8 ngày sau đó, Huyên Huyên đang ngủ bất giác bị một cánh tay vắt qua người mình.Cô nghĩ có lẽ là Hạ Mặc Phỉ đè lên, nên tiếp tục ngủ tiếp.
Hạ Mặc Phỉ bỗng nhiên ngồi bật dậy, hắn xoa nhẹ lên trán nhỏ bóng loáng của cô. Nhỏ giọng nói, từng câu từng chữ rất rõ ràng..
" Huyên Huyên, anh nhớ em.. "
" Cảm ơn em, đã luôn ở bên cạnh anh, Anh yêu em.
Lúc này Huyên Huyên Huyên vẫn đang ngủ, cô mơ màng nhìn thấy nam nhân nằm cạnh mình. Bất giác đã ngồi dậy từ hồi nào...
" Mặc Phỉ, trời còn chưa sáng, anh nằm thêm lúc nữa đi :"
Hắn yên lặng không nói gì, hai tay lưu loat xé rách chiếc quần jean. Lột bỏ luôn quần lót ren nhỏ ra một góc.
Bây giờ Huyên Huyên thực sự tỉnh ngủ, cô ngồi bật dậy. Thì tức khắc Hạ Mặc Phỉ gác hai chân cô lên vai hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lên tiểu huyệt..
" Ah -- A.."
" Mặc Phỉ anh đang làm gì ? Anh khôi phục lại ý thức rồi sao ? :" Huyên Huyên bị hắn liếm bất ngờ, thân thể cô run lên , khó khăn lên tiếng hỏi
" Huyên Huyên, anh sẽ bù cho em :" Dứt lời hắn tiếp tục liếm mút, chiếc lưỡi nóng ran càn quét xung quanh miệng tiểu huyệt.
" A... Ưm... liếm nữa.. đi.. Mặc Phỉ.. đúng rồi, anh phải bù đắp cho em... Ân.. ân.. thoải mái.. ưm...
Khoái cảm từ lâu không hưởng thụ qua, nay nó lại ùa về như thủy triều. Huyên Huyên cong người như con tôm, tê dại kêu rên...
" Ha Hưm... Anh liếm ....em....sắp điên lên..ưm... ưmm. â..... ân... :?
Huyên Huyên thở tới gấp gáp, hông và mông nâng ao lên. Hung hăng ép sát vào mặt hắn, mười ngón tay của Hạ Mặc Phỉ bấu chặt lên hai mông của Huyên Huyên.
Hạ Mặc Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Huyên đang rên rĩ, hắn thẳng gồng lưỡi ra chọc vào lỗ nhỏ của cô.
" Ha.. Ah -- Ngứa... ưm.. :" Huyên Huyên bật người dậy, ôm chặt lấy cổ Hạ Mặc Phỉ.
Hạ Mặc Phỉ rời miệng khỏi tiểu huyệt, hắn ôm Huyên Huyên vào lòng, thôi hơi thở nóng vào lỗ tai của cô.
" Huyên Huyên, anh không còn là con người nữa...