Hệ Thống Sắm Vai Chồng Cũ Sập Rồi

Chương 182

Trong khoảnh khắc, Đồ Thiên Bá nhận ra một điều.

 

Hắn chợt rùng mình, không màng đến hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông xuyên qua vạt áo, truyền đến tận tim mình, khiến một cảm giác tê dại dâng lên.

 

Thất sách, thất sách lớn!

 

Đồ Thiên Bá như gặp đại địch, mặt lạnh tanh, thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông, giải thích:

 

"...Tuy nhỏ thì nhỏ thật, cũng không nõn nà như ngươi, nhưng được cái hình dáng đẹp, không mất đi sự cứng cỏi! Nếu không tin ngươi sờ kỹ lại xem, hơn nữa sau này nó còn có thể lớn nữa!"

 

Đối mặt với lời nói này, biểu cảm của A Hồi không có thay đổi rõ rệt, không ai có thể nhìn ra lúc này y đang kiềm chế sự ngượng ngùng nhè nhẹ, cùng với sự buồn cười không chỗ nào đặt để.

 

Ngượng ngùng vì thiếu niên đánh giá.... của mình.

 

Buồn cười ở chỗ, thái độ trịnh trọng của đối phương, lại không che giấu được sự chột dạ trong mắt, đâu hay rằng thần thái và lời nói của mình mâu thuẫn lẫn nhau, hai bên mặt lần lượt in hai chữ lớn.

 

-- Chột dạ.

 

Thật khiến người ta không nhịn được cười.

 

Nhưng A Hồi đoán, nếu mình thật sự bật cười thành tiếng, e rằng người này lại phải tức giận trợn mắt, chất vấn mình có phải là ỷ vào... khụ, nên khinh thường hắn không?

 

A Hồi đã nhận ra sự bất mãn của thiếu niên đối với thân hình mảnh mai của mình, và đặc biệt khao khát một thân hình nam giới cao ráo, cường tráng, gần như đã đến mức canh cánh trong lòng.

 

Tất nhiên y sẽ không trả lời như vậy.

 

Thực tế, lúc này y đang bị thiếu niên siết cổ tay, cả cánh tay nhỏ không thể động đậy, đành đặt hờ ngón tay lên ngực trái của thiếu niên, vỗ nhẹ hai cái, nín cười nói:

 

"Ta biết rồi."

 

A Hồi dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt, lời nói ra mang theo sự chắc chắn khó hiểu, khiến người ta không tự chủ được tin tưởng,

 

"Thật ra ngươi không cần phải so sánh với người khác, thân hình của ngươi thon dài, xương cốt cân đối và uyển chuyển, đường vai thẳng và mượt mà, không gầy gò yếu ớt, cũng không thô kệch nặng nề, trông rất linh động..."

 

"Có câu nói rằng, dù thân hình nhỏ bé như hạt cải, lòng chứa Tu Di tức là vĩ đại, điều quan trọng nhất không phải là người khác thế nào, mà là ngươi nhìn nhận bản thân thế nào."

 

"Ngươi không cần phải câu nệ vào ngực... tấm lòng của người khác."

 

Lời nói của người đàn ông khiến Đồ Thiên Bá hoàn toàn ngây người, cả người có chút bối rối, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông...

 

Mãi một lúc lâu.

 

Hắn không kìm được hít một hơi khí lạnh.

 

Phải biết, ngay cả Kim Chùy Phật Nộ của Pháp Dung Tự cũng không làm gì được hắn, Đồ Thiên Bá thắc mắc sao mình lại bị vài câu nói của đối phương làm cho choáng váng như vậy?

 

Mị công!

 

Nhất định là y đã lén lút luyện mị công!

 

Hồn của bản tôn hình như đã mất rồi!

 

Đồ Thiên Bá định trách mắng người đàn ông một trận.

 

... Sao có thể thi triển mị công với đạo lữ chứ!

 

Hắn ậm ừ mãi, ngượng ngùng ngồi xuống mép giường, chen chúc cùng người đàn ông, khẽ chất vấn: "Ngươi, ngươi ngươi không cố ý lừa gạt ta chứ?! Ta thật sự tốt đến thế ư?"

 

A Hồi bình tĩnh nhìn hắn,

 

"Tại sao ta phải lừa gạt ngươi?"

 

Đồ Thiên Bá như được khai sáng, ngập ngừng nói: "Cũng phải, cho dù ngươi không nói lời trái lòng để dỗ dành ta, ta cũng sẽ không giết ngươi, hoặc ngược đãi ngươi, có thể thấy lời ngươi nói đều là thật lòng..."

 

Càng nói, biểu cảm của Đồ Thiên Bá càng tự tin, lưng càng thẳng hơn, cằm cũng ngẩng lên,

 

"Ôi, ta cũng không phải không tin ngươi đâu!"

 

Nhìn biểu cảm đắc ý của thiếu niên, A Hồi khẽ mỉm cười.

 

Ngay sau đó, y lại hỏi:

 

"Bây giờ ngực ngươi còn đau không?"

 

Đồ Thiên Bá rúc vào bên cạnh y hai cái, đẩy người đàn ông ngồi không vững, rồi thuận thế kéo bàn tay y vào lòng mình ôm lấy, nghiêm túc đáp: "Bây giờ lại trở nên nhẹ bẫng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi, nếu không tin ngươi có thể thò tay vào áo mà sờ xem nó còn ở đó không."

 

Ngay sau đó, hắn lại nghe người đàn ông hỏi: "Vậy... ngươi còn chỗ nào cảm thấy khác thường không? Bụng ngươi thì sao?"

 

Đồ Thiên Bá giật mình trong lòng.

 

Sao người này lại biết hôm nay hắn ăn no đến mức không thể thở nổi!

 

Chỉ là không biết vì sao, sau khi mình thành thật trả lời, người đàn ông ngây ra một lúc, đột nhiên bật cười khúc khích, Đồ Thiên Bá nhìn thấy, hồn lại bắt đầu bay bay.

 

Khung lông mày của người đàn ông uốn cong một đường như tranh thủy mặc, bên dưới là đôi mắt trong suốt như suối nguồn, khi hàng mi chớp động, tựa hồ làm dấy lên những tia sáng lấp lánh trên mặt hồ, sống mũi đổ một bóng mờ nhạt xuống chóp môi...

 

Đẹp vô cùng.

 

Đồ Thiên Bá ngồi bên cạnh y, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng mang theo vài phần thần thánh đó, bị một nụ cười bất ngờ phá vỡ vẻ trang nghiêm, như mặt hồ bị gió xuân làm nhăn, lấp lánh ánh sóng.

 

Đồ Thiên Bá nhìn đến hoa mắt.

 

Hắn không kìm lòng được l**m môi, chỉ thấy cái bụng vừa nãy còn căng đầy lại réo rắt kêu, không hiểu sao lại thúc giục người ta cắn vài miếng để lót dạ.

 

l**m vài cái cũng được.

 

Đồ Thiên Bá không để mình chịu thiệt, liền lập tức đè người đàn ông đang nghiêng người xuống cuối giường, nhanh như chớp cắn vào môi dưới của y, hôn mạnh hai ba cái, rồi lại l**m láp vài cái ở khóe môi người đàn ông.

 

Vị rất ngon.

 

Người đàn ông như bị hành động của hắn làm cho giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu sang một bên, hai tay cùng lúc chống vào lồng ngực đang đè xuống của Đồ Thiên Bá,

 

"... Tiểu Tu!"

 

Đồ Thiên Bá chép chép miệng, đáp một tiếng,

 

"Miệng ngươi ngon hơn bánh bao thịt nhiều, ta có thể ăn liền một trăm cái, không đúng, một ngàn cái..."

 

Nhưng người đàn ông chỉ có một cái miệng.

 

Đồ Thiên Bá luyến tiếc nhìn chằm chằm vào hai cánh môi bị mình hôn đến đỏ bừng, duỗi cổ dài ra định hôn, nhưng lại bị người đàn ông đẩy ra xa, hắn lớn tiếng kháng nghị:

 

"Để ta ăn thêm một miếng!"

 

"Chỉ một miếng thôi!!"

 

A Hồi đầu tiên bị nụ hôn bất ngờ của thiếu niên làm cho loạn nhịp, còn chưa kịp nghĩ kỹ, cơ thể đã bắt đầu đẩy ra, trong chớp mắt, đã bị những lời nói trẻ con của thiếu niên làm cho hết chịu nổi.

 

"... Ngươi đừng làm càn nữa."

 

Người đàn ông thở dài nói.

 

Nhưng dường như thiếu niên có một bộ logic hành vi riêng của mình.

 

Những cái chạm, ôm ấp, và hôn mà không được sự đồng ý của người khác, dù A Hồi là một người đã mất đi ký ức quá khứ cũng không thể hiểu sai -

 

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

 

Hành vi hạ lưu của kẻ tiểu nhân.

 

Nhưng thiếu niên làm những điều này với mình..., A Hồi lại chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, và mơ hồ có thể nhìn thấy vài phần suy nghĩ khác thường của thiếu niên so với người bình thường.

 

Đó không phải là xuất phát từ d*c v*ng thuần túy, mà dường như là một loại khao khát gần gũi với người khác mãnh liệt hơn.

 

Gấp gáp và lo lắng.

 

Về điều này, thiếu niên lại không hiểu lắm, chỉ ngơ ngác nói về chuyện song tu, khi cảm xúc kích động thì muốn tỏ vẻ tức giận, như thể thể hiện mình không dễ chọc.

 

-- Rồi lại bình tĩnh vì cái chạm, hoặc vài câu nói của y.

 

Hơn nữa, A Hồi đã cảm nhận được sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người lớn đến mức nào rồi, nếu đối phương muốn bỏ qua ý muốn của mình mà trực tiếp đè xuống thì cũng là chuyện rất dễ dàng, nhưng bây giờ lại...

 

Y nghiêng mặt ngẩng lên, nhìn khuôn mặt có chút hài hước vì cổ rụt lại, sự kinh ngạc vì bị hôn trộm dần tan biến, chuyển thành một tâm trạng rất phức tạp.

 

Y cảm thấy mình nên từ chối.

 

Tuy nhiên, hai người giằng co hồi lâu, lực đẩy trên tay người đàn ông lại do dự nới lỏng, Đồ Thiên Bá gần như cùng lúc cảm nhận được, vội vàng duỗi dài cổ, thành công hôn lên khóe môi người đàn ông.

 

"Cái này không tính, lại một cái nữa!"

 

Đồ Thiên Bá cười hề hề, vội vàng m*t mấy ngụm lớn, rồi sau đó bổ sung: "Ôi chao, sao lại hôn lệch cả rồi, chắc chắn là do ngươi né tránh quay mặt đi, những cái này đều không tính, ngươi mau quay mặt lại đây...!"

 

A Hồi vừa buông lỏng lực, trong lòng đã nảy sinh vài phần hối hận và do dự, nhưng thiếu niên chỉ khẽ cắn môi y, như thể đang nếm thức ăn, l**m láp cũng chỉ lưu luyến trên bề mặt môi.

 

Chỉ cần mình ngặm chặt miệng, hắn cũng không xông vào.

 

Nghĩ đến đây.

 

A Hồi không hiểu sao lại thở phào một hơi.

 

... Vẫn là đừng nói gì cả.

 

Còn Đồ Thiên Bá thì hớn hở làm môi người đàn ông kêu "bẹp bẹp", nước bọt dính đầy nửa khuôn mặt đối phương, trong lúc đó, còn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười kỳ quái khoa trương.

 

Nghe đến mức A Hồi đau nhói bụng.

 

Chưa được bao lâu.

 

Người đàn ông từ không biểu cảm trở nên ngây ngô mơ hồ, thậm chí có chút muốn nói lại thôi.

 

Thấy thiếu niên lộ vẻ hớn hở, như thể có thể cắn đến thiên hoang địa lão, A Hồi bất ngờ hà hơi vào lỗ tai đối phương, rồi dùng môi dưới bị cắn đến nóng bỏng chạm vào vành tai hắn...

 

Đồ Thiên Bá lập tức cứng đờ người, cả người hoảng loạn bật nhảy lên, gần như vút một cái đã nhảy đến vị trí bên cạnh bàn, còn đá đổ một cái ghế.

 

Rầm một tiếng.

 

Hắn ôm một bên tai, xoa xoa mấy cái, dường như đang xác nhận tai mình có bị người đàn ông cắn đứt hay không, vẻ mặt vừa giận vừa cố tỏ ra mạnh mẽ.

 

A Hồi: "..."

 

Có lẽ chính vì đối phương là một người như vậy, mình mới không thể tức giận, cũng không thể kiên quyết từ chối được.

 

... Rất, đáng yêu.

 

A Hồi: "..."

 

Nhưng tiềm thức của y lại khiến y cảm thấy xấu hổ vô cùng, như thể đây là một chuyện không hề phù hợp.

 

Ngoài trời hình như tối hơn một chút.

 

A Hồi từ từ ngồi dậy, đưa tay dùng mu bàn tay chống vào đôi môi ẩm ướt của mình, mơ hồ nói một tiếng,

 

"Trời không còn sớm nữa, ta muốn ăn tối."

 

Đồ Thiên Bá đâu biết suy nghĩ của người đàn ông đã chuyển hướng mấy vòng, hắn chỉ cảm thấy chưa đã. Trong bữa tối, hắn chống cằm nhìn đối phương ăn, rõ ràng không động đũa, nhưng lại chép miệng liên tục.

 

Sau bữa cơm.

 

Người đàn ông ngồi một lát rồi nói muốn nghỉ ngơi.

 

Đồ Thiên Bá thì khoanh chân ngồi bên ngoài giường, nhàm chán nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng quay lưng về phía mình, chỉ có thể thoáng thấy đường quai hàm như có thể cắt đứt ánh chiều tà của y.

 

Đầu tiên hắn cạy móng tay một lúc.

 

Sau đó, hắn sờ lên tóc, tay, những vật đan bằng dây đỏ trên eo, rồi lại bắt đầu cạy móng tay, một lúc sau, đột nhiên sờ đuôi tóc người đàn ông so sánh với tóc mình.

 

Tóc người đàn ông đen nhánh, còn tóc hắn thì nhạt hơn một chút.

 

Tóc người đàn ông thẳng và mềm mượt, còn tóc hắn thì xoăn và vểnh.

 

So sánh một hồi, hắn vẫn giữ tư thế khoanh chân ngồi mà ngã vật ra giường, nghiêng mặt gối lên mái tóc dài của người đàn ông, khẽ hỏi một câu,

 

"Này, ngươi ngủ chưa?"

 

Không ai đáp lời.

 

Đồ Thiên Bá lại gần hơn, nói:

 

"Ta biết ngươi chưa ngủ, ta nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của ngươi rồi."

 

Hắn dừng lại một chút, rồi lại đưa tay chọc hai cái vào vai sau của người đàn ông, tiếp tục nói: "Này, tim ngươi đập nhanh hơn rồi, hơi thở cũng có chút gấp gáp."

 

Vẫn không ai đáp.

 

Đồ Thiên Bá bĩu môi, trong lòng có chút không vui, nhưng không thể phát cáu, chỉ rúc vào gần hơn, bắt chước hành động người đàn ông đã làm với mình trước đó --

 

"Phù."

 

Hắn thổi một hơi.

 

Ngay sau đó, Đồ Thiên Bá lại dùng môi chạm vào vành tai người đàn ông, phát hiện khuôn mặt người đàn ông vùi vào gối, lập tức há miệng ngậm lấy vành tai, khẽ cắn.

 

Cuối cùng, hắn hàm hồ nói một tiếng,

 

"... A Hồi."

 

"A Hồi, ta đói, ta còn muốn ăn miệng ngươi."

Bình Luận (0)
Comment