Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1111 - 【Vip】 Dương Nhạc Nhạc Biến Mất

【VIP】 Dương Nhạc Nhạc biến mất 【VIP】 Dương Nhạc Nhạc biến mất

Ôn Bình nhìn về phía Ngao Ly, sau đó nói: “Ngao Ly, thông báo cho tất cả Yêu Vương chưa tham dự vào đại chiến ở Hồ Thiên Địa, thực lực sánh ngang Trấn Nhạc Thượng Cảnh tập hợp tại đây.”

Căn cứ vào số liệu mà Ôn Bình đã xem trước lúc đến, trước mắt số Yêu Vương mà Yêu tộc có đã đạt đến hơn ba vạn.

So với Yêu tộc trước đó thì tăng lên không chỉ mười lần.

Yêu Vương Trấn Nhạc Thượng Cảnh, trừ gia nhập chiến trường Hồ Thiên Địa thì ít nhất cũng còn chừng năm sáu trăm.

Nửa ngày sau, năm sáu trăm Yêu Vương này đều chạy tới trước Tượng Nữ Oa.

Nghe Ôn Bình triệu kiến, chúng nó xem như thần chỉ.

Không dám lạnh nhạt chút nào.

Bởi vì đối với bọn nó thì tông chủ Bất Hủ Tông chính là thần của Yêu tộc, địa vị cực kỳ cao.

Giờ phút này, Ôn Bình nhìn năm sáu trăm Yêu Vương này, sau đó nói: “Những ai được ta đọc tên thì đứng ra.”

Lần này, Ôn Bình không có hỏi ý kiến của bọn nó, để chúng nó tự quyết định xem có đi cấm khu cuối cùng hay không.

Theo Ôn Bình, đây là cái giá lớn mà nhất định Yêu tộc phải trả.

Yêu tộc muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì nhất định phải trả giá lớn.

An an ổn ổn tu luyện sẽ chỉ khiến cho chúng nó cảm thấy mình nhỏ bé khi gặp được kẻ địch mạnh mẽ trong tương lai.

Kình Thiên Vực.

Hàn Lệ Thành.

Quán rượu Kình Thiên.

Hàn Lệ Thành là trung tâm của Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Kình Thiên Vực lần này.

Quán rượu Kình Thiên là lầu cao đệ nhất ở Hàn Lệ Thành, giờ phút này, trong đó náo nhiệt.

Giờ phút này, quán rượu Kình Thiên tụ tập hàng loạt thiên kiêu đỉnh tiêm và nhân vật yêu nghiệt của Kình Thiên Vực.

Mọi người tụ tập ở đây dĩ nhiên không phải chỉ vì tầm hoan tác nhạc, cũng không phải chỉ vì kết giao bằng hữu.

Mọi người tụ tập tại đây đều có mục đích riêng.

Trong lúc ca múa mừng cảnh thái bình này, một tiếng giận mắng đột nhiên vang lên, bóp tắt tiếng ca múa.

“Cái tên khốn nạn đó đâu?”

“Tên khốn nạn đến từ Bất Hủ Tông đó đâu?”

“Cút ra đây!”

Hơn mười cường giả Địa Vô Cấm ngăn ở lối vào quán rượu Kình Thiên, sau đó dùng tinh thần lực bao phủ trọn cái lầu một.

Đột ngột, trong một góc ở lầu một, một thiếu niên loảng xoảng đánh rơi ly rượu trong tay.

Trong nháy mắt ly rượu rớt xuống, thiếu niên bỏ lại bằng hữu, đột ngột nhảy ra ngoài từ cửa sổ bên hông.

Phanh ——

Thiếu niên phá cửa sổ nhảy ra thầm mắng một câu, sau đó ngự kiếm bay lên không, không dám quay đầu lại.

“Sao lại tới nhiều như vậy?”

Thiếu niên này chính là Dương Nhạc Nhạc.

Bay về phía trước một khoảng cách, Dương Nhạc Nhạc sợ mất mật liếc mắt nhìn sau lưng, chỉ thấy hơn mười cường giả Địa Vô Cấm đó hóa thành kinh hồng đuổi tới.

Đuổi theo không bỏ!

Mẹ ơi!

Dương Nhạc Nhạc choáng váng.

Sau đó là tiếng mắng chửi liên miên bất tận sau lưng.

“Tiểu tử thúi, ngươi chạy không thoát!”

“Giết tôn nhi của ta mà còn muốn trốn?”

“Giết tôn nữ của ta, ngươi phải đền mạng!”

“Trả mạng lại cho nhi tử ta!”

Nghe mấy tiếng rống giận dữ này, Dương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nhún vai.

Đúng là một đám người không nói lý.

Nếu đã vào giang hồ thì sinh sinh tử tử là chuyện bình thường.

Sao còn trả thù?

Tranh tài mà.

Không chết vài người sao có thể gọi là tranh tài?

Hơn nữa cũng không thể trách mình được, ai kêu tử tôn của các ngươi có nhiều tích phân đấu bán kết.

Ta muốn lấy được đệ nhất Kình Thiên Vực, kiếm nhiều tích phân là tất nhiên.

Không giết bọn họ.

Bọn họ có thể đưa tích phân cho mình sao?

Dương Nhạc Nhạc hét một tiếng: “Ta muốn báo cáo các ngươi với Vực Chủ, trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng mà các ngươi dám công khai hạ sát thủ với ta! Chắc chắn Vực Chủ sẽ giết chết các ngươi! Các ngươi chờ đó cho ta!”

Sau đó nghe được sau lưng đáp lại một câu!

“Muốn chết? Ngươi nghĩ hay lắm!”

“Mẹ nó!”

Dương Nhạc Nhạc thực sự nhịn không được, miệng phun hương thơm.

Sau đó lấy đũa phép ra, bắt đầu ngâm xướng.

Hai hơi sau, sấm sét hạ xuống giữa trời quang.

Răng rắc ——

Tia chớp xẹt qua trời cao, hóa thành trên trăm đạo tứ tán ra, kèm theo đó, Dương Nhạc Nhạc tan biến ở trên bầu trời.

“Người đâu?”

“Chia ra đuổi theo!”

Khi mọi người bay đến chỗ Dương Nhạc Nhạc tan biến thì đều giật mình.

Bởi vì Dương Nhạc Nhạc đã biến mất khỏi cảm giác của bọn họ.

Có chuyện gì vậy?

Nhưng mà trực giác nói cho bọn họ biết, tia chớp đột nhiên xuất hiện lúc nãy nhất định không có đơn giản như vậy.

Tiểu tử Dương Nhạc Nhạc này có thể khống chế lôi điện.

Lúc này, vô duyên vô cớ xuất hiện một đạo sấm sét giữa trời quang như vậy.

Tuyệt đối có kỳ quặc!

Khi mọi người tứ tán đuổi theo, Đào Nương hóa thành một luồng yêu phong xuất hiện ở chỗ Dương Nhạc Nhạc tan biến.

“Người đâu?”

Đào Nương nghi ngờ nhìn bốn phía.

Nàng không cảm ứng được khí tức của Dương Nhạc Nhạc.

Làm sao bây giờ?

Mất dấu!

Đào Nương vội vàng chọn một hướng đuổi theo.

...

Bất Hủ Tông.

Sau khi trải qua tầng tầng sàng chọn, một trăm tên Yêu Vương được truyền tống trận lần lượt tiếp dẫn tới Bất Hủ Tông.

Trước khi một trăm tên Yêu Vương đi vào cấm khu cuối cùng, Ôn Bình đưa cho chúng nó một lời khuyên.

Đó chính là đừng tàn sát lẫn nhau!

Mặc dù hoàn cảnh ở Hồ Yêu Hoàng không có ác liệt như cấm khu cuối cùng nhưng yêu vật tự giết lẫn nhau là chuyện rất thường gặp.

Lần này, Ôn Bình chọn một trăm tên Yêu Vương.

Nếu là vì tự giết lẫn nhau mà chết mất một đám thì danh vọng cũng lãng phí một cách vô ích.

Danh vọng không nhiều.

Phải biết quý trọng!

Sau khi đưa một trăm tên Yêu Vương vào cấm khu cuối cùng, Ôn Bình lại nhận được bẩm báo của Hà Niên.

Biết Đao Ma và cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm đánh có tới có lui, Ôn Bình quyết định đi qua nhìn tình huống một chút.

Nhưng mà hắn mới chuẩn bị đi thì Đào Nương lại truyền tin đến.

“Tông chủ, ta làm mất dấu Nhạc Nhạc.”

Truyền Âm Thạch, giọng nói có chút ủy khuất của Đào Nương vọng ra.

Ôn Bình vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Một đám cường giả Địa Vô Cấm của Kình Thiên Vực, vì khi đấu bán kết, tử tôn của bọn họ bị Dương Nhạc Nhạc giết chết cho nên bọn họ đuổi theo Nhạc Nhạc muốn xả giận. Nhạc Nhạc từ Hàn Lệ Thành chạy ra ngoài...”

Bình Luận (0)
Comment