Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
Vân Liêu gật đầu, sau đó, bắt đầu giảng giải nguyên nhân của việc thu phí trọng lực trường, đồng thời, nói sơ một lần về lợi ích có được khi tu luyện trong đó.
Dương Nhạc Nhạc còn chưa nghe xong đã cắt đứt lời Vân Liêu, nói:
- Ngươi có nói xạo thì cũng vừa vừa thôi, trên đời này làm gì có mảnh đất thần kỳ như vậy?
Vân Liêu thao thao bất tuyệt nói một đống lời hay ý đẹp, nhưng vào tai Dương Nhạc Nhạc lại là mấy thứ cực kỳ nhảm nhí, vớ vẩn.
- Ta không có gạt ngươi.
- Phải không? Ngươi thích nói thế nào thì nói thế đấy. Dương Nhạc Nhạc ta không phải người ngu, ta tin các ngươi mới là lạ. Quản gia, đi thôi, chúng ta đến Kháo Sơn tông xem thử.
Nói xong, lập tức nhấc chân rời khỏi.
Đối phương bỏ đi, còn ném lại ánh mắt khinh thường kẻ lừa đảo, khiến Vân Liêu phát hỏa:
- Ta đường đường là tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, nắm trong tay mấy chục vạn kim ở Tinh Duyệt thành mà lại đi lừa một tên oắt hỉ mũi chưa sạch như ngươi à?
Luyện Thể thập tam trọng?
Dương Nhạc Nhạc hồ nghi liếc nhìn người trước mắt.
Mười lăm tuổi đạt Luyện thể ngũ trọng đã có thể trở thành đệ tử hạch tâm của nhất tinh tông môn, thậm chí có thể gia nhập tam tinh tông môn.
Hai mươi tuổi đạt Luyện thể thập tam trọng… Khỏi bàn, tông chủ nhất tinh tông môn cũng chỉ đến như thế.
Loại nhân vật như vậy hà cớ gì phải ở lại Bất Hủ tông ngay cả nhất tinh tông cũng không phải?
Dương Nhạc Nhạc cười cười, nói:
- Ngươi là tu sĩ Luyện thể thập tam trọng? Thoạt nhìn ngươi quá lắm mới hai mươi tuổi, nếu mới hai mươi mà đã tu đến Luyện thể thập tam trọng thì… Ngươi ở lại cái Thương Ngô Thành bé bằng lỗ mũi này làm gì?
Ôn Bình nghẹn cười nhìn Vân Liêu, chậc, một đại tu sĩ Luyện thể thập tam trọng lại bị xem như kẻ lừa đảo… Đúng là hài!
- Ngươi là người thứ hai xem nhẹ hắn đấy! Tên trước ngươi… Nếu không phải ta cản lại, hắn đã đánh gãy tay tên đó.
- Vân trưởng lão à, lần này ta sẽ không ngăn cản, thoải mái đi nha!
Ôn Bình vừa nói xong, ánh mắt Vân Liêu dần lạnh xuống, khí thế dâng cao, hắn âm u nói:
- Ngươi sẽ trả giá thật nhiều vì những gì ngươi đã nói.
Cảm nhận được cỗ khí thế mênh mông kia, Dương Nhạc Nhạc biến sắc.
Người trước mắt thật sự là một tu sĩ luyện thể cực mạnh, bất quá, hắn không sợ, mạnh thì mạnh, còn chưa biết ai hơn ai đâu?
- Tới đây!
Vừa dứt lời, hắn liền thấy trên cánh tay đang vung tới của Vân Liêu phủ một tầng hỏa diễm màu lam.
Thấy thứ đồ chơi này, Dương Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng biết sợ.
Vù!
Dương Nhạc Nhạc lập tức động thân.
Không chút do dự cúi đầu một góc 90 độ.
- Tiền bối, ta sai rồi!
Nội khí phóng ra ngoài!
Năng lực của Luyện thể thập tam trọng đó nha!
Đừng có giỡn, nếu bị đánh trúng, dám lệch mặt luôn đấy?
Rắc…!
Chén trà trong tay Ôn Bình đột nhiên vỡ vụn.
- Ha ha! Tên tiểu tử này thật là thú vị.
Vân Liêu cố nén lửa giận trong lòng, đối phương đã nói như vậy, hắn đánh tiếp cũng không được, chỉ có thể lạnh giọng khiển trách:
- Cút!
- Đi đi, tiểu tử. Tuy ngươi miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn nhập môn của Bất Hủ tông ta, nhưng đáng tiếc, ngươi vừa chọc vào trưởng lão thụ hóa của chúng ta. Nếu gia nhập Bất Hủ tông, ngày sau của ngươi e là… Đau khổ triền miên.
Dứt lời, Ôn Bình liền đứng lên, cởi bỏ áo ngoài đã bị thấm ướt mồ hôi.
Đang lúc chuẩn bị tiến vào trọng lực trường, Dương Nhạc Nhạc vùng khỏi tay lão quản gia, hướng về phía hắn, hô to:
- Tông chủ, ta muốn gia nhập Bất Hủ tông.
- Xác định?
Ôn Bình vô thức liếc nhìn Vân Liêu.
- Xác định!
- Đây là tự ngươi nói đấy nhé! Trước, giao phí nhập môn, sau đó, nghe theo an bài của Vân trưởng lão.
- Được.
Dương Nhạc Nhạc gật đầu, nhanh chóng rút một trăm kim phiếu trong ngực quản gia ra, đưa cho Ôn Bình.
- Tông chủ, đây là 100 kim, hôm nay ta đi vội, không mang nhiều tiền như vậy, trước, cho ta nợ 900 kim nhé? Sáng mai ta nhất định sẽ mang đến trả đủ.
- Thật xin lỗi, ở đây là tông môn, không phải cửa hàng, không có ký sổ. Ngày mai mang tiền đến thì ngày mai mới có thể xem như đệ tử Bất Hủ tông ta.
Ôn Bình không nhận 100 kim phiếu kia, hắn chỉ tay về phía trọng lực trường:
- Có muốn vào thử không?
- Muốn!
Dương Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa.
-----
Sau khi bảo quản gia tự mình xuống núi, Dương Nhạc Nhạc liền ném 30 kim tệ vào hòm sắt, rồi bước vào trọng lực trường.
- Thật sự y như bị núi đè! – Cảm nhận được cơ thể đột nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, Dương Nhạc Nhạc vô cùng kinh ngạc.
Nghe là một chuyện, tự thân thể nghiệm lại là chuyện khác.
Nếu như không phải đang đứng ở nơi này, thì dù cho có người cầm vạn kim đưa đến, hắn cũng sẽ không tin tưởng có tồn tại một nơi đặc thù như vậy.
Dựa theo công pháp, vận chuyển chu thiên, quả nhiên, y như lời Vân trưởng lão đã nói, khí chuyển gấp 9 lần so với bình thường.
Ôn Bình đứng bên cạnh, sâu kín nói:
- Chọn hình thức chiến đấu thử đi.
- Được! – Dương Nhạc Nhạc đáp.
Nhìn hai lựa chọn trước mắt, Dương Nhạc Nhạc không chút do dự chọn cái thứ hai.
Ban đêm.
Dương Nhạc Nhạc điên cuồng chạy trốn trong trọng lực trường, tốc độ của hắn cũng không quá nhanh, chỉ có thể miễn cưỡng tránh được bốn đạo hồng quang mà thôi.
Mồ hôi đã ướt sũng áo, từ trên đầu, không ngừng men theo cằm nhỏ từng giọt xuống.
Hắn càng ngày càng thở gấp.
Nhưng trong mệt mỏi lại mang theo khoái hoạt.
Kỳ thật, hắn có một bí mật. Có thể trong vòng một năm vượt qua tứ trọng là bởi vì hắn đã tìm được một quyển công pháp ở trong núi. Đó là một bộ Hoàng cấp thượng đẳng công pháp, tu luyện đại thành có thể đạt đến Thông huyền cảnh đỉnh phong.
Đến nay, hắn mới chỉ bước vào nhập môn, nhưng dù vậy, hiệu quả và lợi ích mang đến lại vô cùng to lớn.
Tuy nhiên, càng về sau, hắn lại phát hiện, bản thân dường như vô vọng với tiểu thành, có một bức tường vô hình đang chắn phía trước hắn.
Chuyện này Dương Nhạc Nhạc không dám nói với ai khác, sợ đối phương ngấp nghé bản công pháp của mình.
Thế nhưng, ở trong trọng lực trường, tầng bình chướng vô hình kia đột nhiên trở nên mỏng manh hơn rất nhiều. Vốn dĩ có một tòa núi lớn ngăn cản hắn từ nhập môn bước vào tiểu thành, vậy mà bây giờ, tòa núi kia lại chẳng khác một tầng cửa sổ là bao.
Chỉ cần phá nó, lập tức nhập tiểu thành.
Mà thời gian cần đoán chừng chỉ tối đa một tuần, thậm chí, chưa đến một tuần.
Lúc này, rốt cuộc hắn cũng đã minh bạch, vì sao trong tối tăm lại có thứ gì đó dẫn dắt hắn tìm đến Bất Hủ tông.
Nguyên lai là bởi vì trọng lực trường này.
- Đừng nói 1000 kim phí nhập môn, cho dù Bất Hủ tông đòi vạn kim, ta cũng nguyện ý giao ra! – Dương Nhạc Nhạc âm thầm hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai, hắn nhất định sẽ mang tiền đến, gia nhập Bất Hủ tông. Từ nay về sau, tu hành tại đây.
Giọng của Ôn Bình từ xa xôi vọng lại:
- Đã trễ thế này còn chưa định đi?
- Không gấp.
Dương Nhạc Nhạc gật đầu, ánh mắt lơ đãng liếc qua Ôn Bình, để lộ nụ cười tươi rói.
Ngẩng đầu nhìn, trời đã tối đen như mực, hắn đình chỉ tu luyện, không chút do dự xoay người chạy thẳng xuống núi.
Bất quá, nửa đường, hắn đụng phải Vân Liêu.
Vân Liêu dùng giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo hắn, không được để lộ ra ngoài chuyện của trọng lực trường, tránh gây ra những phiền toái không cần thiết.
Dương Nhạc Nhạc gật đầu, bất quá, lời của Vân Liêu lại khiến hắn nhớ đến một việc.
Hắn có một người bạn, nàng đang lo lắng không biết có nên gia nhập tông môn hay không? Chi bằng, hắn kéo nàng đến Bất Hủ tông luôn một thể?
Sau khi hỏi ý Vân Liêu, không bị phản đối, Vương Nhạc Nhạc vui vẻ lao vào đêm tối, rời khỏi Bất Hủ tông.