Thư Kỳ nghi hoặc đi theo Thịnh Thế Dân vào trong thư phòng, bà ta vội vã lên tiếng.
" Ông xem, chuyện của Mạn Nhi và bên nhà Lâm Gia. Tôi thấy Lâm Tổng nói không sai....
" Hay đợi hai đứa nhỏ học hết cao trung, tác hợp hai nhà.....
Thịnh Thế Dân cau mày, ông vuốt vuốt mi tâm. Mấy ngày gần đây, ông luôn kiềm nén cơn giận dữ của mình. Tiêu Mạn như thế lại sai người làm nhục Huyên Huyên.
Ban đầu Huyên Huyên đưa ra đoạn ghi âm, ông còn hơi ngờ vực. Nhưng điều tra nhiều lần, kết quả vẫn như vậy.
Hơn nữa, ông còn tóm gọn được 5 tên kia. Việc này không thể nào chối cãi, Tiêu Mạn chỉ mới 16 tuổi, mà quỷ kế đa đoan. Tâm cơ khó lường...
Thư Kỳ không thấy Thịnh Thế Dân trả lời, bà ta tiếp tục lên tiếng gọi..
" Ông Dân, ông xem....
" Câm miệng, bà nói đủ chưa?
Thịnh Thế Dân gầm lên quát lớn.
Ông ta trưc tiếp đẩy Thư Kỳ ra, chính mình ngồi vào ghế. Hai tay chống cằm, đôi mắt đầy lửa giận dữ nhìn Thư Kỳ..
" Tôi hỏi bà ! 20 năm trước bà có quen biết Nhan Nhan?
Thư Kỳ nhìn ánh mắt của Thịnh Thế Dân, khiến toàn thân bà ta trở nên lạnh toát. Chân lui về sau hai bước, miệng lắp bắp..
" Ông , ...ông nói như vậy là có ý gì? Tôi.. 20 năm trước, làm sao có thể quen biết chị Nhan...
" Ông Dân, ông muốn nói với tôi chuyện gì. ?
Bà ta tuy sợ hãi, nhưng vẫn không quên đổi chủ đề. Trong nào náo loạn một hồi, có phải Thịnh Thế Dân phát hiện ra điều gì rồi không?
Mắt thấy Thư Kỳ một mực chối bỏ, Thịnh Thế Dân tiếp tục mở miệng nói.
" Được bà không nhận ? Vậy còn Trạch Hạo?