Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch)

Chương 16 - Thăng Cấp Khu Ký Túc Xá

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Một lúc lâu sau.

Triệu Tinh nắm lấy cổ áo Dương Nhạc Nhạc, trợn mắt nhìn hắn, dùng giọng nói lạnh như băng hỏi:

- Sao lại không vào được nữa?

Dứt lời, nàng quay đầu liếc nhìn trọng lực trường phía sau lưng. Tầng bình chướng vô hình kia khiến cho nàng vô cùng nghi hoặc.

Nó đã ngăn nàng bước vào trọng lực trường.

Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười, nhún vai, khoát tay, rồi nói:

- Hẳn là ngươi không có chú ý bảng quy định bên kia rồi.

Nhìn theo phương hướng Dương Nhạc Nhạc chỉ, Triệu Tinh buông lỏng tay, đi đến đó, đứng trước tấm bảng gỗ, hai tay lập tức nắm chặt tấm bảng, quay đầu nhìn Dương Nhạc Nhạc, trong mắt lộ ra vài phần giận dỗi:

- Ta hận ngươi!

- Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy, vừa rồi ngươi còn nói sẽ không hận ta, mới có bao lâu đâu, đã trở mặt rồi!

- Đừng nói chuyện với ta!

Triệu Tinh tức giận, cất bước rời khỏi trọng lực trường.

Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo nàng.

Trong đêm tối, hai người tranh cãi không ngừng, Dương Nhạc Nhạc đã như nguyện, nhận được hận ý từ Triệu Tinh.

Lúc ra khỏi rừng cây, bọn họ liền gặp Ôn Bình.

Dương Nhạc Nhạc vội vàng lấy kim phiếu ra, đưa cho hắn, nói:

- Tông chủ, Triệu Tinh cũng muốn gia nhập Bất Hủ tông, đây là phí nhập môn.

Ôn Bình nhận lấy, liếc mắt nhìn Triệu Tinh đang bày ra vẻ mặt tức giận bên cạnh, hỏi:

- Hai người các ngươi gây nhau chuyện gì à?

Dương Nhạc Nhạc gật đầu, giải thích:

- Nàng trách ta không nói cho nàng biết trước chuyện trọng lực trường chỉ có thể sử dụng ba canh giờ mỗi ngày!

Ôn Bình nghe xong, cảm thấy rất là buồn cười.

Hẳn là trong lòng Triệu Tinh lúc này đang cực kỳ khó chịu.

Không đợi Ôn Bình nói tiếp, Triệu Tinh đã không dằn nổi, lên tiếng hỏi:

- Ôn tông chủ, sao trọng lực trường lại đặt ra cái quy tắc quái như vậy?

- Quái sao?

- Đúng, rất quái, chỉ có ba canh giờ để tu luyện, trong khi một ngày có 12 canh giờ. Ngài có thể hủy bỏ thời gian hạn chế không? Ta có tiền, ta muốn trường kỳ tu luyện trong trọng lực trường, Ôn tông chủ, ngươi có thể thu được rất nhiều, rất nhiều tiền.

Ôn Bình cười cười, nhưng trong lòng thì đang vô cùng nhức nhói, bất quá, hắn vẫn bảo trì phong độ, nói:

- Quy củ là quy củ, dù cho ngươi có bỏ ra 30, 40 kim tệ một canh giờ, ta cũng không phá lệ vì người.

- 50 kim tệ thì như thế nào.

Dương Nhạc Nhạc vội vàng phụ họa:

- Ta cấp.

- Ặc… Ba năm, mười năm, thêm một số không, vậy chính là 150.

Bất quá, quy tắc của hệ thống không thể đổi, Ôn Bình chỉ có thể chém đinh chặt sắt nói:

- Không được.

- 60 kim.

- Ta cấp luôn! – Dương Nhạc Nhạc lên tiếng.

- Không được! – Cả người Ôn Bình run lên.

- 80 kim?

- Không có thương lượng.

Hiện tại, Ôn Bình chỉ muốn nhanh chóng rồi khỏi đây, hắn thật sự chịu không nổi loại hấp dẫn này.

- Vậy thì gấp 10 lần, 100 kim, Ôn tông chủ, ngươi thấy có được không?

Triệu Tinh tự nhận bản thân nhận thức rất thấu triệt bản tính của nhân loại. Kẻ nào mà không tham tài, không sùng bái quyền lực? Một ngàn kim nhập môn nhìn có vẻ nhiều, nhưng là loại Vất vả một lần suốt đời nhàn nhã, giao rồi thì không giao nữa. Trọng lực trường lại khác.

Một canh giờ nâng giá lên 100 kim, một ngày chính là 300 kim, tu hành ba ngày chẳng khác nào một lần nhập môn. Về lâu về dài, nàng có thể mang đến cho Ôn Bình ít nhất là vạn kim, thậm chí là mấy vạn kim.

Nàng tin tưởng, Ôn Bình sẽ xem xét phần sổ sách này.

Mấy vạn kim đã đủ thành lập một cái tông môn mới rồi.

Nhưng mà Ôn Bình lại khiến cho nàng không biết nên nói gì:

- Thiên kim cũng không được, quy tắc chính là quy tắc.

Thực sự có người chê tiền?

Triệu Tinh thầm cảm thấy kinh hãi, đối với Ôn Bình, nàng nhịn không được tán dương, nhưng đồng thời, cũng mắng hắn là kẻ đần.

Đưa mắt nhìn Ôn Bình chậm rãi rời đi, Triệu Tinh bất đắc dĩ nhìn trọng lực trường phía sau.

Chỉ có thể chờ mai lại đến.

Giờ thì nàng đã tin câu nói kia, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Kháo Sơn tông sắp đạt đến nhị tinh tông môn thì thế nào?

Vẫn như cũ, nó không có được sự cường đại thật sự của nhị tinh tông môn đã trải qua trăm năm.

Dương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nói:

- Nhìn đi, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, mà có nói cũng vô dụng thôi. Quy củ của Ôn tông chủ, ngay cả Vân trưởng lão cũng phải tuân thủ, huống chi là ta và ngươi?

- Ngươi cố ý?

- Sao thế được, quan hệ giữa hai ta, có thể nói là đồng sinh cộng tử đấy, sao ta lại lừa gạt ngươi? – Dương Nhạc Nhạc cười hì hì, nhưng cái điệu bộ tươi cười đó lại chẳng liên quan gì đến lời nói của hắn. Hoàn toàn thể hiện ý tứ: Ta bẫy ngươi đấy, có thịt trước mắt lại ăn không được, cảm giác thế nào?

- Tin ngươi mới là lạ.

Triệu tinh lạnh nhạt đáp.

- Ôn tông chủ, chỗ ở của chúng ta thì sao? – Triệu Tinh bước nhanh, đuổi kịp Ôn Bình. Chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng vội hỏi – Đúng rồi, Ôn tông chủ, chỗ ở của Bất Hủ tông có thần kỳ như trọng lực trường không?

- Ngươi đoán xem.

Ôn bình cười cười.

- Đừng nói là có hạn chế thời gian nữa nha?

- Chỗ ngủ mà thôi, sao lại có quy củ như thế được.

Ôn Bình lắc đầu, liếc nhìn tiểu Lăng Ngư trước mắt. Xem, thần kinh của nàng đã bị trọng lực trường tra tấn thế này đây.

Mười phút sau, Ôn Bình đứng trước hai tiểu ốc bằng gỗ trong rừng, làm một cái thủ thế: Mời.

Dương Nhạc Nhạc ngây ra một lúc, giơ tay đẩy cánh cửa gỗ trước mặt. Cánh cửa y hệt một cái ghế không có chân, thoắt cái đã ngã xuống, hơn nữa, còn khiến cho bụi bặm bay tán loạn. Thoạt nhìn, nơi này dường như đã nhiều năm không có người ở.

- Tông chủ, sao lại thế này?

- Các ngươi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm nay, đợi ngày mai, ta gọi người đến quét dọn.

Dứt lời, Ôn Bình xoay người rời khỏi.

Vừa đi khỏi, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một cái giao diện, trên đó viết bốn chữ to: Hoàn thành nhiệm vụ.

Giao diện biến mất, thanh âm hệ thống lại lần nữa xuất hiện:

- Kí chủ, hiện tại nhận được một lần miễn phí thăng cấp kiến trúc, có kèm theo năng lực đặc thù, giúp Kí chủ thu thêm nhiều đệ tử nữa, Bất Hủ tông sẽ từ từ lớn mạnh.

- Miễn phí thăng cấp à, để ta xem.

- Nhắc nhở Kí chủ một chút, năng lực đặc thù là ngẫu nhiên, nhưng cũng có quy tắc. Tùy theo loại kiến trúc sẽ có năng lực đặc thù nhất định, cả hai là cùng một nhịp thở đấy.

Sau khi nhận được thông báo từ hệ thống, Ôn Bình không chút do dự, trực tiếp lựa chọn thăng cấp khu ký túc xá. Hắn tuân theo nguyên tắc, muốn giữ người, chỗ ở nhất định phải thoải mái, dễ chịu. Hai tòa tiểu ốc mà hôm nay hắn an bài cho bọn Triệu Tinh kỳ thật không phải chỗ ở của đệ tử Bất Hủ tông.

Bởi vì lúc thăng cấp ký túc xá, không thể có người trong đó.

- Thăng cấp khu ký túc xá sau núi đi.

- Xác định?

- Xác định!

Thời gian thăng cấp ký túc xá: 1 giờ.

Nhận được năng lực đặc thù: Năng lực truyền thừa.

Ôn Bình nghi hoặc hỏi:

- Năng lực truyền thừa?

- Rất đơn giản, bất kể là ăn, ngủ hay minh tu, những thứ ký túc xá truyền thừa có thể tiến vào trong đầu đối phương, dần dà, biến thành năng lực của đối phương. Có thể truyền thừa âm thanh, hình ảnh,… Tóm lại, những thứ ngươi có thể nghe thấy, nhìn thấy thì đều có thể học được.

- Vậy chẳng phải là ngủ cũng có thể tu luyện?

- Có thể lý giải như vậy!

- Rốt cuộc, khu ký túc xá sẽ truyền thừa cái gì?

- Đợi một tiếng đồng hồ sau, Kí chủ sẽ biết, tóm lại, tuyệt đối là đồ tốt, không phụ 50 kim một ngày.

- Lại thu phí à?

Ôn Bình đã triệt để phục cái hệ thống này rồi. Chẳng lẽ nó thật sự có ý định biến Bất Hủ tông thành một cái võ quán?

Đến phải giao tiền, giao tiền xong mới được học.

Bình Luận (0)
Comment