Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1066 - 【Vip】 Ôn Bình Về Tông

【VIP】 Ôn Bình về tông 【VIP】 Ôn Bình về tông

Khi người vây xem lần lượt rời khỏi đây, khó chịu trong lòng Kim Bất Tam cũng tan biến một chút, vỗ vai Địch Trần, ý vị thâm trường nói: “Đủ rồi, hôm nay dừng lại ở đây thôi, đừng có làm lớn chuyện.”

Nói xong, Kim Bất Tam đưa mắt nhìn Ôn Bình, nặn ra nụ cười, nói: “Ôn tông chủ, ta đã hóa giải hiểu lầm. Địch điện chủ cũng không muốn truy cứu nữa, chuyện hôm nay bỏ qua như vậy đi? Nể mặt Kim Bất Tam ta một chút?”

Ôn Bình cũng chuẩn bị cho Đao Ma, Mộc Long truyền tống đến đây, bởi vì một khi khai chiến thật thì tuyệt đối không thể để cho hai người còn sống rời đi. Nhưng mà ai mà ngờ được Kim Bất Tam của Kim Thủy Lâu đột nhiên đứng ra làm người hoà giải.

Nếu chuyện đã như vậy, Ôn Bình cũng lười đánh tiếp.

Nếu khai chiến với Cực Sinh Điện thật, chắc chắn nhiệm vụ sẽ không làm được nữa, cơ hội thăng cấp danh vọng lên cấp năm cũng sẽ vụt mất.

Với lại mục đích chuyến này chính là vì giết người Đồng gia. Lấy đó làm cảnh cáo tất cả thế lực có mưu đồ bất chính với Bất Hủ Tông, nếu như đệ tử phân tranh liên lụy đến tầng lớp cấp cao của tông môn, vậy thì cho dù có Cực Sinh Điện bảo vệ thì Ôn Bình hắn cũng dám giết!

Chỉ đáng tiếc là nếu hôm nay không thể khai chiến với Cực Sinh Điện thì không thể mang thi thể ba người Du Quan đi.

Ba cái Hắc Ảnh tuột tay.

“Vậy thì như vậy đi.” Nếu không đánh, Ôn Bình cũng không định ở lại, bởi vì truyền tống trận sắp thăng cấp xong

Già Thiên Lâu nhìn chằm chằm ở Hồ Thiên Địa, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cho Cực Sinh Điện.

Dứt lời, Ôn Bình ngự kiếm hóa thành kinh hồng rời khỏi đây.

Lucifer cũng bước vào thánh quang, tan biến vô tung vô ảnh.

Thấy Ôn Bình rời đi, Địch Trần như người câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được, sau khi Ôn Bình rời đi, Địch Trần suýt chút cắn nát răng. Nhìn ba người Du Quan hoàn toàn thay đổi, chết không thể chết lại, Địch Trần càng tức giận tới mức phát run.

Vừa mới lên chức thì lại bị cường giả Bất Hủ Tông giết chết.

Bên cạnh, Kim Bất Tam trấn an: “Được rồi, ngươi ta đều rõ ràng tầm quan trọng của tông chủ Bất Hủ Tông trong mắt Vực Chủ, chỉ chết ba Thần Tướng trung cảnh thôi. Mặt hàng này, có thể tìm ba người khác thay vào bất cứ lúc nào.”

“Sáu người!” Địch Trần trầm giọng nói.

Kim Bất Tam vỗ ót một cái: “Ta quên.”

...

Khi Ôn Bình ngự kiếm bay trở về y quán, chuyện vừa mới xảy ra đã nhanh chóng lan truyền trong thành, nửa ngày ngắn ngủi thì mọi người đều biết.

Nhạc phụ tỉnh lại, biết được tin tức này thì cho dù người đang bị trọng thương nhưng vẫn định quỳ xuống: “Đại ân đại đức của Ôn tông chủ, Nhạc gia suốt đời khó quên!”

Nhạc phụ cảm động.

Hắn vui mừng vì lúc trước không để ý tộc nhân phản đối, đưa Nhạc Tùng đưa vào Sư Đạo Mê Cục.

Bất Hủ Tông mạnh hơn Hồng Diệp Môn nhiều.

Trước giờ Hồng Diệp Môn chỉ biết đòi hỏi chứ có bao giờ ra mặt giúp Nhạc gia bọn họ?

Ôn Bình đưa tay dùng mạch khí nâng Nhạc phụ lên, sau đó nói: “Bổn tông chủ không có giúp Nhạc gia các ngươi, chỉ giúp Nhạc Tùng thôi.”

Ôn Bình không muốn để cho Nhạc gia cho là có Bất Hủ Tông làm chỗ dựa cho bọn họ.

Bởi vì Bất Hủ Tông chỉ có một phụ thuộc là Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng.

Nhưng mà mặc dù Ôn Bình giải thích như vậy nhưng Nhạc phụ vẫn cảm động đến rơi nước mắt nói cám ơn, cho đến khi Ôn Bình hoàn toàn không chịu được nữa mà rời khỏi y quán thì mới thôi.

Sau khi rời khỏi y quán, Ôn Bình gọi Vân Liêu vào, dặn dò Vân Liêu: “Vân trưởng lão, khi vòng đấu bán kết thứ hai bắt đầu, những đệ tử này giao cho ngươi.”

“Tông chủ muốn về tông?” Vân Liêu đã nhận được tin tức cường giả Già Thiên Lâu đại chiến với Vi Sinh Tinh Vũ từ Trần Hiết.

Ôn Bình gật đầu, sau đó nói tiếp: “Lần này ta trừng trị bọn người Đồng gia ở trước mặt mọi người, chắc là sẽ không có Địa Vô Cấm nào dám chơi lén sau lưng nữa. Nếu như xảy ra tình huống không xử lý được thì có thể dùng Truyền Âm Thạch đưa tin cho tông môn, tông môn vĩnh viễn là hậu thuẫn của các ngươi!”

Vân Liêu gật đầu, khom người nói: “Tông chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn dắt những đệ tử này hoàn thành nhiệm vụ tông chủ giao cho, không phụ kỳ vọng của tông chủ!”

Ôn Bình gật đầu, sau đó thầm hỏi hệ thống, nếu xem lấy được đệ nhất Hồng Vực là nhiệm vụ thì Vân Liêu có thể được bao nhiêu điểm nhiệm vụ tông môn.

Hệ thống đưa ra một con số - một trăm!

“Sao lại ít như vậy?”

Ôn Bình ngơ ngẩn.

Hệ thống giải thích: “Đệ nhất Hồng Vực, đối với Vân Liêu thì dễ như trở bàn tay. Cái khó thật sự là đệ nhất Triều Thiên Hạp, nếu như kí chủ tuyên bố nhiệm vụ này cho Vân Liêu thì điểm nhiệm vụ tông môn ban thưởng cho hắn sẽ lên tới ba ngàn điểm!”

“Ba ngàn điểm, thật hào phóng.” Ôn Bình oán thầm một câu, sau đó nói với Vân Liêu: “Vân trưởng lão, chờ ngươi lấy được đệ nhất Hồng Vực thì bổn tông chủ sẽ cho ngươi một cái nhiệm vụ trị giá ba ngàn điểm nhiệm vụ tông môn. Ba ngàn điểm nhiệm vụ tông môn đủ để đồng thời tu luyện ở Pháp Nguyên Sơn Cốc và Đệ Ngũ Thế Giới một đoạn thời gian.”

Vừa nghe được ban thưởng là ba ngàn điểm nhiệm vụ tông môn, Vân Liêu kích động đến tim muốn nhảy ra ngoài.

Ba ngàn điểm nhiệm vụ tông môn, nếu như chỉ dùng để đi vào Đệ Ngũ Thế Giới thì đủ để tu luyện suốt ba mươi tháng, có thể tiết kiện được thời gian làm nhiệm vụ tông môn. Chỉ cần tinh thần lực bước vào giai đoạn thứ hai thì hắn có thể trực tiếp tu luyện ma pháp tứ giai, rảo bước tiến tới sức mạnh Địa Vô Cấm đỉnh phong!

“Đa tạ tông chủ.” Vân Liêu thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm ơn.

Ôn Bình hài lòng cười một tiếng, không có nói nội dung nhiệm vụ cho Vân Liêu mà dẫn chúng đệ tử về nơi ở trước, sau đó kêu Vân Liêu phân phát Phá Kính Đan ra, tranh thủ trước khi đấu bán kết vòng thứ hai thì tám mươi người đều bước vào Trấn Nhạc Hạ Cảnh.

Đấu bán kết năm người một đội, tám mươi người thì có thể chia làm mười sáu đội. Nhưng bây giờ lại có một vấn đề khác, Vân Liêu bị lẻ ra.

Bình Luận (0)
Comment