Huyên Huyên chậm dãi đi vào chung cư, cô khẽ ấn thang máy. Một mạch đi lên tầng 16, về phía phòng của mình.
Bàn tay vặn nắm cửa , mặc dù được ăn cách bởi cánh cửa. Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu rên , thở dọc của hai người bọn họ ở trong đó.
Đáy lòng cô nổi lên tia chua chát, tình cảm 5 năm chân thành tới vậy, cũng không thể vượt qua những cám dỗ mới lạ. Căn phòng của bổn cô nương, lại bị tra nam , tiện nữ kia lăn lộn vấy bẩn.
" Cạch -- "
Huyên Huyên kìm nén cảm xúc lại, bình thản vào trong phòng. Cô liếc đôi mắt không cảm xúc, nhìn Hạ Vũ và Mạc Nhiên vẫn đang động trên ghế sô pha. Không hề phát hiện ra sự có mặt của cô.
" Đã làm xong chưa? :" Huyên Huyên nhàn nhạt lên tiếng..
Hạ Vũ giật mình, lập tức buông Mạc Nhiên ra . Theo phản xạ xoay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh cực kì quen thuộc..
"Huyên..
" Huyên... Huyên ! Sao.. sao em lại về giờ này??
Hắn kinh ngạc lên tiếng, Mạc Nhiên cười cợt vẫn khư khư ghì chặt lấy cánh tay Hạ Vũ...
Huyên Huyên sắc mặt tối lại , hai hàng lông mày nhíu chặt cô chậm dãi phun ra từng chữ..
" Tôi không về lúc này, thì sao có thể thấy được chuyện tốt mà anh và cô ta làm.
" Tốt lắm, làm xong rồi thì cút khỏi đây cho bổn cô nương..
Hắn vô cùng ngạc nhiên trước thái độ cứng rắn, của Huyên Huyên. Hơn nữa dường như Huyên Huyên đã thay đổi, phong thái lẫn dáng vẻ mị hoặc hơn trước.
Thật không giống với Huyên Huyên khô khan ngày hôm qua. Mắt thấy Hạ Vũ còn mãi ngẫn người, Mạc Nhiên tần trụi đứng lên, áp vào lồng ngực Hạ Vũ. Cô ta nũng nịu lên tiếng, nhằm chọc tức Huyên Huyên.
" Huyên Huyên, cô nhìn xem. Tới anh Hạ Vũ cũng nói cô khô khan, không biết chiều chuộng đàn ông..
" Hạ Vũ bây giờ là của tôi rồi, cô nên từ....
- CHÁT "
" Miệng thối như vậy, tốt nhất đừng lên tiếng :" Huyên Huyên vung tay lên, tát lệch mặt Mạc Nhiên.
"Cô... cô dám đánh tôi...
" Anh Hạ Vũ, ả đàn bà điên này đánh em
Mạc Nhiên ôm một bên má phải, nức nỡ lay lay cánh tay của Hạ Vũ. Lúc này hắn mới hoàn toàn hồi thần lại.
" Huyên Huyên, tại sao em lại đánh Nhiên Nhi, em...