Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1153 - 【Vip】 Song Long Đều Có

【VIP】 Song Long đều có 【VIP】 Song Long đều có

Hệ thống tiếp tục nói: “Thật ra thì kí chủ không cần lo lắng, chỉ cần chờ đợi đẳng cấp danh vọng tăng lên là được! Khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Hồng Vực thì đẳng cấp danh vọng mở ra quyền tông chủ mới có thể giúp tinh thần lực của kí chủ đột phá tới giai đoạn thứ ba. Bởi vì danh vọng cấp năm mang tới quyền tông chủ mới cho kí chủ cũng không chỉ là tăng cảnh giới mạch môn lên thôi. Khi đệ tử tông môn càng ưu tú, cường giả tông môn càng mạnh mẽ, càng nhiều thì cộng hưởng sẽ khiến cho tăng lên toàn diện. Bao gồm cả linh thể, cảnh giới mạch thuật vân vân.”

“Ngươi nói như vậy khiến cho ta vô cùng chờ mong Thất Vực Đăng Thiên Bảng Hồng Vực kết thúc.”

Dựa theo hệ thống nói.

Sau khi nhiệm vụ Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, hắn có thể đạt được một lần tăng lên về chất.

Còn tăng lên bao nhiêu.

Ôn Bình không tính ra được, nhưng chắc chắn sẽ không nhỏ.

Cũng có thể khiến cho hắn có thể làm nhiều chuyện hơn.

Đột ngột.

Một tiếng long ngâm vang vọng địa ngục vong linh.

Ôn Bình giống như sao băng xuyên qua địa ngục vong linh, tinh thần lực nương theo tiếng long ngâm này mà dừng lại.

Trong một vùng tăm tối trong địa ngục vong linh, một màu xanh trắng xuất hiện.

Từ trên chỗ cao nhìn xuống, địa ngục vong linh giống như bị chia cắt thành hai thế giới.

Bên trái là một khu vực địa ngục hắc ám hỗn loạn.

Bên phải là thế giới đóng băng lạnh lẽo.

Trong thế giới đóng băng này, một con Cự Long hình thể không thua gì Hắc Long dang rộng đôi cánh băng to lớn bay lượn trên bầu trời. Những nơi đi qua, toàn bộ sinh vật vong linh đều bị hóa thành tượng băng, sau đó bị gió lốc kèm theo cánh băng xoắn nát.

Ôn Bình nhìn thấy hết tất cả.

Hắn có thể xác định.

Đây là một con Băng Long!

Quả nhiên, một giây sau hệ thống đưa ra tin tức sơ lược.

“Lẫm Đông Băng Long Vương.”

“Thực lực: Nửa bước Thiên Vô Cấm.”

“Chủng tộc: Băng Long tộc.”

“Kỹ năng: Lẫm Đông Tương Chí - những nơi đi qua, lẫm đông buông xuống. Trong phạm vi ba ngàn mét đều hóa thành thế giới đóng băng, toàn bộ đều bị đông cứng.”

“Băng Long Viêm – hỏa diễm tùy thân Băng Long nhất tộc, cũng là Tiên Thiên thần thông của Băng Long nhất tộc. Thanh Bạch Hỏa Diễm giáng thế, đóng băng tất cả mọi thứ trước mặt.”

Không sai.

Lẫm Đông Băng Long Vương và Minh giới Hắc Long Vương cũng không có nhiều kỹ năng.

“Một đen một trắng, bị ta tìm được hết. Tương lai ta tu luyện Địa Đạo Thanh Liên Thể đến đại thành, đả thông lối đi của cái thế giới này và địa ngục vong linh, sau đó đưa chúng nó từ địa ngục vong linh đến thế giới này một cách đúng nghĩa. Dùng để thủ cửa lớn Bất Hủ Tông, hẳn là rất không tệ.”

Ôn Bình nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh.

Hắc Long Vương ở bên trái.

Băng Long Vương bên phải.

Một đám đệ tử mới nhập môn thấp thỏm đi ngang qua chúng nó, đi lên Thiên Tằng Giai.

Trong mắt bọn họ có hoảng sợ.

Có kính sợ.

Còn có kinh hãi vân vân.

“Kí chủ tỉnh lại đi!” Giọng hệ thống đột nhiên vang lên.

Bừng tỉnh khỏi tưởng tượng, Ôn Bình liếc hệ thống một cái, tinh thần lực hóa thành lồng giam bao phủ Băng Long Vương đang bay lượn.

Từng tiếng long ngâm vang lên.

Sau một hồi lâu, Ôn Bình lại thu hoạch được một con Băng Long Vương.

Trong tai lại có thêm một viên đại tướng!

Thu hoạch được Lẫm Đông Băng Long Vương, Ôn Bình không có tiếp tục giày vò trong địa ngục vong linh nữa, từ địa ngục vong linh quay về Bất Hủ Tông.

Giờ phút này, Ôn Bình cẩn thận khá dễ chịu.

Mặc dù không có vong linh chi thần nhưng lại thu hoạch được Minh giới Hắc Long Vương và Lẫm Đông Băng Long Vương.

Song Long đều có!

Ôn Bình đẩy cửa sổ Thính Vũ Các ra, tâm tình vui vẻ hít sâu một hơi.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái!

Ngay trong khoảnh khắc Ôn Bình đẩy cửa ra, chó săn Cáp Cáp vẫn luôn giữ bên ngoài Thính Vũ Các sủa inh ỏi vài tiếng.

Tiếng chó sủa vang vọng toàn bộ Bất Hủ Tông.

Người trong Bất Hủ Tông nghe được tiếng Cáp Cáp sủa thì không hẹn mà cùng nhìn về phía Thính Vũ Các.

“Tông chủ xuất quan!”

Ở Tẫn Tri Lâu, Trần Hiết nhanh chóng chạy ra khỏi Tẫn Tri Lâu, vội đến dưới ngọn núi nhỏ bên ngoài Thính Vũ Các.

“Tông chủ, Trần Hiết cầu kiến!”

Ôn Bình mở trận pháp bao phủ Thính Vũ Các ra: “Lên đây đi.”

Trần Hiết chậm rãi đi lên trước Thính Vũ Các, cung kính nói: “Cung nghênh tông chủ xuất quan.”

“Có chuyện gì không?”

“Hồi bẩm tông chủ, vòng đấu bán kết thứ hai của Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Hồng Vực đã kết thúc, sau ba ngày sẽ bắt đầu trận chung kết, đồng thời sau ba ngày, Vực Chủ Hồng Vực Quân Thiên Nhất Cố sẽ đến Đăng Thiên Nguyên. Căn cứ Hãn Ly nói, hắn tới để gặp tông chủ. Mục đích đúng là vì ký hiệp ước hợp tác với Bất Hủ Tông. Tông chủ, ngài muốn đi Đăng Thiên Nguyên gặp hắn không?”

Trần Hiết cảm thấy nếu tông chủ không muốn hợp tác, sợ là ngày mà hai người gặp nhau cũng sẽ là ngày trở mặt.

Cho nên không cần phải gặp làm gì.

Có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian thì kéo dài bấy nhiều thời gian.

Lợi cho Tẫn Tri Lâu phát triển.

Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ của hắn.

Cho nên hắn cũng không có nói ra.

Ôn Bình nói: “Gặp, dĩ nhiên phải gặp. Hắn đều phái trăm vạn Thần U Quân tới bảo hộ chúng ta, làm tông chủ Bất Hủ Tông, không đi gặp hắn một lần cũng không được.”

Nghe được câu trả lời này, Trần Hiết cũng không có kinh ngạc.

Mà tiếp tục nói: “Tông chủ, còn có một chuyện có chút phiền toái. Đêm qua Hắc Ảnh truyền tin tức đến, hai tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu đó đột nhiên dùng bí thuật đưa tin về Già Thiên Lâu. Ý muốn chia Đông Hồ và Hồ Yêu Hoàng làm chiến khu!”

Đêm qua khi Trần Hiết biết tin tức này thì cả buổi cũng không nói nên lời.

Cái gì nên tới thì sẽ tới.

Chiến khu là cái gì?

Nói một cách đơn giản, sa trường chính là một cái chiến khu.

Nếu như Đông Hồ và Hồ Yêu Hoàng trở thành chiến khu, vậy thì đại quân của Chiến bộ trong Già Thiên Lâu cũng nên đến.

Bình Luận (0)
Comment