Hôn lễ được tổ chức một cách nhanh chóng, hoàn mĩ.
4 tháng sau tại nơi ổ chuột Hạ Hoa.
Kể từ khi Thịnh Thế Dân ly hôn , đuổi hai mẹ con Tiêu Mạn ra khỏi Thịnh Gia. Trạch Hạo bị đánh gãy hai chân, trở thành người tàn phế. Không có tiền chữa trị.
Ba người phải chui rúc sống tập thể trong một căn phòng trọ ẩm thấp, hôi hám. Cũng vì chuyện tốt đẹp mà Tiêu Mạn làm được đồn khắp Cao Trung, buộc cô ta phải thôi học.
Không bằng cấp, lại không muốn làm công việc bẩn tay chân nặng nhọc. Thư Kỳ xấu hổ không dám ra đường.
Đi tới bước đường cùng, Tiêu Mạn bị Thư Kỳ bắt kiếm tiền bằng thân thể của mình. Hơn nữa lúc này Tiêu Mạn đang mang thai 4 tháng.
Cô ta không biết đứa trẻ là con của ai. Là của Trạch Hạo, hay của 5 tên đàn ông kia?
Lúc này khách làng chơi đang giao hoan với Tiêu Mạn sau bức rèm. Trạch Hạo trong bộ dạng bẩn thỉu lăn lê xuống đất. Còn Thư Kỳ, bà ta không còn trẻ trung như trước.
Sắc mặt vàng vọt hốc hác, ngồi hút thuốc nhìn vào sau bức rèm..
" A... xin anh.. nhẹ thôi.. tôi đang có thai.. đứa bé không chịu được... ân... a. a..
- Bộp -- Bốp :" Tiếng nam nhân thở dốc gầm lên, tiếng động đánh mạnh lên thân thể Tiêu Mạn.
" Câm miệng lại von điếm, mày nên thít cái miệng dưới lại cho ông... Hừ.. hừ..
30 phút sau, nam nhân kéo khóa quần bước ra. Tay cầm 1000 đưa cho Thư Kỳ. Bà ta nở nụ cười khắc khổ..
" Lần sau lại tới..
" Phi! không có lần sau nữa đâu. Chơi rộng như vậy, không có cảm giác...
Nói xong, nam nhân bước ra ngoài. Tiêu Mạn khóc nức nở, một tay ôm bụng nhô lên của mình. Khắp nơi trên cơ thể hiện rõ vết tím bầm, lâu ngày vết mới cũ chồng lên nhau.
Phía dưới còn dính rất nhiều tinh dịch tanh hôi. Tiêu Mạn không cam lòng, vì sao cô bị đẩy tới mức đường cùng này..
Mẹ ruột và Ba ruột lại đẩy cô vào con đường bán rẻ thân xác. Còn đứa con này là của ai, rốt cuộc là của ai?
Tiêu Mạn liếc nhìn cục gạch bên dưới chân giường. Đôi mắt cô ta tỏ ra ý hận nồng đậm. Chống thân đỡ bụng ngồi, tay cầm chắc cục gạch.