Sáng ngày hôm sau, Huyên Huyên thức dậy. Ăn mặc qua loa một chút, tham thú xem 5 tên kia hành sự như thế nào. Tiện thể xem qua Trịnh Kỳ Long, Lâm Hoằng và Cố Kỷ Niên có hay không đã về.
Hiển nhiên, chú Vương báo lại, 3 người họ đã về. Hơn nữa 5 tên kia cũng đi khỏi Thịnh Gia từ nữa đêm hôm qua.
Còn cẩn thận đặt đoạn băng ghi hình vào nơi, mà Huyên Huyên dặn trước. Tiêu Mạn trời chưa sáng đã thất thểu trở về phòng.
Cô ta không dám hé răng nói cho Thư Kỳ mẹ của cô ta, hay Thịnh Thế Dân. Huyên Huyên cười thích trí, sự việc diễn ra đúng theo như kế hoạch mà cô vẽ ra.
Huyên Huyên cầm đoạn ghi âm, đi tới thư phòng của Thịnh Thế Dân. Bàn tay định gõ lên cánh cửa, thì bên trong phát ra âm thanh rất nhỏ..
Cô khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, nhìn vào bên trong. Một người đàn ông lạ mặt, đứng trước bàn cung kính, nói chuyện với Thịnh Thế Dân.
Huyên Huyên áp sát tai, cực lực nghe đoạn đối thoại giữ hai người họ.
" Anh Dân, em đã điều tra ra được một số thông tin từ Trạch Hạo.
Thịnh Thế Dân xoay xoay mặt nhẫn, bằng đá ruby trên ngón tay của mình. Âm trầm lên tiếng.
" Đã tra ra những gì??
Người đàn ông kia, sắc mặt hơi ngưng trọng lại. Hít sâu một hơi bắt đầu mở miệng..
" Theo như em điều tra, quả thật Thư Kỳ có quan hệ với Trạch Hạo. Chỉ là....
" Là là như thế nào? :" Thịnh Thế Dân nhịn không được, lập tức lên tiếng hỏi. Động tác xoay nhẫn dừng lại..
" Chỉ là, họ quen biết nhau từ 20 năm trước... hơn nữa có liên quan tới cái chết của chị Nhan..
- Rầm
" Cái gì? Cậu nói rõ ràng lại cho tôi.
Thịnh Thế Dân kinh hãi đứng phất dậy, hai tay đập nhẹ lên bàn gầm lớn. Khiến Huyên Ở bên ngoài cũng nghe rõ mồn một..
- Đêm của 20 năm trước, lúc anh gặp nạn. Trạch Hạo là người nhắn tin cho chị Nhan tới .