Tuy không phải là lần đầu tiên đến Vĩnh Ca Thành, nhưng là lần đầu tiên Đồ Thiên Bá đi cổng chính.
Biển hiệu ở giữa cổng thành có khắc huy hiệu hoa sen độc đáo của Diệu Tiên Tông, hoa văn ẩn phản chiếu ánh sáng bảy màu trong ánh bình minh, rực rỡ lấp lánh.
Đồ Thiên Bá đã thu thuyền bay lại từ sớm, hai tay trống trơn xếp hàng. Hắn mặc một bộ y phục màu đen giản dị, nhưng trên cổ lại có thêm một chiếc túi gấm màu đỏ treo bằng sợi dây đỏ.
Chiếc túi hơi phồng, yên tĩnh nằm trước ngực hắn.
Hắn ưỡn cổ nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, còn có cả những người bình thường đưa bệnh nhân đến thăm tòa thành của tiên nhân...
Không ai chú ý đến hắn, như thể hắn chỉ là một người qua đường bình thường.
Phía sau tu sĩ gác cổng có dựng một tấm gương đồng cao bằng người, người vào thành nhất định sẽ bị chiếu vào. Đồ Thiên Bá không sợ hãi, đưa tay bóp bóp chiếc túi gấm trước ngực, ngẩng cao đầu bước vào cổng thành.
Gương đồng không có phản ứng.
Tâm ma thông minh vui vẻ tranh công:
"Tôi đã nói rồi, sản phẩm của hệ thống, nhất định là hàng chất lượng cao. Ký chủ cứ yên tâm, chỉ một cái gương giám ma cỏn con không thể nào đột phá được tuyến phòng thủ dữ liệu của hệ thống đâu!"
"Ngay cả tu sĩ lợi hại hơn cũng không được!"
Đồ Thiên Bá cũng hiếm khi khen vài câu:
"Không hổ là ta, lại sinh ra một con tâm ma tài giỏi như vậy. Rõ ràng ma tu bình thường có thể che giấu ma khí khắp người bằng thuật pháp và pháp khí, nhưng ta lại không được..."
"Bây giờ tu sĩ chính đạo và người phàm trong thành đều coi ta như không khí, thật là yên tĩnh quá!" Hắn đứng bên đường, vẻ mặt thỏa mãn, "Mỗi lần ra ngoài đều bị người ta vây công, nếu không thì cũng là chạy trối chết, ta thấy chán lắm rồi."
Nói xong, hắn gãi gãi mặt, hỏi tâm ma:
"À, vừa nãy người gác cổng nói tán tu phải đến Quảng trường Tiên Linh để đăng ký, phải đi đường nào? Mà Vĩnh Ca Thành trước đây có lớn như vậy không?"
N001 là hệ thống công lược hệ sắm vai, chức năng bên ngoài vô cùng hạn chế, giọng điện tử lập tức nhỏ đi một tone:
"Cái này, hệ thống không có chức năng bản đồ đâu."
"Hay là ký chủ tìm người hỏi đường đi..."
Đồ Thiên Bá hừ lạnh trong lòng một tiếng, không thèm để ý đến con tâm ma vô dụng này nữa. Hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trên con phố này có không ít các tiệm thuốc, trước cửa đều treo một tấm bảng:
[Bên trong có trận pháp, cấm làm loạn.]
Trước đây Đồ Thiên Bá đã đi khắp các tiệm thuốc ở Vĩnh Ca Thành, nhưng bây giờ lại không thèm để mắt đến. Dù sao thì bản thân hắn cũng đã là một y tu giỏi nhất rồi, gặp chuyện không cần cầu người.
Hắn đi lướt qua những tiệm thuốc này, thẳng chân đi về phía một tiệm bánh bao bên đường, vừa mở miệng đã gọi mười cái.
Nghe vậy, ông chủ tiệm đánh giá hắn vài lần, chủ động mở lồng hấp, tốt bụng nói: "Chàng trai, cậu xem này, bánh bao thịt của nhà tôi to như vậy, giá cũng không rẻ đâu..."
Đồ Thiên Bá nghe lời ông chủ, cúi đầu nhìn một cái:
"Không đủ, vẫn là hai mươi cái đi."
Hắn nghĩ một chút, sửa lời:
"Thêm một cái, hai mươi mốt cái."
Ông chủ tiệm giật mình, nhưng đã có khách đến thì có lý nào lại đẩy ra, nhắc nhở một câu đã là lời nói có lương tâm rồi. Ông nhanh nhẹn gói hai mươi cái bánh bao thịt, báo giá cho hắn:
"Tổng cộng hai trăm mười viên linh thạch hạ phẩm."
Diệu Tiên Tông địa linh nhân kiệt, Vĩnh Ca Thành là thành trấn phồn vinh nhất trong khu vực, lại còn do đệ tử ngoại môn của Diệu Tiên Tông làm thành chủ. Trong thành, tiên và phàm cùng tồn tại, tiền tệ giao dịch cũng không phải vàng bạc thế tục, mà là linh thạch.
Đồ Thiên Bá mò trong tay áo càn khôn một lúc lâu, rất khó khăn mới từ một đống linh thạch trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm lật ra một đống nhỏ linh thạch hạ phẩm, đếm ra hai trăm mười viên, đưa cho ông chủ tiệm.
"Nè."
Ông chủ tiệm nhìn thấy vẻ mặt khó xử của thiếu niên, còn tưởng rằng hắn ham ăn nhưng trong túi rỗng. Không ngờ sau khi nhận linh thạch, đối phương lại đưa thừa mười viên.
Ông là một người làm ăn chân chính, vội vàng đưa lại mười viên thừa cho đối phương, thành thật nói:
"Chàng trai, cậu đưa thừa rồi."
Đồ Thiên Bá cầm lấy túi bánh bao đầy ắp, đột nhiên nghe thấy con tâm ma vô dụng kia hỏi nhỏ bên tai:
"Ký chủ, có phải ngài..."
Đồ Thiên Bá: "Không phải."
"Tôi còn chưa nói..."
Đồ Thiên Bá: "Tuyệt đối không phải."
Hắn cắn một miếng bánh bao, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bất ngờ nâng cao giọng nói với ông chủ tiệm: "Vì bánh bao quá ngon nên ta đưa thêm một chút, ông cứ giữ lấy đi."
Trong lúc nói, ánh mắt của Đồ Thiên Bá cứ liếc xuống, hoàn toàn không nhìn ông chủ, mà ngược lại giống như đang nhìn chiếc túi gấm màu đỏ trước ngực hắn.
"Một người thông minh như ta, sao có thể đưa nhầm linh thạch chứ. U oa, ông chủ, bánh bao nhà ông ngon thật!"
"Ngon ngon, ăn một miếng là hết một cái."
Ông chủ tiệm cầm những viên linh thạch thừa, nhìn bóng lưng thiếu niên quay người rời đi, vẻ mặt nghi hoặc lẩm bẩm:
"...Nhưng lúc cậu trả tiền, còn chưa nếm thử bánh bao nhà tôi mà?"
Đồ Thiên Bá hung hăng cắn một miếng bánh bao, quyết định đi đến tiệm bánh nướng tiếp theo, vừa mở miệng đã gọi phần ăn của vài người, sau đó không thèm nhìn mà đưa ra số lượng linh thạch rõ ràng vượt quá giá tiền. Trong ánh mắt vui mừng như điên của ông chủ tiệm, hắn đã hỏi được đường đến Quảng trường Tiên Linh.
Trong không gian hệ thống.
Quả cầu ánh sáng màu trắng nhìn trên đầu ký chủ dường như có bốn chữ "coi tiền như rác", hễ đi qua một tiệm ăn là lại mua một đống lớn, ra tay đặc biệt hào phóng, như thể là một công tử thế gia không vướng bụi trần.
Quả cầu ánh sáng màu trắng: "..."
Để không đếm nhầm tiền, dẫn đến việc mất mặt lần nữa, nên ngay từ đầu đã trả gấp đôi tiền ư?
... Ôi, lòng tự trọng của thiếu niên ba trăm hai mươi bảy tuổi thật là mạnh quá đi.
Đồ Thiên Bá không biết tâm ma đang lẩm bẩm gì.
Hắn vừa đi vừa ăn, đi đến Quảng trường Tiên Linh.
Xung quanh quảng trường có rất nhiều người xem náo nhiệt, chỉ trỏ vào cảnh tượng bên trong không ngừng, miệng toàn là những chuyện mới mẻ về đại bỉ tiên môn lần này, rất ồn ào.
May mà Đồ Thiên Bá đã rất quen với bầu không khí ồn ào. Hắn vung tay lên, thu hết thức ăn trong lòng vào tay áo không gian, thong thả đi vào giữa quảng trường.
"Tán tu Thạch Huyền Nhất, Trúc Cơ chín tầng."
"Đây là ngọc bài của ngươi, xin hãy nhận lấy."
Vừa đi đến gần, Đồ Thiên Bá đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn hơi trầm nói như vậy, giọng điệu thẳng tuột không gợn sóng.
Sau đó, có tán tu đang xếp hàng khẽ nói:
"Lại là Trúc Cơ chín tầng? Chỉ còn nửa bước là kết đan rồi, chưa chắc đã kém hơn đệ tử của các môn phái kia."
"Có lẽ tốt hơn đệ tử của tông môn nhỏ, nhưng nền tảng của tông môn lớn thì tán tu chúng ta không thể nào so sánh được. Nghe nói Quy Thanh Môn có một thiên tài chưa đến trăm tuổi đã kết đan rồi..."
"Ôi, không thể so được."
Đồ Thiên Bá đứng sau đám đông, bỏ qua những lời xì xào đó, nghiêng đầu nhìn vào trong.
Giữa quảng trường có đặt một đài trận pháp, bên cạnh có bàn ghế, phía sau bàn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh trắng đang ngồi, phía sau ông ta lại đứng hai đệ tử trẻ tuổi, rõ ràng là tu sĩ của Diệu Tiên Tông.
Người được gọi là 'Thạch Huyền Nhất' nhận lấy ngọc bài, lại nghe thấy đám tán tu phía sau xì xào bàn tán, trên mặt hiện lên một nụ cười rất nhạt, nhưng vẻ mặt lại không giấu được sự đắc ý.
Tán tu tiếp theo đăng ký ngay sau, đứng vào trong trận pháp, rất nhanh đã đo được cấp bậc tu vi, sau đó nhận lấy ngọc bài dự thi rồi rời đi.
Rất nhanh, đến lượt Đồ Thiên Bá.
Hắn đứng trước bàn, học theo người trước đó mà báo tên và đạo thống mình tu luyện.
Vừa dứt lời.
Lông mày của người đàn ông trung niên phía sau bàn nhướng lên, không nhịn được ngước mắt nhìn thiếu niên trước mặt, giọng điệu thẳng tuột xuất hiện một chút gợn sóng:
"Ngươi nói ngươi tên là Đồ Y Tu, là một y tu?"
Đồ Thiên Bá gật đầu.
Người đàn ông trung niên lại hỏi hắn: "Là tên thật à?"
Đồ Thiên Bá cả đời mạnh mẽ, nhưng cũng biết người thông minh như hắn, khó tránh khỏi có vài khuyết điểm nhỏ. Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Không được sao?"
Người đàn ông trung niên dường như vui vẻ, thuận miệng nói:
"Được được, chỉ là nghe có vẻ lấy bừa, không có tâm."
Đồ Thiên Bá: "..."
Giây tiếp theo.
Quả cầu ánh sáng màu trắng sợ ký chủ không vui, làm cho cốt truyện vốn đã không rõ ràng lại càng phức tạp hơn, vội vàng cất cao giọng mắng:
"Phì, đúng là thứ không có phẩm chất!"
"Những người không thưởng thức được sự tinh diệu của cái tên 'Đồ Y Tu' này thì gặp nạn rồi!"
Tiếp theo, người đàn ông trung niên lại mở miệng:
"Tiểu Y Tu, đại bỉ tiên môn là phải đấu pháp, ngươi là một y tu lại lên đài, muốn bị đánh à?"
Mặt Đồ Thiên Bá không biểu cảm, không muốn để ý đến ông ta, nhưng vẫn đầy tự tin đáp:
"Chỉ bằng bọn họ?"
Không ngờ, người đàn ông đột nhiên tự mình đổi lời:
"Ừm... Nhưng đại bỉ tiên môn kỳ này do Diệu Tiên Tông tổ chức, nên năm nay có thêm một hạng mục tỷ thí y thuật. Y tu không cần tỷ thí thuật pháp với các thí sinh khác, chỉ là các đệ tử tham gia đều là đệ tử y phái của Diệu Tiên Tông. Ngươi phải cố gắng lên."
Nói xong, ông ta ra hiệu cho Đồ Thiên Bá đi vào trận pháp.
Nháy mắt tiếp theo.
Liền thấy ánh sáng trận pháp lóe lên, Đồ Thiên Bá bước ra khỏi trận pháp, người đàn ông trung niên đưa ra một tấm ngọc bài đã ghi lại thông tin của tu sĩ, có chút kinh ngạc nói:
"... Lại là một Trúc Cơ chín tầng, không tệ nha."
Đồ Thiên Bá nhận lấy ngọc bài, quay người rời đi.
Tâm ma vô dụng lẩm bẩm về người đàn ông trung niên bên tai hắn. Đồ Thiên Bá nghe được nửa đường, rẽ vào một quán trọ, tiện tay ném ra một viên linh thạch trung phẩm, để tiểu nhị dẫn hắn lên lầu.
"Ký chủ, ngài đừng chấp nhặt với người đó! Bây giờ vẫn nên giữ thái độ khiêm tốn là chính!"
Đồ Thiên Bá im lặng hồi lâu, hừ lạnh:
"Mặc dù người đó không bằng ta, nhưng cũng có chút thông minh, lại nghi ngờ ta... Tâm ma, có phải phương pháp ngụy trang của ngươi có sơ hở không?"
Hắn kể lại phân tích của mình:
"Người đó trước tiên gác lại chuyện tỷ thí y thuật, sau khi phát hiện ta không biết chuyện này mới nói ra. Sau khi ta vào trận pháp còn giấu một tay sau lưng, ngấm ngầm kết ấn, rõ ràng là đang đề phòng ta."
"Xem ra ông ta nghi ngờ ta là ma tu giả mạo, dùng thủ đoạn trốn thoát khỏi gương giám ma ở cổng thành..." Đồ Thiên Bá một mình đi vào phòng trọ ở tầng ba, tiếp tục nói: "Hừ, trong trận pháp kiểm tra đó có giấu sát ma trận, đáng tiếc là vô dụng."
"Bản tôn mạnh đến đáng sợ!"
Trong không gian hệ thống.
N001 rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
... Không phải, cậu lại có não cơ đấy??
Như vậy không phải rất thông minh ư!!
Cái chỉ số IQ lúc cao lúc thấp này rốt cuộc là sao vậy?!
Nghe ký chủ đổ tội cho mình, N001 muốn nói lại thôi. Không nói thì nó khó chịu, nói ra lại bị tên điên này chê bai - tại sao lại nghi ngờ cậu, cậu thật sự không biết ư?
Chính vì cái tên vớ va vớ vẩn của cậu đó!!!
Đồ Thiên Bá không biết suy nghĩ lên xuống như tàu lượn siêu tốc của tâm ma. Hắn không coi việc bị người của Diệu Tiên Tông nghi ngờ là chuyện gì to tát, nói xong thì vứt ra sau đầu.
Hắn đi vài bước đến bên bàn, ngồi phịch xuống, cười ha ha gỡ chiếc túi gấm màu đỏ treo trên cổ xuống, sau đó kéo dây rút ra, đổ thứ bên trong vào tay mình.
Là một người nhỏ xíu.
"......"
.
Quảng trường Tiên Linh.
Một thanh niên mặc y phục đệ tử nội môn của Diệu Tiên Tông cưỡi tường vân đến, vừa đáp xuống đã liên tục xin lỗi người đàn ông trung niên sau bàn.
"Đa tạ Từ Khuyết sư thúc đã giúp ta. Nếu không phải vừa hay ngài ở đây, ta cũng không biết phải làm sao..."
Từ Khuyết không để tâm mà xua tay: "Không có gì, ta đi gia cố trận pháp tiếp đây."
Ông đứng dậy cởi chiếc áo bào xanh trắng bên ngoài, để lộ chiếc pháp y đầy vá víu bên trong, chầm chậm đi xa.
Thanh niên đó chắp tay tiễn,
"Từ Khuyết sư thúc đi thong thả, nhờ có trận pháp của ngài, trên dưới Vĩnh Ca Thành đều cảm kích nghĩa cử này của Vạn Pháp Tông!"
Từ Khuyết cười cười, vừa đi vừa lấy ra một tấm thẻ gỗ, tay còn lại cầm bút lông viết nguệch ngoạc vài chữ lên tấm thẻ gỗ:
[Bên trong có trận pháp, cấm làm loạn.]
Mặc dù Diệu Tiên Tông có nội tình thâm hậu, nhưng cũng không cách nào thiết lập trận pháp bảo vệ cho các thành trấn xung quanh.
Biến cố phát sinh vào ba trăm năm trước.
Một ngày nọ, có một người trông như bị điên đột nhiên xuất hiện ở Vĩnh Ca Thành, đi thẳng vào các tiệm thuốc, túm lấy đệ tử Diệu Tiên Tông đang hành y hỏi:
"Đầu ta đau quá, ngươi có chữa khỏi cho ta được không?"
Người đó đầy ma khí, sương máu lượn lờ, khuôn mặt thật bị ẩn giấu dưới pháp tướng ma đạo, vừa mở miệng đã là:
"Có rất nhiều giọng nói cứ hét trong đầu ta, ồn ào quá. Bọn chúng cứ hét, cứ hét, bảo ta giết ngươi."
"..."
Sau đó, người đó xông thẳng vào sơn môn của Diệu Tiên Tông, suýt chút nữa đã phá vỡ đại trận hộ sơn của Diệu Tiên Tông.
Sau đó nữa, hắn có một danh hiệu lừng lẫy:
Ma Tôn, Đồ Thiên Bá.
Từ Khuyết lắc đầu, nhớ lại Vạn Pháp Tông đã thông qua ngọc giản truyền tin nói cho ông biết, hôm qua trên Liên Lục Phong có thiên lôi kiếp giáng xuống, dường như ma đầu Đồ Thiên Bá không rõ tung tích...
"Ôi, hy vọng đại bỉ tiên môn năm nay có thể diễn ra thuận lợi, ít ma tu đến đục nước béo cò thì tốt rồi."