng.

“Bé con, em thật không ngoan”

Tiếng nói của hắn trầm thấp, tựa như hương rượu ngon tản ra làm người ta si mê, nhưng ánh mắt thì ngập vẻ uy hiếp cùng với...dục vọng.

Thân mình Diệp Linh run lên.

“Thế nào? Bây giờ đến lời nói của anh em cũng không nghe lời sao?”

Ngữ khí Diệp Hoa bình thản như nước, đáy mắt càng lộ ra cơn thịnh nộ dần đến, hàn ý tỏa ra tựa như cơn bệnh nhiễm vào máu Diệp Linh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ tức giận rõ ràng như vậy trong mắt anh.

"Anh hai, em... "

"Đến giờ vẫn không ngoan ngoãn, phải dạy như thế nào thì em mới nhớ lời anh?" Diệp Hoa như là nói thầm, nhưng lại như đang nói cho cô nghe.

Cảm giác nguy hiểm bao phủ lấy cô, còn chưa biết phản ứng thế nào đã thấy anh hai đứng dậy, thân mình cao lớn hơi di chuyển...

“Chim hoàng yến bị nhốt trong lồng không đủ tự do, một khi thả nó đi nó liền không biết điều tìm đường về nhà, xem ra, bé con của anh cũng chuẩn bị bay mất”

"Không, em không có...... " Diệp Linh cảm giác được ngón cái của anh di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lực mềm nhẹ tựa như rắn trườn, lại lạnh lẽo như băng.

“Nhắm mắt lại!”

Thân mình Diệp Linh lúc này nhẹ bẫng như lông vũ, sợ hãi mà nhắm mắt lại.

Môi của người thanh niên lần nữa rơi trên cánh môi phấn nộn của cô, tùy ý cắn nuốt cánh môi mềm mại. Dần dần, hắn dường như chưa thỏa sự đụng chạm môi cùng môi này, càng tăng cường chiếm đoạt, mạnh mẽ khiêu mở hàm răng của cô. Lửa nóng từ lưỡi, môi như dấy lên trong khoang miệng cô một đợt sóng ngầm, như mời gọi, khiêu khích lưỡi đinh hương của cô nhẹ nhàng phối hợp cùng hắn.

Bắt đầu thì như trừng phạt nhưng dần dần chuyển thành sự khát vọng chiếm đoạt, bàn tay thon dài của người thanh niên càng thêm nhu tình, không ngừng di động trên thân thể lả lướt, trẻ trung của Diệp Linh.

Hàng lông mi Diệp Linh nhẹ nhàng phát run, khuôn mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi. Đôi môi tái nhợt của cô không thể khống chế được run rẩy, con dao cầm trên tay bất giác cũng liền rơi xuống. Nhưng mà cô vẫn không nhúc nhích, giống như một con búp bê, không có sinh mệnh mà mặc ý cho người khác an bài.

Cô đã từng mơ ước về nhiều chuyện tốt đẹp. Chẳng hạn như dưới ánh mặt trời sau giờ học, cô bất ngờ gặp được một người con trai anh tuấn, hai người yêu nhau, người ấy đối với cô yêu thương hết mực, mà cô, cũng cam tâm tình nguyện dâng hiến nụ hôn đầu cùng đêm đầu tiên.

Nhưng sự thật lại khắc nghiệt, tàn nhẫn phá nát hoàn toàn.

Đêm đầu tiên của cô là do người thanh niên trước mặt cường bạo mà chiếm đoạt.

Nụ hôn đầu tiên của cô cũng là chính người thanh niên này cưỡng ép lấy đi.

Mà người thanh niên này, trên danh nghĩa là anh hai cô, là người có quan hệ máu thịt.

Dường như phát hiện được sự kinh hãi của Diệp Linh, Diệp Hoa rốt cục cũng chịu buông cô ra, ngón tay miết dọc theo phiến môi mềm mại rồi lại trượt xuống cần cổ mịn màng, tinh tế của cô. Cái vuốt ve này thực dịu dàng mang đầy vẻ nhu tình.

"Anh làm em sợ hãi?"

Đôi mắt Diệp Linh mang theo tầng nước mơ hồ, dường như chân trời chỉ còn là chấm sáng nhỏ, mỏng manh ngưng đọng trước mắt. Cô tuy rằng không trả lời, nhưng thân thể run rẩy nhè nhẹ lại ít nhiều lộ ra sự sợ hãi.

Đúng vậy, Cô rất sợ người thanh niên này!

Cho dù đó là một gương mặt tuyệt sắc nhưng rơi vào trong mắt cô lại không khác gì với ma quỷ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của cô bị ngón tay thon dài của anh nâng lên.

"Aiz… ở bên cạnh anh, cũng đừng hòng rời đi." Giọng nói của hắn bình tĩnh như nước, nhưng lại không mất đi cường thế "Anh nói rồi, phải nghe lời, hiểu chưa?"

Lời nói của anh hai tựa như cây roi hung hăng quật nát cõi lòng Diệp Linh. Lấy tất cả sự quật cường cùng kiêu ngạo, cô rốt cục có ý định phản kháng. Cô nâng ánh mắt dũng cảm chống lại cái nhìn băng lãnh của anh.

“Nhưng anh với em không thể mãi mãi ở bên nhau được…bởi vì…chúng ta là anh em…”

Diệp Hoa nghe vậy, như là có chút buồn cười lời nói của cô, môi hơi hơi cong, ánh mắt thản nhiên giương lên trực tiếp cắt lời cô.

“Anh không có người em nào mà dâm đãng rên rỉ dưới thân của anh”

“Anh...Lưu manh!” Cô thở gấp, bị lời nói xấu hổ của anh làm cho cơ thể từ trên xuống dưới đều đỏ bừng, sau đó cúi đầu hé mắt run rẩy nói.

“”Em…em chỉ muốn làm em gái của anh thôi!”

Cô nói một câu nhưng trong lòng thực sợ hãi. Cô phải chấm dứt! Phải chấm dứt loại quan hệ mập mờ này cùng anh hai.

Trong không khí, lướt qua hơi vẻ bất an, hiện lên một tia phiêu du ở hai người.

Diệp Linh như một chiến sĩ dũng cảm, đôi mắt đẹp mang vẻ phản kháng rõ ràng cùng mãnh liệt.

Diệp Hoa đứng dậy, sự phản kháng trong mắt cô dần chuyển hóa thành sự cảnh giác. Cô theo bản năng lui về phía sau.

“Muốn làm em gái của anh?”

“Đúng vậy…em không muốn quan hệ loạn luân như vậy!” Diệp Linh ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ kiên định đối chọi gay gắt với anh.

Người Diệp Hoa căng cứng, ánh mắt trở nên sắc bén mà rét lạnh, tâm tư trầm lặng đều giấu sau ánh mắt sâu thẳm, nửa ngày sau hắn mới phun ra một từ: “Được!”

Diệp Hoa nói xong, hắn liền nhanh chóng mặc lại quần áo, xoay người rời khỏi căn phòng.

Nhìn thấy bóng lưng dứt khoát của anh, Diệp Linh lồng ngực không khỏi nhói lại, đến khi cánh cửa đóng lại còn kèm theo thanh âm của tiếng khóa, lúc này cô mới phản ứng lại vội vàng bước xuống, nhưng cánh cửa quả nhiên đã sớm bị anh khóa lại.

“Anh hai! Anh lại muốn đi đâu!...mau mở cửa cho em!”

Diệp Linh bất lực kêu gào, cánh tay nhỏ nhắn liên tiếp dùng sức nện lên cánh cửa.

"Anh hai...mau mở cửa ra! Em biết lỗi rồi!"

Nhưng thật lâu sau vẫn không có người nào đáp lại, chỉ có tiếng kêu bất lực của cô.

Cuối cùng, Diệp Linh mệt mỏi dựa lưng vào cánh cửa, ủy khuất mãnh liệt dâng lên trong lòng, ngay cả nước mắt cũng sớm chảy xuống...

Trong phòng, đã sớm không còn không khí ấm áp, bóng tối như trỗi dậy làm căn phòng trở lên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Bình Luận (0)
Comment