Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 116

“Nhưng…” Vũ Luân chần chừ, day dứt nửa muốn nửa không.

Cuối cùng, Tạ Đình mất kiên nhẫn, hơi dùng lực đấm mạnh lên vai hắn: “Nhưng nhị cái gì, thế mày có đi không? Hiếm khi mới được đến đây chơi, ngu gì mà không xuống trêu đùa mấy em gái dưới kia”

Càng nói hắn càng hăng say, những nữ nhân xinh đẹp dưới kia ai nấy đều ăn mặc hở hang, nóng bóng khiến bên dưới của hắn đã sớm rạo rực.

Vũ Luân nghe vậy, trong lòng rục rịch, thật lâu sau hắn dứt khoát kiên định nói: “Được, đi thì đi, tao còn sợ phải sợ sao!”

Hai người nói xong, bọn họ liền cùng nhau mở cửa, lén lút đi ra ngoài. Nhưng tất cả mọi việc lại đều không thể lọt khỏi ánh mắt của Diệp Hoa. Đối với những người này, hắn cũng lười cho ý kiến chỉ cần không động tới hắn thì hắn cũng lười quản.

Rất nhanh, hai người liền xuống lầu một.

Tuy màn đêm chưa xuống nhưng nơi sản nhảy thì thật không ít người, âm thanh ồn ào, men rượu bốc lên nồng nặc, mùi mồ hôi của đàn ông hòa lẫn mùi nước hoa sực nức của phụ nữ. Ánh đèn cứ lập lòe chớp nhóa liên tục cùng với tiếng nhạc giật lên tưng bừng, người người đung đưa theo điệu nhạc.

Cả hai kích động đến đỏ bừng, những nơi như thế này cũng là lần đầu tiên bọn họ đến.

“Hai người có uống gì không?”

Nhân viên phục vụ đưa cho hai người một bảng menu.

Tạ Đình run rẩy tiếp lấy menu, nhìn lướt qua bảng giá, hắn không khỏi rùng người, chỉ một ly rượu trong đó mà lại ngang với nửa tiền tiêu của hắn trong một tháng rồi.

“Cho tôi một chai rượu trắng đi”

Lướt qua một hồi, cuối cùng hắn thuận miệng nói.

Người nhân viên vẻ mặt kì quái nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm trong quán bar thì làm gì có rượu trắng!

Mà người nói như vậy, thì chỉ có hai loại người, một là người này lần đầu tiên tới quán bar, còn một loại khác là người này có chủ tâm tới gây sự.

Đương nhiên không loại trừ một loại người nữa, đó là người bị bệnh thần kinh.

“Chàng trai trẻ, trong quán bar của chúng tôi không có rượu trắng, có muốn dùng một chút cocktail hoặc bia…”

Thấy hai người trước mặt vẫn còn trẻ tuổi, nên người nhân viên vẫn kiên nhẫn mỉm cười giải thích.

“Quán bar to như vậy mà không có rượu trắng sao?”

Vũ Luân bật miệng nói ra một câu.

Tạ Đình hoảng sợ, vội vàng kéo lại hắn, đối với người nhân viên liên tục mở miệng xin lỗi.

Quả nhiên nghe vậy, sắc mặt của người nhân viên loáng cái liền kém đến cực điểm.

“Hai người cẩn thận lời nói của mình”

Hai người vội vàng gật đầu, sau đó cũng liền yên phận mà ngồi im một chỗ.

Đúng lúc này, một cô gái vẻ ngoài khá xinh xắn, nhưng trên mặt lớp trang điểm đậm lại làm cho người đối diện cảm thấy thô thiển, phía dưới mặc một chiếc váy màu đen đi tới, tay cầm chén rượu ngả bước đi.

“Hai anh đẹp trai, lần đầu tới chơi sao?”

Âm thanh của cô rất ngọt, đủ để làm tan chảy người đối diện.

Lần này, người thanh niên có tên Tạ Đình không còn kiêng nể gì nữa, liền kéo lấy tay của cô gái, cô ta cười khách khách phóng đãng.

“Ôi thật đáng ghét, vừa thấy đã kéo tay người ta rồi, chàng trai trẻ anh cũng thật nhiệt tình đấy”

Từ phía xa, cô đã sớm để ý tới hai tên này, vừa nhìn đã biết là lần đầu tới chơi, người như vậy cô gặp cũng không phải là ít và cũng là dê béo thích hợp để làm thịt.

Miệng vừa nói, tay cô đã bá lấy cổ của Tạ Đình.

Vũ Luân một bên xem tới đều đỏ mặt, hắn đố kị chỉ hận chỗ ngồi của Tạ Đình thay thế thành của mình.

“Anh đẹp trai, mời tôi một chén được không?” Cô gái xinh đẹp đối với Tạ Đình nũng nịu nói.

Âm thanh của mỹ nhân như khẽ gãi nhẹ vào lòng hắn, Tạ Đình sung sướng vội vàng đáp ứng.

“Được chứ, đừng nói một chén cho dù có chục chén anh cũng mời em được”

Cô gái xinh đẹp cười duyên một tiếng, nháy nháy mắt với nhân viên, hắn ta hiểu ý, khóe miệng nhếch lên rồi tùy ý lấy ra một ly rượu đưa cho cô.

Tạ Đình từ trong túi lấy ra ví của mình, chậm rãi lướt qua những đồng tiền lẻ trong ví, trong lòng hơi thấp thỏm nhưng vẫn ra vẻ đối với nhân viên mở miệng: “Ly rượu của cô ấy tôi mời, bao nhiêu tiền để tôi trả cho anh”

Lại một thằng ngu mắc câu!

Từ lúc quán mở đến giờ đã không biết gặp phải bao nhiêu thằng ngu như vậy rồi.

Người nhân viên cười khẩy, hắn chậm rãi, lạnh nhạt phun ra một câu: “Rất rẻ, quán của chúng tôi còn đang khai trường vì vậy tôi giảm giá cho cậu chỉ lấy một ngàn mà thôi”

Nét cười trên miệng của Tạ Đình cứng lại, cánh tay run rẩy đến kịch liệt, tưởng chừng nghe nhầm hắn đối với nhân viên hỏi ngược: “Anh không nhầm chứ, chỉ một ly rượu mà lại có giá một ngàn sao?”

Lúc này, người nhân viên không còn giữ lại dáng vẻ hòa nhã ban đầu, nụ cười trên môi cũng tắt, hắn nghiêm mặt: “Chàng trai trẻ, ý cậu là sao? Ly rượu thì cô gái này cũng uống rồi, cậu bây giờ còn không mau trả tiền thì đừng trách tôi”

Câu nói của hắn khiến cho cả hai người rơi vào hầm lạnh băng giá, vừa muốn quay sang cô gái bên cạnh thì lúc này mới phát hiện cô ta đã sớm rời đi từ lâu.

Sắc mặt cả hai đều tái mét, Vũ Luân là người gan nhỏ, gặp chuyện này hắn lập tức xoay người bỏ chạy: “Chuyện này không liên quan đến tao, tao về phòng trước đây!” Hắn nói xong, dùng hết sức lực một đường chạy thẳng lên lầu hai, tốc độ như vậy mà không thi giải Olympic thì thật đúng là tổn thất to lớn đối với nước nhà.

“Đừng, mày đừng bỏ tao!”

Tạ Đình hoảng sợ, ngay cả người bạn thân của mình cũng đều chạy trước.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc bộ âu phục đen, cà vạt trắng, trong miệng còn ngậm điếu thuốc bước nhanh tới.

Trên mặt người đàn ông còn có một vết sẹo to trải dài từ mang tai khiến cho Tạ Đình run rẩy lẩy bẩy.

Mãng Tử đi đến trước mặt người phục vụ, đối với hắn ta mở miệng

“Có chuyện gì xảy ra!”

“Thằng nhãi con này mua rượu nhưng không trả tiền”

Người phục vụ lạnh nhạt nói.

Mãng Tử nghe xong, mặt lập tức trầm xuống, đặt mông ngồi dối diện với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ranh con, người như mày tao gặp không ít, tất cả những thằng không trả tiền như mày đều bị tao đánh gãy một chân rồi ném ra ngoài, giờ mày muốn thế nào?”

“Không, không có, tôi nhất định sẽ trả tiền cho anh mà”

Tạ Đình lần đầu gặp phải trường hợp như vậy, trái tim đập nhanh như muốn thoát khỏi lồng ngực, thậm chí mồ hôi hột cũng đều rơi ra, chỉ kém chút liền quỳ xuống đối với người đàn ông dập đầu cầu xin nói.
Bình Luận (0)
Comment