Tiểu huyệt lẫn cúc huyệt mẫn cảm yếu ớt cảm giác được rõ ràng, hai côn thịt nóng bỏng cứng rắn cắm vào, đem hai lô kéo căng ra.
Khoái cảm mãnh liệt cùng cảm giác căng đau ở hai lỗ nhỏ phía dướinhanh chóng truyền ra, Huyên Huyên nhịn không được co rút tiểu huyệt lẫn cúc huyệt lại.
" Ha.. Ân.. a...
"Hừ.. ân... ân... :" Lâm Hoằng và Trịnh Kỳ Long đang khổ sở cắm lộng tiểu huyệt , cúc huyệt chật hẹp đột nhiên ngừng lại rồi thở ra một hơi , miệng kêu rên..
" Huyên Huyên, mới đêm trước bị chúng ta cắm lâu như vậy. Tơi hôm nay, ở nơi này , cậu kẹp tôi cũng thật chặt.”
Lâm Hoằng cảm thán nói. Trịnh Kỳ Long hưởng ứng nói theo.
" Cúc huyệt nhỏ phía dưới này của em cũng thận ham ăn . Có lẽ em sinh ra, là để chon chúng ta cắm .
" Quả nhiên là cực phẩm, trong cực phẩm.
Cố Kỷ Niên nhìn Lâm Hoằng và Trịnh Kỳ Long, từng chút một chiếm lấy cơ thể Huyên Huyên. Hắn hận không thể đem côn thịt lôi ra cắm vào một trong hai lỗ đó.
" Hai cậu.... Nhanh lên ....nhanh lên...một chút được không? :" Cố Kỷ Niên mở miệng thúc dục, hắn nảy ra một ý tưởng..
Liệu tiểu huyệt nhỏ bé kia, có chịu đựng được 2 cây gậy thịt cắm vào cùng một lúc hay không?
Không để cho bản thân mình suy nghĩ thông suốt ,Cố Kỷ Niên cúi đầu xuống. Hai mắt nhìn nơi giao hoan, đều bị hai cây côn thịt cắm tới tàn NHẪN.
Tiểu huyệt và cúc huyệt điên cuồng kẹp mút. Cố Kỷ Niên đưa ngón tay ra cắm vào cùng một nhịp với côn thịt Lâm Hoằng.
" A.... Cầm thú... các người muốn....xé rách ta tới chết mới thỏa mãn sao? : Huyên Huyên đau đớn lên tiếng, bất ngờ tiểu huyệt bị thêm 1 ngón tay vào, quả thật cơ thể này vẫn chưa thể quen ngay lập tức được.