Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1195 - 【Vip】 Bất Hủ Tông Vs Già Thiên Lâu (Ba)

【VIP】 Bất Hủ Tông vs Già Thiên Lâu (Ba) 【VIP】 Bất Hủ Tông vs Già Thiên Lâu (Ba)

Sát chiêu chân chính của Hắc Long Vương!

Là kỹ năng còn mạnh mẽ hơn Hắc Long Diệt Thế Đạp!

"Nguy rồi!"

Đối mặt với Hắc Long Viêm, sắc mặt Sơn Thiên Hỗn đại biến.

Bởi vì sát chiêu mạnh nhất của hắn lại bị phá như thế!

Hắn không còn chỗ dựa dẫm nữa.

Như vậy phải xử lý như thế nào?

Nhưng mà Sơn Thiên Hỗn cũng không có kinh hoảng bao nhiêu, cũng may ở bên cạnh còn có ba người.

"Ngọn lửa màu đen này có gì đó quái lạ, nhưng mà hẳn là ta vẫn có thể ngăn cản, các ngươi không cần phải để ý đến ta." Sơn Thiên Hỗn tỉnh táo mở miệng, sau đó quay đầu muốn nhìn xem tình huống sau lưng.

Nhưng mà vừa quay đầu lại thì choáng váng.

Người đâu?

Ba người kia đâu?

Vạn Chi đâu?

Bộ Tân đâu?

Hảo huynh đệ Cảnh Vô Tính của ta đâu?

Nhìn về nơi xa thì mới phát hiện ba người đã cách xa mình ngàn trượng.

Hóa ra ba người Vạn Chi, Bộ Tân, Cảnh Vô Tính thấy Hắc Long Viêm phá mất mạch thuật của Sơn Thiên Hỗn thì lập tức hóa thành kinh hồng rời xa chiến trường.

Bọn họ không muốn bị Hắc Long kiềm chế, sau đó đối mặt hai con rồng khác công kích.

Nhất là con Mộc Long đó.

Cho nên bọn họ quyết định tạm thời tránh mũi nhọn.

Nhưng mà bọn họ vừa lui thì lập tức bị Ám Lưu Tịch Diệt, Mộc Long và Băng Long Vương theo dõi.

Cuối cùng bốn người bọn họ vẫn bị tách ra.

Tạo thành cục diện một đánh một.

"Khốn nạn!"

Sơn Thiên Hỗn thu hồi tầm mắt, sau đó oán hận mắng một câu, lập tức tập trung sự chú ý vào Hắc Long Vương.

Mạch thuật thuộc tính mộc của mình bị ngọn lửa màu đen khắc chế, nhưng hắn vẫn còn Vô Hình Sát Âm.

Sát âm chính là một bộ phận của chiêu này.

Phanh ——

Chợt mạch môn của Sơn Thiên Hỗn chấn động.

Sát âm trận trận, theo gió lên!

Nhưng mà không có kiên trì được trăm hơi thở thì Sơn Thiên Hỗn đã phải kêu cứu.

"Giúp ta. . ."

Tiếng kêu này rất quen thuộc.

Bởi vì lúc trước, Khôi Thanh giao thủ với Đao Ma cũng từng kêu lên như th.

Nhưng mà bây giờ thời gian duy trì Thánh Quang Kết Giới của Đao Ma đã hết, Khôi Thanh đã có thể phóng thích mạch thuật đánh trả, cho nên Khôi Thanh không có kêu gọi hỗ trợ nữa.

Bây giờ đến phiên Sơn Thiên Hỗn.

"Mau tới giúp ta! Hỏa diễm của Hắc Long này vô cùng khinh khủng, ngay cả Vô Hình Sát Âm của ta mà hỏa diễm này cũng có thể thôn phệ. . ."

Nhưng mà mới nói được một nửa thì Hắc Long đột nhiên kéo theo ngọn lửa màu đen nhào về phía Sơn Thiên Hỗn, nuốt mất Sơn Thiên Hỗn.

Oanh ——

Một tiếng vang thật lớn.

Hắc Long Viêm tăng vọt, vọt thẳng lên trời.

Tiếng ngâm của Hắc Long từ trong đó vọng ra, nhưng lại không nghe thấy Sơn Thiên Hỗn phát ra bất cứ tiếng gì.

Tình huống này khiến cho bốn người Khôi Thanh, Vạn Chi, Bộ Tân và Cảnh Vô Tính đang chiến đấu dồn dập phân tâm nhìn qua phía Sơn Thiên Hỗn.

Mười hơi.

Trăm hơi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nhưng vẫn không nghe được một chút xíu động tĩnh nào của Sơn Thiên Hỗn, cũng không cảm ứng được bất kỳ khí tức gì của hắn.

Chỉ có Hắc Long Viêm thôn phệ hết thảy đang thiêu đốt hừng hực.

Bốn người bắt đầu khẩn trương, suy nghĩ không ổn bắt đầu xuất hiện trong lòng bọn họ. Bởi vì ngọn lửa màu đen này khiến cho bọn họ cảm thấy tim đập nhanh.

Theo thời gian trôi qua, suy nghĩ không ổn này giống như là cỏ non gặp mưa xuân, điên cuồng sinh trưởng.

Chuyện này khiến cho bốn người Khôi Thanh mặc dù đang chiến đấu với đám người Đao Ma nhưng vẫn thường xuyên phân tâm nhìn lại chỗ Sơn Thiên Hỗn.

Bọn họ biết phân tâm khi đại chiến là tối kỵ.

Nhưng bọn họ không thể không làm như vậy.

Không gì khác, chỉ vì bọn họ đều muốn xác nhận tình huống của Sơn Thiên Hỗn.

Bởi vì lỡ như Sơn Thiên Hỗn bại, cục diện sẽ không xong.

Mới đầu năm người bọn họ ứng đối vô số cường giả của Bất Hủ Tông thì đã không chiếm thượng phong, lúc này hao tổn một người thì bọn họ sẽ càng gian nan thêm.

Cảnh Vô Tính có quan hệ thân thiết nhất với Sơn Thiên Hỗn thấy không nhìn thấy, cũng không cảm giác được Sơn Thiên Hỗn thì đành phải hô lớn.

Hắn hy vọng giọng nói có thể truyền vào trong đó.

Chờ mong Sơn Thiên Hỗn có thể đáp lại một chút.

"Thiên Hỗn huynh!"

"Thiên Hỗn huynh!"

Nhưng mà hắn vừa kêu lên, trong khoảnh khắc phân tâm, Lẫm Đông Băng Long Vương lập tức phun ra long tức hoàn toàn trắng xóa, đánh tới Cảnh Vô Tính.

Cảnh Vô Tính lập tức giật mình, sau đó lập tức chấn động mạch môn, ngưng tụ mạch khí đụng vào long tức màu trắng, lợi dụng lực trùng kích mà mạch thuật mang đến đẩy thân thể mình lui về sau, dùng chiêu này tránh né long tức màu trắng Lẫm Đông Băng Long Vương phun ra.

Long tức màu trắng này cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng còn cách trăm trượng nhưng lại làm cho linh thể của hắn cảm nhận được một luồng lạnh thấu xương.

Có thể xác định là long tức này tuyệt đối không phải linh thể của hắn có thể ngăn cản, nếu như bị long tức ảnh hưởng đến thì hắn cảm thấy linh thể của mình chắc chắn không chịu được.

Nhưng mà mặc dù kịp thời mượn mạch khí trùng kích lui về sau nhưng bởi vì vừa mới phân tâm hô Sơn Thiên Hỗn vài tiếng, nhìn trong Hắc Long Viêm vài lần, Cảnh Vô Tính vẫn bị long tức màu trắng quẹt trúng.

Cảnh Vô Tính giật mình, sắc mặt hoảng hốt, khi cảm nhận được cánh tay đau nhói, hắn vội vàng cố gắng vung vẩy cánh tay trái một chút.

Nhưng mà hoàn toàn không động được!

Cánh tay trái hoàn toàn bị đông lại.

"Thiên Hỗn huynh, ngươi tự cầu phúc đi." Cảnh Vô Tính cũng không dám nhìn về phía Hắc Long Viêm nữa, cũng không dám phân tâm quan tâm Sơn Thiên Hỗn chết sống nữa.

Hắn đã xác định mình không phải là đối thủ của Băng Long này.

Giờ phút này, hắn chỉ cầu tự vệ!

Không còn cầu mong gì khác!

Còn ba người Khôi Thanh, Vạn Chi và Bộ Tân.

Bộ Tân bị Ám Lưu Tịch Diệt kéo chặt lấy, mới đầu Ám Lưu Tịch Diệt thực lực đã mạnh hơn Bộ Tân, Ám Lưu Tịch Diệt liều mạng mà đánh khiến cho Bộ Tân ngay cả thời gian thở dốc cũng không có.

Ám Lưu Tịch Diệt dám đón đỡ mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm mà Bộ Tân thả ra, nhưng Bộ Tân lại không dám đón đỡ một lưỡi hái của Ám Lưu Tịch Diệt.

Bởi vì hắn vừa mới phân tâm nhìn tình huống của Sơn Thiên Hỗn thì trúng một lưỡi hái, mặc dù phản ứng kịp, dùng mạch khí hộ thuẫn ngăn cản Hắc Liêm một chút, không có bị Hắc Liêm chém trúng nhưng liêm phong của Hắc Liêm lướt qua bờ vai của hắn, suýt chút chém rụng tay của hắn.

Bình Luận (0)
Comment