Lúc này Huyên Huyên di chuyển nhanh tới mức, chúng nhìn không rõ động tác của cô. Chân cô liên tục tung ra những cú đá cực mạnh.
Nhắm vào hạ thân, lẫn chỗ yếu của nam nhân.Chỉ trong vòng 5 phút, 4, 5 tên nằm la liệt dưới đất.
Vũ khí đều bị Huyên Huyên tịch thu. Cô phủi phủi tay nhặt cặp sách lên đeo lại trên lưng. Không quên mặc lại váy.
Bất giác cô cảm thấy trên má mình có gì đó hơi rát rát, ngón tay khẽ chạm lên má. Lập tức vét máu lem ra tay.
Sắc mặt Huyên Huyên tối sầm lại, chắc chắn khi rồi , cô không để ý nên bị vũ khí cắt qua một đường nhỏ.
Huyên Huyên liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn đám người đang đau đớn, ôm người nằm co quắp tới thảm. Cô lạnh lùng cất giọng nói, bàn tay lau đi vết máu...
" Nói, là tên nào vừa rồi dám cắt qua mặt bổn cô nương ....
Đám người đau đớn, nghe được âm thanh của Huyên Huyên cũng sợ hãi mà liếc mắt lên
" Đại tỷ à... không phải chúng em... làm ơn tha cho tụi em đi..
" Là tụi em có mắt mà không thấy thái sơn, đắp tội đại tỷ...
Huyên Huyên trừng mắt, cô khom lưng nhặt cây mã tấu lên. Định dọa cho chúng sợ thêm vài lần nữa...
" Nói như vậy, chúng mày cũng không cần dùng tới đôi mắt nữa.
Dứt lời Huyên Huyên chỉ giả bộ phóng mã tấu tói trước. Cố Kỷ Niên kinh hãi, sợ Huyên Huyên vì độ tuổi non trẻ, làm ra chuyện hại người hại bản thân.
Hắn định lao ra ngăn cản, nhưng không ngờ lại có người hành động trước hắn một bước..
" Nữ nhân biến thái, cô định làm gì với đàn em của tôi ? :" Trịnh Kỳ Long hét lớn lên.
Nghe được âm của Trịnh Kỳ Long, động tác của cô dừng lại. Thản nhiên vứt mã tấu sang một bên, làm như chính mình cái gì cũng không có làm qua..
"Long Ca, mau cứu chúng em... nữ sinh này thật đáng sợ..
" Cô ta không phải là nữ nhân nữa. Long Ca anh mau giúp tụi em trả thù ,đòi lại công bằng..
Mấy tên đàn em, nhìn thấy Trịnh Kỳ Long như gặp được cứu tinh. Vội vã ôm lấy chỗ đau mà lết qua bên cạnh Trịnh Kỳ Long.
" Đám người này là đàn em của anh? :" Huyên Huyên không nói nhiều, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính..
" Phải, tại sao cô lại đánh đàn em của tôi?