Dưới sự chờ đợi lo lắng của mọi người trong Tiễn Thủy Thành, một ngày ngắn ngủi lại trở nên dài đằng đẵng.
Bọn họ chưa bao giờ chờ mong ngày mai đến như bây giờ. Cũng chưa từng chờ mong Bất Hủ Nhật báo ngày mai như bây giờ.
Chỉ có lần động phòng hoa chúc bọn họ mới chờ mong như vậy!
Khi ánh nắng sáng sớm ngày thứ hai chiếu rọi mặt đất, vô số người bắt đầu hội tụ ở bên ngoài cửa hàng bán Bất Hủ Nhật báo, im lặng chờ cửa hàng mở cửa.
Chỉ riêng Tiễn Thủy Thành, Tẫn Tri Lâu đã thiết lập hơn một trăm cái cửa hàng trong Tiễn Thủy Thành. Giờ phút này, tất cả đều không ngoại lệ, ngoài cửa người đông nghìn nghịt, người chờ đợi mua Bất Hủ Nhật báo chắn cả còn đường kiến chui cũng không lọt.
Trong nháy mắt khi cửa cửa hàng mở ra, những ánh mắt mong chờ hóa thành kinh hỉ.
Người mua được Bất Hủ Nhật báo người thì vô cùng hưng phấn hô hào, đồng thời giơ cao Bất Hủ Nhật báo. Trong lúc chen ra ngoài còn không quên xem Bất Hủ Nhật báo trong tay mình.
Không xem không sao, vừa xem thì giật mình!
Tên nam tử trung niên Thần Huyền Cảnh đó, tay cầm Bất Hủ Nhật báo run lên, sau đó không tự chủ được kinh hô một tiếng: “Ba mươi hai người! Đêm qua trong trận chiến cướp đoạt Tuyền Qua Đồ, ba mươi hai cường giả Địa Vô Cấm ngã xuống, ba mươi cái thế lực ngũ tinh sắp xuống dốc!”
“Không thể nào!”
“Ba mươi cái thế lực ngũ tinh sắp xuống dốc.”
Mọi người đều kinh hãi.
Đêm qua thảm thiết như vậy sao?
Sau khi mọi người tràn đầy mong đợi mua được Bất Hủ Nhật báo, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, hoặc là đứng, cẩn thận xem tin tức trên Bất Hủ Nhật báo.
Tin tức đầu tiên phía bên phải Bất Hủ Nhật báo chính là tình báo kĩ càng về trận chiến đêm qua.
“Đêm qua gia chủ Vương gia ở Tiễn Thủy Thành chết trong đại chiến.”
“Gia chủ La gia ở Tại Thủy Thành cũng vậy!”
“Trời ơi, mấy Địa Vô Cấm xưa này khó gặp này lại lần lượt chết trong trận đại chiến đêm qua, đúng là một đêm đáng sợ.”
“Địa Vô Cấm Hạ Cảnh tử vong ba mươi mốt người, còn có một cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh cũng chết. Dương gia, lại là Dương gia. Gia chủ Dương gia không phải được xưng là trung cảnh vô địch sao? Hắn lại chết trong trận chiến tranh đoạt Tuyền Qua Đồ đêm qua.”
“Không phải đâu, gia chủ Dương gia chết! Trên đó có nói là bị ai giết không?”
“Có có có! Trời đất ơi, là bị mười cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh hợp lại giết chết, bởi vì gia chủ Thủy gia đưa tờ Tuyền Qua Đồ giá trị bảy trăm bảy mươi ngàn bạch tinh đó cho hắn. Họa thủy đông dẫn! Chiêu này của gia chủ Thủy gia đúng là tìm đường sống trong chỗ chết. Hắn tổn thất bảy trăm bảy mươi ngàn bạch tinh, gia chủ Dương gia lại mất mạng!”
“Đúng là rung động lòng người! Chín cái Tuyền Qua Đồ nhấc lên gió tanh mưa máu khủng bố như vậy, Tuyền Qua Đồ do tông chủ Bất Hủ Tông làm ra này đúng là có sức hấp dẫn đáng sợ với cường giả, lại khiến cho bọn họ liều mạng cũng muốn cướp.”
Mọi người cảm thán.
Cùng lúc đó, khi Bất Hủ Nhật báo rắc xuống bên ngoài lãnh địa của Hồng Diệp Môn, những thế lực phụ thuộc của Hiên Đình Các, Âm Dương gia cũng xem Bất Hủ Nhật báo, nửa ngày nói không nên lời.
Chín cái Tuyền Qua Đồ khiến cho ba mươi hai vị cường giả Địa Vô Cấm tử vong, ba mươi cái thế lực ngũ tinh xuống dốc, đúng là nghe mà rợn cả người.
Mấy trăm năm qua, trước khi Bất Hủ Tông xuất hiện, hoàn toàn không có chuyện đồng thời có nhiều cường giả Địa Vô Cấm ngã xuống như vậy.
Bọn họ chết chỉ vì chín tấm Tuyền Qua Đồ!
Chuyện này khiến cho những cường giả Địa Vô Cấm ở những chỗ khác của Hồng Vực cũng cảm thấy cạn lời.
Những Tuyền Qua Đồ đó thật sự tốt như vậy sao?
“Bọn họ cướp cái gì, phái một đệ tử thiên kiêu gia nhập Bất Hủ Tông thì không phải là sẽ có một cơ hội mua sao?”
“Có cơ hội như vậy thì sao phải đi liều mạng?”
Trong lúc bọn họ còn đang khó hiểu thì đám thiên kiêu ở lân cận lãnh địa của Hồng Diệp Môn đều dồn dập vọt tới Sư Đạo Mê Cục gần nhất.
Thứ mà cường giả Địa Vô Cấm liều mạng cướp, bọn họ vào tông là có thể mua, bây giờ không gia nhập Bất Hủ Tông, chẳng phải là uổng phí hết cơ hội!
Cơ hội như vậy, cuộc đời có thể có mấy lần?
Lúc này, có không ít thế lực ngũ tinh hạ quyết tâm, phái người có thiên phú tốt nhất trong tộc, chuẩn bị vào Sư Đạo Mê Cục cướp đoạt cơ hội này.
Khi bọn họ lặn lội đường xa đi vào Sư Đạo Mê Cục, phát hiện ở đó đã người đông nghìn nghịt, số lượng thiên kiêu nửa bước Trấn Nhạc Cảnh tụ tập ở Sư Đạo Mê Cục đếm không hết, thậm chí trong đó còn có thiên kiêu Trấn Nhạc Cảnh.
Lại có thế lực nỡ thả ra thiên kiêu Trấn Nhạc Cảnh!
Chỉ vì một cơ hội mua Tuyền Qua Đồ!
“Nguy rồi, bây giờ chỉ còn lại ba mươi cái danh ngạch vào tông nhưng lại có nhiều thiên kiêu cạnh tranh như vậy.”
“Liều mạng, lỡ như xông qua được thì sao, đó là bảo bối mà cả cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh cũng liều mạng cướp. Nếu chúng ta có thể có được một tấm thì sau này có thể làm được chuyện lớn!”
Ôm hy vọng như thế, từng thiên kiêu nửa bước Trấn Nhạc Cảnh, Trấn Nhạc Cảnh dồn dập đi vào trong Sư Đạo Mê Cục dưới sự thúc giục của trưởng bối.
Mười chỗ Sư Đạo Mê Cục cộng lại, có trên vạn người đi vào cùng lúc!
Thiên kiêu Trấn Nhạc Cảnh nhiều đến ba trăm người!
Thậm chí còn có một yêu nghiệt Trấn Nhạc Trung Cảnh!
...
Vân Lam Sơn.
Tần Sơn trưởng lão đứng trên Thiên Tằng Giai, híp mắt quan sát bốn người vừa xông qua Sư Đạo Mê Cục dưới Thiên Tằng Giai, tràn đầy hài lòng.
Sáng hôm nay vừa đón hai thiên kiêu.
Bây giờ lại tới ba thiên kiêu Trấn Nhạc Hạ Cảnh.
Xem ra tông chủ muốn chiếm đủ top một trăm Thất Vực Đăng Thiên Bảng thật.
Không suy nghĩ nữa, Tần Sơn trầm giọng nói: “Giao phí vào tông, sau đó đi theo ta, lão phu dẫn các ngươi đến chỗ ở.”
Khi Tần Sơn lên tiếng, trong ba người có hai người trừng mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.