Nếu viên mãn thì không phải cường giả Địa Vô Cấm thì không thể phá!
Hai hệ cuối cùng, Vân Liêu vẫn chọn ma pháp có tính công kích khá mạnh.
Ma pháp công kích tam giai hỏa hệ —— Cốt Linh Lãnh Hỏa.
Ma pháp công kích tam giai hệ thổ —— Cực Hạn Trọng Áp.
Cốt Linh Lãnh Hỏa, không cần nói năng rườm rà, triệu hồi ra một loại hỏa diễm mạnh mẽ, đốt kẻ địch thành tro bụi!
Mà ma pháp tam giai hệ thổ Cực Hạn Trọng Áp, đây là kết quả mà Vân Liêu cẩn thận suy nghĩ. Bởi vì trước mắt linh thể của hắn cũng không có mạnh mẽ lắm, cân nhắc đến chuyện sẽ có người liều mạng cận thân công kích hắn cho nên cần một cái ma pháp khống chế và công kích nhất thể.
Vừa khéo Cực Hạn Trọng Áp phù hợp với điều đó!
Trọng áp có thể ép chết kẻ địch.
Đồng thời cũng có thể hạn chế động tác của kẻ địch.
Công kích và khống chế cùng tồn tại!
Cẩn thận liên tục lựa chọn xong năm hệ ma pháp, Vân Liêu không có tiếp tục tìm nữa mà lập tức rời khỏi Pháp Sư Tháp, đi Hải Niệm Các.
Tham thì thâm, nhập môn năm hệ kim mộc thủy hỏa thổ trước rồi nói!
Khi Vân Liêu rời khỏi Pháp Sư Tháp, Ôn Bình ngồi ở trong Thính Vũ Các, lẳng lặng nhìn một màn này, trên môi nở nụ cười.
Hắn hết sức kinh hỉ, bởi vì Vân Liêu biết tự suy tính, có ý nghĩ riêng của mình.
Những gì hắn nói trước đó chỉ phù hợp với tu luyện ma pháp trước khi Đệ Ngũ Thế Giới được xây dựng.
Có Đệ Ngũ Thế Giới, tại sao không thể làm pháp sư toàn hệ?
Vân Liêu đưa ra lựa chọn này cũng không tệ!
Hơn nữa năm hệ ma pháp mà hắn lựa chọn cũng rất thỏa đáng. Không có cấp tiến, theo đuổi công kích cực hạn.
Ma pháp sư sợ nhất là bị cận thân, cho nên thủ đoạn khống chế, phòng ngự rất là quan trọng.
Nhất là người tu luyện mạch môn đa số đều linh thể mạnh mẽ, còn có Trấn Nhạc hộ giáp hộ thân, lúc này, đối ma pháp sư thì hạn chế và khống chế kẻ địch cực kỳ quan trọng.
Hắn cũng không muốn để cho Bất Hủ Tông xuất hiện loại ma pháp sư phế vật có thể phóng ra ma pháp tứ giai giết chết cường giả Địa Vô Cấm nhưng lại bị cường giả Trấn Nhạc Cảnh cận thân giết chết.
“Vân trưởng lão, ta rất chờ mong ngươi trở thành đại pháp sư toàn hệ đầu tiên của Bất Hủ Tông.” Đóng hình ảnh trực tiếp lại, Ôn Bình chuyển qua chú ý động tĩnh bên phía Sư Đạo Mê Cục.
Lại nói Vân Liêu, sau khi đi vào Hải Niệm Các thì bắt đầu thử tu luyện ma pháp tam giai hệ kim Phong Bạo Kiếm Trận, ngâm xướng chú ngữ từng đợt.
Kiếm nhận màu bạc liên tục xuất hiện theo chú ngữ ngâm xướng, sau đó lại hơi ngừng rồi biến mất không thấy gì nữa.
Phong bạo chân chính cũng không có xuất hiện!
Ý nghĩa thất bại!
Vân Liêu không có dừng lại mà tiếp tục luyện tập liên tục, mãi đến khi hết thời gian sử dụng Hải Niệm Các hắn mới dừng lại.
Rời khỏi Hải Niệm Các, hắn lại vội vàng tìm một chỗ yên lặng bắt đầu tu luyện Phong Bạo Kiếm Trận.
Chỉ cần nhập môn!
Là có thể đi Đệ Ngũ Thế Giới tiến hành gia tốc tu luyện.
Liên tục mấy ngày, Vân Liêu đều lặp đi lặp lại luyện tập Phong Bạo Kiếm Trận, cho đến ngày thứ năm tu hành trong Hải Niệm Các thì rốt cuộc Vân Liêu cũng thành công phóng ra Phong Bạo Kiếm Trận hoàn chỉnh trong.
Vô số trường kiếm màu bạc bỗng nhiên bao phủ vùng trời trên Vân Liêu, kiếm khí không thể địch nổi bay múa tứ tung, cũng may Hải Niệm Các là kiến trúc hệ thống cho nên không có tạo thành bất kỳ tổn thương gì. Nếu là phòng bình thường thì những kiếm khí càn quấy này đã xoắn nát nó.
Một giây sau, vô số trường kiếm đó bỗng hóa thành lưu quang, như phong bạo xuyên qua khu vực kiếm quang bao phủ, như muốn chém vỡ tất cả trong Hải Niệm Các. Dọa cho Vân Liêu vội vàng huỷ bỏ ma pháp, sau đó vọt ra ngoài.
Đệ Ngũ Thế Giới, hắn đến rồi!
Đi vào Đệ Ngũ Thế Giới, hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chọn mười năm quỹ đạo nhân sinh.
Tiềm tu mười năm!
Rốt cuộc Phong Bạo Kiếm Trận cũng bước vào cảnh giới viên mãn.
Sau khi dùng hết một trăm điểm nhiệm vụ tông môn còn lại, Vân Liêu tiếp tục đi vào mười năm quỹ đạo nhân sinh đó, bắt đầu tiềm tu Phong Bạo Kiếm Trận.
Ngay lúc Vân Liêu đi vào Đệ Ngũ Thế Giới tu hành thì tin tức Bất Hủ Tông đã chọn được ứng cử viên cho hứa hẹn đệ nhất Hồng Vực của Bất Hủ Tông được đăng báo.
Tin tức này xuất hiện, ngày đó đám người mua Bất Hủ Nhật báo đều như ong vỡ tổ, từng cái thế lực ngũ tinh cũng đều hóa thân thành quần chúng thích xem náo nhiệt, dồn dập suy đoán người được Bất Hủ Tông bảo đảm là ai.
Là ai?
Bất Hủ Tông bảo đảm hắn làm đệ nhất Hồng Vực?
Rốt cuộc Bất Hủ Tông thu người nào, cũng dám nói ra lời nói kinh người như vậy trên Bất Hủ Nhật báo.
Không sợ bị vả mặt sao?
Tất cả mọi người hết sức tò mò, trong đầu là một vạn đâu hỏi vì sao.
Ngày này, số lượng Bất Hủ Nhật báo bán ra lại sáng tạo một độ cao mới!
Trong một tòa thành chỉ có một trăm vạn nhân khẩu mà lại bán được năm mươi vạn tờ Bất Hủ Nhật báo.
Hết cách rồi, chuyện có liên quan đến đệ nhất Hồng Vực.
Lão ấu phụ nữ trẻ em đều muốn hóng hớt một phen.
Nhưng mà, khi rất nhiều thiên kiêu chuẩn bị tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, còn có thế lực phụ thuộc Hồng Diệp Môn thấy tin tức này thì đều rất tức giận.
Đệ nhất Hồng Vực há lại nói chọn là chọn được?
Thất Vực Đăng Thiên Bảng còn chưa bắt đầu đây?
Sau khi mua Bất Hủ Nhật báo, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba, bàn tán chuyện đệ nhất Hồng Vực.
“Bất Hủ Tông này khẩu khí thật là lớn.”
“Đệ nhất Hồng Vực? Tấu hài hả, Thất Vực Đăng Thiên Bảng còn chưa bắt đầu đâu thì đã tuyên bố như vậy. Bọn họ nghĩ mình là quốc chủ U Quốc hả?”
“Nếu như người đó có bản lãnh thì cứ lộ ra. Bất Hủ Nhật báo nói lấy đệ nhất Hồng Vực, có tài cán gì.”
“Ngươi nói như vậy có chút hài hước, ở Hồng Vực, ai dám cam đoan mình có thể lấy được đệ nhất Hồng Vực? Cho dù là Cực Thiên Phong Tâm đã rời khỏi Hồng Diệp Môn nhưng vẫn là truyền thuyết cũng không thể? Hắn, ta cảm thấy hắn chỉ có thể lọt vào top mười.”