Hứa Khải một bên cởi bỏ sạch quần áo, bò lên giường. Nằm đè trên người Huyên Huyên, hắn nắm lấy cằm nhỏ nhắn của cô . Lạnh lùng mở miệng nói.
" Huyên, bây giờ anh là của anh. Anh nhốt em ở bên anh suốt đời.
" Em không thể nào bỏ đi theo nam nhân khác. Em là của anh. Mãi mãi là của anh..
Huyên Huyên ngược lại không giận, mà cô đau lòng nhìn hắn. Cô chỉ mới đi một thời gian mà hắn gầy tới thảm, gương mặt góc cạnh. Thân thể gầy hơn trước..
Nhìn mà thương.....
Cô muốn dùng tay xoa mặt hắn. Nhưng hai tay đều bị trói chặt vô lực.. Huyên Huyên ủi đầu mình, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm nước mắt trên gò má hắn, run giọng hỏi..
" Khải, em bỏ đi anh liền bị điên?
Hứa Khải hừ lạnh, trừng mắt nhìn Huyên Huyên. Không lẽ cô ấy có quyền sinh khí, còn hắn thì không sao??
Mắt thấy hắn không có biểu cảm gì, Huyên Huyên tiếp tục lên tiếng nói..
" Khải, cởi trói cho em. Em và Lam Thiên không phát sinh quan hệ gì hết. Người em yêu duy nhất là anh..
" Là Hứa Khải...
Lúc này Hứa Khải tức giận ghen tị thành một dòng sông. Nhưng nghe câu em yêu anh kia, thì những cảm xúc đố kị ghen ghét tan thành mây khói..
" Hừ, anh là bị em ép điên... anh.. anh nhớ em... nhớ điên cuồng..
" Anh đã đuổi Mộc Linh Lan rồi, vậy mà em không quay trở về.. em. hư hỏng, em không ngoan....em.. em. làm anh đau lòng...
Hắn vừa nói vừa khóc nấc lên, bàn tay chỉ chỉ ở nơi trái tim mình. Huyên Huyên phát hiện ra ở ngón tay út của hắn, có đeo chiếc nhẫn cỏ năm nào..
" Khải! Ngoan đừng khóc nữa, rồi là em sai... em làm anh nhớ. Anh trói sai cách rồi, mau cởi trói cho em..
" Em dạy lại anh...
Huyên Huyên lên tiếng dỗ dành như hài tử, Hứa Khải khóc nức nở bên vai nhỏ cô. Tức khắc hắn nghĩ ra cái gì đó, vội vã lên..
" Em đừng mong anh cởi trói, cởi rồi em lại chạy đi tìm Lam Thiên.. Anh không bị gạt nữa...