Bách Niệm Hàn Sơn nói nhỏ, ánh mắt rơi vào Khúc Cảnh thông đạo, cau mày.
Bùi Vu nói tiếp: "Hàn Sơn huynh, không cần khẩn trương như vậy. Nếu như Khúc Cảnh thông đạo có dị động thì minh chủ có thể trở lại chiến trường trong nháy mắt."
Bách Niệm Hàn Sơn cố nở một nụ cười, hùa theo: "Ta biết. Chỉ là ta lo lắng Già Thiên Lâu sẽ vì lần đầu tiên thất bại mà tấn công lần thứ hai càng hung ác hơn. Nếu như có cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm dẫn đội, sợ rằng sẽ giết chúng ta trở tay không kịp. Chỉ dựa vào chúng ta thì sợ là khó mà ngăn cản được bước tiến của bọn họ!"
Sau khi Bùi Vu nghe nói như vậy thì không tiếp tục nói nữa.
Bởi vì thật ra thì hắn lo lắng cũng không thua gì Bách Niệm Hàn Sơn.
Nhất là Hoài Không trở lại tông.
Bùi Vu đang nghĩ, có phải tình huống chuyển biến xấu hay không?
Long Nguyệt ở bên cạnh, thấy hai người lo lắng thì an ủi: "Không có gì phải lo lắng, mặc dù lúc này bọn họ giết vào thật, cường giả trên Địa Vô Cấm thì có chúng ta tới đối phó. Các ngươi chỉ cần chỉ huy đại quân Thiên Địa Minh cho tốt là được, hơn nữa, thân ở Triều Thiên Hạp, Già Thiên Lâu có U Quốc nhìn chằm chằm, bọn họ không dám phái quá nhiều người tới đối phó chúng ta."
Lý tính phân tích cho hai người một đợt, sau đó Long Nguyệt len lén quan sát biểu cảm của Bùi Vu và Bách Niệm Hàn Sơn.
Thấy vẻ lo lắng của hai người cũng không có giảm bớt được bao nhiêu thì cũng không tiếp tục an ủi bọn họ nữa.
Nàng cũng hiểu rõ, lúc này lời nói an ủi không được cái tác dụng gì.
Chỉ có thắng lợi mới có thể cho bọn họ yên tâm lại!
Nàng biết Ôn Bình, Đao Ma đều giết vào trong địa bàn của Già Thiên Lâu.
Cho nên rốt cuộc thì tình huống bây giờ như thế nào rồi?
Tình hình chiến đấu như thế nào?
Còn nữa, Hoài Không trưởng lão vội vàng trở lại tông là vì lý do gì?
Tại sao bây giờ còn chưa trở lại?
Trước đó Long Nguyệt liên hệ Long Kha, muốn hỏi thăm tình huống một phen nhưng chỉ lấy được câu trả lời là gặp rồi nói!
Chuyện này khiến cho nàng có chút bàng hoàng!
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, tại sao không thể nói rõ trong Truyền Âm Thạch?
Nhưng mà nếu Long Kha đã nói phải gặp mặt nói thì nàng cũng không muốn hỏi thêm nữa, làm tốt bổn phận của nàng là được rồi.
Mắt thấy bình minh sáng sớm đến.
Đúng lúc này.
Một tia sáng trắng bỗng nhiên thắp sáng bầu trời, rơi vào Khúc Cảnh thông đạo.
Tất cả mọi người bị hấp dẫn ánh mắt, chỉ thấy hai người Hoài Không, Long Kha từ trong bạch quang đi ra.
Đám người Bùi Vu, Bách Niệm Hàn Sơn và Long Nguyệt thấy cảnh này thì vui vẻ, trong nháy mắt, lo lắng trên mặt tiêu tán đi hơn phân nữa.
"Né ra! Né ra!"
Lúc này, hai người mới lệnh cho Dực tộc Yêu Thần tới gần chỗ Hoài Không, sau đó vội vàng hô lên.
"Minh chủ! Long trưởng lão!"
"Minh chủ! Long trưởng lão!"
Hoài Không thấy hai người bức thiết như thế thì vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện lớn gì, tất cả đều dựa theo kế hoạch của minh chủ tiến hành đâu vào đấy." Bùi Vu cười nói.
Bách Niệm Hàn Sơn cũng cười đáp: "Sáng sớm nay, toàn bộ chiến trường ít nhất cũng sẽ tập kết được ngàn vạn đại quân Thiên Địa Minh!"
Hoài Không hài lòng gật đầu.
Sau đó nhìn về phía hai người Bùi Vu sau lưng Long Nguyệt.
"Hoài Không tiền bối!" Long Nguyệt gật đầu hỏi thăm, sau đó nhìn về phía Long Kha: "Tỷ!"
Long Kha nhướng mày, mặt mũi u sầu nói: "Đợi chút nữa nói, một trận chiến ở Di Thiên Thành Hắc Vực còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!"
Dứt lời, Long Kha quay đầu nói với Hoài Không: "Hoài Không trưởng lão, ta đi Hạo Hãn Thành xử lý chuyện của ta trước."
"Đi thôi! Trừ Yêu Thần ra, tất cả Dực tộc ở Hồ Thiên Địa đều do ngươi tùy ý điều phối." Tuy rằng trong thời gian ngắn, Khúc Cảnh thông đạo sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cấp Yêu Thần, Hoài Không vẫn không nỡ để cho chúng nó đi giao Bất Hủ Nhật báo.
Tông chủ dám dùng thiên kiêu ở Hồng Vực quét rác, dùng môn chủ nửa bước Thiên Vô Cấm của Hồng Diệp Môn làm việc vặt, nhưng Yêu tộc của hắn còn chưa có xa xỉ như vậy.
"Long Nguyệt, ngươi cũng đi cùng đi." Hoài Không lại nói với Long Nguyệt.
"Ta cũng đi?"
"Chuyện này giao cho lão phu, bây giờ tỷ tỷ ngươi cần ngươi hơn."
"Ừm ân."
Nếu Hoài Không đã nói như vậy, đương nhiên là Long Nguyệt phải đi giúp tỷ tỷ mình một tay trước, sau đó đi theo Long Kha bay tới Hạo Hãn Thành.
Hai người Long Nguyệt vừa đi, Hoài Không liền ban bố mệnh lệnh mới nhất cho Thiên Địa Minh.
"Trận chiến đầu tiên với Già Thiên Lâu, Bất Hủ Tông đại thắng, trong thời gian ngắn, Già Thiên Lâu sẽ không quay đầu trở lại! Cho nên chúng ta không cần căng thẳng như thế. Bùi Vu, Hàn Sơn, lập tức truyền lệnh xuống, tất cả mọi người rời xa Khúc Cảnh thông đạo, xây dựng cơ sở tạm cách đây mười dặm, tiếp tục xây dựng công sự!"
"Đại thắng!"
Trong nháy mắt, hai người mừng rỡ.
So với chuyện Hoài Không trở về, khiến cho tâm trạng hai người ổn định lại thì hai chữ đại thắng khiến cho người ta phấn khởi hơn nhiều.
Bây giờ bọn họ muốn nghe nhất chính là hai chữ này.
"Minh chủ, chúng ta sẽ đi truyền lệnh ngay!"
Lúc này, Bùi Vu, Bách Niệm Hàn Sơn lĩnh mệnh, bay xuống dưới.
Theo mệnh lệnh của Bùi Vu, Bách Niệm Hàn Sơn, tất cả đại quân của Thiên Địa Minh bắt đầu trùng trùng điệp điệp lui về sau, lui đến cách Khúc Cảnh thông đạo mười dặm.
"Trận chiến thứ nhất, đại thắng! Minh chủ có lệnh, tất cả mọi người lui ra phía sau mười dặm xây dựng cơ sở tạm thời, tiếp tục xây dựng công sự!"
"Trận chiến thứ nhất, đại thắng! Minh chủ có lệnh, tất cả mọi người lui ra phía sau mười dặm xây dựng cơ sở tạm thời, tiếp tục xây dựng công sự!"
. . .
Giọng Bùi Vu, Bách Niệm Hàn Sơn không ngừng vang vọng ở trên bầu trời, khiến cho thần kinh căng cứng của gần ngàn vạn người trong nháy mắt thả lỏng.
"Đại thắng?"
"Ta không nghe lầm chứ?"
“Đúng là đại thắng, đúng là đại thắng!”
"Đối mặt với Già Thiên Lâu mạnh mẽ, cường giả Bất Hủ Tông lại có thể giành được thắng lợi trong Khúc Cảnh thông đạo!"
Đương nhiên.