Ngày hôm sau, Tiêu Mạn huênh hoang tới trường. Lũ lượt mời đám bạn tiểu thư con nhà giàu tới Thịnh Gia, tham dự sinh nhật cô ta.
Huyên Huyên đặc biệt mặc kệ, cô còn đau não nên làm sao lặn lộn với 3 tên kia. Không lẽ phải dùng bạo lực? Trói mấy tên đó lại?
Nhưng cơ thể này mới 16 tuổi, liệu có ổn hay không. Chính vì lí do này mà khiến Huyên Huyên khonh tois trường đi học, Thịnh Thế Dân có hỏi, thì cô nói mình mệt.
Cố Kỷ Niên có gọi điện tới, Huyên Huyên ầm ờ cho qua.
---2 Ngày sau, tại Thịnh Gia.
Sinh nhật của Tiêu Mạn.
Từ đầu hôm tới cuối hôm khắp nơi Thịnh Gia, đều tấp nập chuẩn bị yến tiệc sinh nhật của Tiêu Mạn. Thịnh Thế Dân vì vấn đề này mà Thư Kỳ quấn lấy ông khonh rời.
Ông ta đau đầu, liền giao toàn bộ cho Thư Kỳ sắp xếp. Tới gần 5 giơg thì Thịnh Thế Dân với thấy Huyên Huyên bước xuống lầu.
Cô vẫn không vội vàng mà trang điểm ăn diện, mặc trên người bộ đồ ngủ, tóc tai hơi loạn. Thịnh Thế Dân nhìn đồng hồ, phải mất 3 tiếng nữa khách khứa mới tới.
Ông áy náy, hình như 15 năm qua ông làm sinh nhật cho Huyên Huyên. Thì chưa một làn cô có mặt, nghĩa là chưa từng có một cái sinh nhật trọn vẹn.
Thịnh Thế Dân áy náy lên tiếng :" Huyên Nhi, có phải con đang rất thất vọng về ba..
Huyên Huyên ngước lên nhìn Thịnh Thế Dân, cô nhàn nhạt mở miệng nói..
" Không :"
" Huyên Nhi, con theo Ba vào trong phòng. Ta muốn cho con xem thứ này...
Huyên Huyên thản nhiên đi theo sau Thịnh Thế Dân vào thư phòng. Ông lôi từ trong tủ ra, một cái hộp được gói kĩ càng như bảo vật. Đưa tới trước mặt Huyên Huyên
" Con mở ra xem đi :"
Cô nghe lời mở ra, thì lập tức hai mắt cô bii thứ gì đó lung linh tinh xảo làm cho lóe mắt. Huyên Huyên cẩn thận nâng chiếc váy như công chúa lên, nhẹ ướm thử thì vừa y.
Giống như nó là dành cho cô mặc vậy.