Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1010 - 【Vip】 Đệ Nhất Hồng Vực Chính Là Ngươi!

【VIP】 Đệ nhất Hồng Vực chính là ngươi! 【VIP】 Đệ nhất Hồng Vực chính là ngươi!

Vô Thượng Thành.

Chỗ ở của Cực Thiên Phong Tâm.

Vào đêm hơi lạnh, Cực Thiên Phong Tâm ngồi trong sân, cầm một quyển sách cổ tập trung đọc, giống như hoàn toàn không chú ý tới người sau lưng.

“Nghe nói ngươi đồng ý đại biểu cho Hồng Diệp Môn tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này?” Sau lưng, người lặng yên đến gần đó hỏi.

Cực Thiên Phong Tâm nhìn không chớp mắt: “Thế nào, ngươi có ý kiến?”

“Không, sao ta lại có ý kiến được? Ta giống như ngươi, đều là từ Hồng Diệp Môn ra, cũng không phải là người bạc tình bạc nghĩa.” Người kia vừa phủ nhận vừa tới gần Cực Thiên Phong Tâm, sau đó lại nói: “Ta muốn đi Hồng Vực một chuyến, cùng đi không?”

Cực Thiên Phong Tâm nói thẳng: “Ngươi đi Hồng Vực làm gì? Chẳng lẽ Cực Sinh Điện rảnh rỗi như vậy, hay là chỉ có ngươi rảnh rỗi như vậy?”

“Tùy ngươi nói thế nào cũng được, ta chỉ tới hỏi một câu, ngươi có đi cùng ta không?”

“Tại sao ta phải đồng hành với ngươi!” Cực Thiên Phong Tâm lạnh lùng nói.

Nếu là người bình thường nghe thì sợ là sẽ lúng túng bỏ đi.

Nhưng người đứng sau lưng Cực Thiên Phong Tâm cũng không có làm vậy, ngược lại nhìn dáng vẻ của hắn như đã quen rồi.

“Mọi chuyện nhờ ta làm một chuyện…”

Dứt lời, người đó mong đợi nhìn bóng lưng Cực Thiên Phong Tâm, chờ hắn quay đầu lại nhìn mình.

Quả nhiên, Cực Thiên Phong Tâm quay đầu.

Hắn mỉm cười, dáng vẻ vui vẻ khi đã được như ý.

Quả nhiên vẫn như vậy, vừa nghe chuyện liên quan tới Diệp Vu Bình thì Cực Thiên Phong Tâm sẽ cảm thấy rất hứng thú!

Cực Thiên Phong Tâm lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

“Trong địa bàn của Hồng Diệp Môn đột nhiên xuất hiện một cái thế lực thực lực không tầm thường, trong khoảng thời gian này khiến cho Hồng Diệp Môn tổn thất rất lớn. Nhưng bởi vì có Đao Ma gia nhập cái thế lực đó cho nên trong lúc nhất thời không tiêu diệt được, cho nên chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn!”

“Sa trường Đao Ma?”

“Ngươi biết, cường giả Già Thiên Lâu trong sa trường đều không làm gì được Đao Ma, đủ để chứng minh hắn cũng không có dễ đối phó như vậy. Rất có thể môn chủ không phải là đối thủ của hắn!”

“Cần ta làm gì?”

“Không cần phải gấp, nếu chúng ta chuẩn bị ra tay thì đương nhiên là không cần ngươi làm cái gì. Ta tới đây chỉ để hỏi xem người có muốn về xem một chút hay không . Lúc này, tình cảnh của mọi chuyện cũng không có lạc quan lắm, nữ nhân nha, nếu ngươi xuất hiện ngay lúc nàng cần có người thì chắc chắn trong lòng sẽ có một chỗ cho ngươi.”

“Thật chứ?”

“Nếu không thì ngươi nghĩ xem một trăm tám mươi bảy thê tử của ta ở đâu ra?”

“Tin ngươi một lần.” Cực Thiên Phong Tâm lại hỏi: “Khi nào thì đi?”

“Sáng sớm ngày mai.”

“Tại sao không phải tối nay?”

...

Trước Sư Đạo Mê Cục.

Mấy trăm người vây quanh trước Sư Đạo Mê Cục, ngẩng đầu lên hỏi Long Nguyệt đang thủ tại đó.

“Tiền bối, xin hỏi một chút, nếu như ta vào tông thì Bất Hủ Tông có thể bảo đảm ta được đệ nhất Hồng Vực không?” Một thiên kiêu cực kỳ trẻ tuổi hỏi.

Tuổi còn trẻ mà đã Trấn Nhạc Hạ Cảnh!

Là thiên tài đệ nhất ở trước Sư Đạo Mê Cục!

Nghe hắn hỏi, mọi người đều chờ mong câu trả lời của Long Nguyệt.

Gần đây người nghi ngờ Bất Hủ Tông đếm mãi không hết, cho nên mọi người đều rất hứng thú với câu trả lời.

Long Nguyệt lắc đầu, nói: “Ngươi cứ vào Sư Đạo Mê Cục, còn có bảo đảm ngươi có trở thành đệ nhất Hồng Vực hay không thì sẽ do tông chủ định đoạt. Nhưng mà với thực lực của ngươi thì Bất Hủ Tông dư sức bảo đảm ngươi đi vào top hai mươi hoặc top mười!”

Tên thiên kiêu đó vui vẻ, đưa mắt nhìn tộc nhân sau lưng.

Tộc nhân sau lưng đều dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn, cỗ vũ hắn đi vào Sư Đạo Mê Cục.

Có thể bảo đảm top hai mươi cũng được.

Nếu có thể vào được top mười thì càng hay.

Sau khi hắn đi vào bên trong, có không ít người cũng theo vào.

Đến chạng vạng tối, Long Kha trở về Bất Hủ Tông.

Sau khi trở lại Bất Hủ Tông thì chuyện thứ nhất mà nàng làm là hỏi xem rốt cuộc Ôn Bình bảo đảm người nào làm đệ nhất Hồng Vực ngay trên bàn cơm.

Thật ra thì tất cả mọi người đều mong chờ câu trả lời này.

Sức hấp dẫn của Linh Mễ cũng không bì kịp câu trả lời này, tất cả mọi người buông đũa xuống, dồn dập nhìn về phía Ôn Bình đang ăn cơm.

“Tông chủ, ngài nói đi chứ?”

“Tông chủ, ta… ta cảm thấy ta có thể!”

“Nếu như người cũng có thể thì ta cảm thấy ta cũng không thành vấn đề.”

“Hai ngươi thật là mất mặt!”

Dương Nhạc Nhạc nhịn không được quay đầu chửi bậy một câu, sau đó khinh bỉ nhìn hai đệ tử mới vừa vào tông này.

Bị đại sư huynh trào phúng, hai người chỉ đành vội vàng ngậm miệng lại, sau đó nhìn nhau một chút, nhếch miệng cười một tiếng, cực kỳ giống thằng đần.

Ôn Bình đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vân Liêu và Dương Nhạc Nhạc.

Dương Nhạc Nhạc, đại đệ tử của Bất Hủ Tông.

Vân Liêu, đại trưởng lão của Bất Hủ Tông.

Hai người đều tu luyện ma pháp, đồng thời có được tư cách tu hành trong Hải Niệm Các, tinh thần lực bước vào giai đoạn thứ hai là chuyện sớm muộn thôi.

Bảo đảm người nào đệ nhất Hồng Vực, Ôn Bình cũng không có suy tính tới đệ tử vào tông mà là chọn một trong hai người.

Dương Nhạc Nhạc cũng được.

Vân Liêu cũng có thể.

Hai người đều không vượt qua bốn mươi tuổi.

“Vân trưởng lão, tinh thần lực của ngươi có dấu hiệu bước vào tiến vào giai đoạn thứ hai hay không?” Ôn Bình nhìn về phía Vân Liêu.

Vân Liêu vội vàng trả lời: “Tông chủ, còn chưa tới giai đoạn thứ nhất cực hạn, cách giai đoạn thứ hai một khoảng rất dài.”

Sau khi nghe xong, Ôn Bình lại nhìn Dương Nhạc Nhạc một chút, nghĩ sâu tính kỹ một phen, sau đó chọn Vân Liêu: “Vân trưởng lão, nếu như vậy thì đệ nhất Hồng Vực giao cho ngươi. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi chuyện trong tông môn sẽ giao cho mấy người Tần Sơn trưởng lão, ngươi chỉ cần tu hành.”

“Tông chủ, ta?”

Vân Liêu kinh ngạc.

“Vân trưởng lão, ngài phải tự tin một chút!”

“Vân trưởng lão, ngươi có thể!”

“Chúng ta tin tưởng ngươi!”

Tất cả trưởng lão và các đệ tử đều ồn ào, hâm mộ nhìn Vân trưởng lão.

Bình Luận (0)
Comment