Dường như Tiêu Mạn ở bên ngoài nghe thấy bên trong gầm lên, hoảng sợ xoay chạy mất. Sắc mặt kinh hoàng, như không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
" Thịnh Huyên Huyên, mày vì cái gì cũng có. Cái gì cũng hơn tao.
" Vì cớ gì nam nhân tốt đều thuộc về mày? Không công bằng.... aaaa.
Tiêu Mạn nghiến răng nghiến lợi gầm lên, trong lòng dâng lên nỗi phẫn uất hận thù. Tay cầm chặt máy ảnh chạy mất dạng.
Đợi tới khi Trịnh Kỳ Long mặc xong quần áo, chạy ra ngoài thì đã không thấy ai. Bất giác hắn cúi xuống nhặt đồ vật bị người kia đánh rơi trên mặt đất.
Là thẻ học sinh.
" Tiêu Mạn?
Trịnh Kỳ Long đi vào bên trong, lúc này Huyên Huyên mất sức mà ngủ mất. Còn Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng đang giúp cô lau mình, mặc lại đồ..
Cố Kỷ Niên nhìn sắc mặt ngưng trọng của Trịnh Kỳ Long, thì hắn lên tiếng hỏi..
" Là ai ở bên ngoài?
Trịnh Kỳ Long lắc đầu tỏ vẻ không biết. Nhưng hắn đưa tấm thẻ học sinh của Tiêu Mạn ra trước mắt Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng..
" Tiêu Mạn? Đây không phải cùng lớp với Huyên Huyên sao?
" Thầy Cố, Tiêu Mạn hiện tại đang ở Thịnh Gia. Mẹ cô ta là mẹ kế mà Thịnh Tổng mới tái hôn.
Hai người nghe Lâm Hoằng nói tơi đây, bất giác trong lòng dấy lên một tia nghi ngờ.. Trịnh Kỳ Long mở miệng nói ra suy nghĩ của mình..
" Nói không chừng, vụ việc lần trước rất có thể liên quan tới Tiêu Mạn..
Cố Kỷ Niên và Lâm Hoằng niết cằm suy nghĩ, trong lòng cũng âm thầm đồng ý với ý kiến của Trịnh Kỳ Long..
" Khi nãy, hình như cô ta có chụp được?