Khi Đao Ma vững chắc cảnh giới, Ôn Bình dịch bước đi xuống Thính Vũ Các.
Trong địa ngục vong linh, mặc dù không tìm được tung tích của vong linh chi thần sánh ngang cường giả Thiên Vô Cấm nhưng Đao Ma đột phá Thiên Vô Cấm, tinh thần lực đạt được tăng phúc một đợt, đủ để cho hắn tiếp đến ma pháp ngũ giai, đây cũng là một chuyện vui, đáng giá hắn bỏ việc trong tay xuống một chút.
Vừa xuống Thính Vũ Các thì gặp mấy người Tần Sơn, Vu Mạch vội vàng đi tới.
Khi mấy người nhìn thấy Ôn Bình thì lập tức mở miệng.
"Tông chủ, chỗ sâu trong tông môn xuất hiện một luồng khí tức hết sức mạnh mẽ, chỉ cảm nhận thôi đã khiến cho trong lòng chúng ta lạnh lẽo."
"Ta giống như nghe được tiếng mạch môn chấn chiến, hơn nữa không chỉ là bốn vang, mà giống như là năm vang. Thế nhưng không xác định đó là tiếng mạch môn vang lên khi phóng thích mạch thuật hay là cái khác."
Mấy người ngươi một lời ta một câu, nhìn sắc mặt của bọn họ, Ôn Bình nhận ra một tia thấp thỏm.
Ôn Bình hiểu, dù sao hắn chưa từng nói trong tông môn có cường giả tuyệt thế gì, bình thường mỗi người bọn họ quản lí chức vụ của mình, cũng không biết chuyện Đao Ma đột phá cảnh giới.
Ôn Bình trấn an: "Không cần khẩn trương, chỉ là có người đột phá cảnh giới thôi."
"Người nào?"
"Tông chủ, là ai? Đột phá cảnh giới mà tạo ra động tĩnh lớn như vậy."
Mấy người Tần Sơn lộ vẻ kinh nghi.
Ôn Bình nói: "Đao Ma."
"Đao Ma trưởng lão!"
"Đao Ma trưởng lão đột phá cảnh giới nhanh như vậy?"
Mấy người Tần Sơn cực kỳ kinh ngạc.
Đao Ma trưởng lão vào tông lúc là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, nghe nói mấy ngày trước đây bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm, bây giờ lại đột phá cảnh giới nhanh như vậy.
Lại đột phá?
Vậy không phải là Thiên Vô Cấm hay sao!
Sau khi mấy người lấy lại bình tĩnh sau cơn kinh ngạc, Ôn Bình đã rời khỏi Thính Vũ Các, đi tới Pháp Sư Tháp.
Mấy người tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, trong rừng của Bất Hủ Tông, có một người đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt vốn đã tái nhợt như tuyết giờ càng trắng hơn.
Người này chính là môn chủ Hồng Diệp Môn —— Diệp Vu Bình.
Bị Dương Nhạc Nhạc quất cho một cái ma pháp hệ Lôi, mặc dù nàng may mắn không chết nhưng thực lực cũng đã trăm không còn một.
Biết Bất Hủ Tông không dễ trốn, Diệp Vu Bình bắt đầu nghiêm túc theo sát theo đệ tử thiên kiêu của tông môn ngày xưa trồng cây, làm việc vặt.
Nhưng mà nàng chưa từng buông tha ý nghĩ thoát khỏi Bất Hủ Tông.
Bởi vì nàng vẫn thấy được hi vọng.
Chỉ cần trốn ra khỏi Bất Hủ Tông, nàng có hi vọng đông sơn tái khởi, dẫn Hồng Diệp Môn chống lại Bất Hủ Tông.
Nhưng mà giờ phút này, Diệp Vu Bình cảm nhận được khí thế mà Đao Ma thả ra, nghe được năm tiếng mạch môn chấn chiến đó.
Nàng tuyệt vọng.
Hi vọng vỡ tan như là bọt nước.
Bịch ——
Diệp Vu Bình hai mắt tối sầm, ngồi bệt trên mặt đất.
"Không có hi vọng. . ."
Bất Hủ Tông có Thiên Vô Cấm!
Mặc dù nàng nhịn được, tìm được cơ hội chạy trốn thì đã sao?
Chẳng lẽ Hồng Diệp Môn còn có thể chống lại cường giả Thiên Vô Cấm hay sao?
Hay là sẽ có người giúp nàng đối phó một tông môn có cường giả Thiên Vô Cấm trấn giữ hay sao?
Hồng Vực không có.
Nguyên Dương Vực lại càng không.
Hoặc là toàn bộ U Quốc cũng không có.
"Môn chủ!"
"Môn chủ! Ngươi không sao chứ?"
Một đám đệ tử thiên kiêu của Hồng Diệp Môn chen chúc đi tới, mang Diệp Vu Bình đã ngất đi đến một chỗ mát.
Không ai dám bỏ công việc đi chăm sóc nàng, bởi vì bọn họ đều không muốn chết.
. . .
Pháp Sư Tháp.
Ôn Bình đứng ở bên ngoài Hải Niệm Các, lẳng lặng chờ Pháp Sư Tháp thăng cấp xong.
Nương theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, Pháp Sư Tháp bỗng nhiên bị sương mù màu trắng bao phủ, nhưng mà sương trắng tiêu tán trong nháy mắt.
Sương trắng tán đi, một cái Pháp Sư Tháp bề ngoài giống hệt như trước đó xuất hiện ở trước mắt.
Tuy vẻ ngoài giống như.
Nhưng lại có thêm mười tầng!
Ôn Bình không có vội vã lên lầu mà mở cửa hàng kèm theo Pháp Sư Tháp ra, muốn xem có thể may mắn xoạt ra được chút đồ từ trong cửa hàng hay không.
"Mỗi lần mở cửa hàng kèm theo thì đều có cảm giác như mở thưởng." Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng: "Hi vọng lần này đừng là cảm ơn đã ghé thăm."
Mỗi lần thăng cấp, Ôn Bình đều sẽ mở cửa hàng kèm theo ra trước.
Mở cửa hàng kèm theo nhiều lần.
Tâm trạng lo được lo mất đó cũng không còn.
Mở cửa hàng kèm theo ra!
"Có đồ."
Ôn Bình vui vẻ.
Một quả trứng!
Một quả trứng năm màu sặc sỡ!
Tiếng hệ thống vang lên: "Chúc mừng kí chủ xoạt ra Phu Hóa Đản!"
“Phu Hóa Đản.”
“Công năng: Hóa hai cỗ thi thể hoặc là nhiều cỗ thi thể của dị thú đã chết dung nhập vào trong trứng, sẽ có được một loại trứng dị thú hoàn toàn mới.”
“Giá cả: Mười ngàn danh vọng.”
“Hạn chế mua sắm: Một tháng có thể mua một quả.”
"Khá lắm, hạn chế mua sắm còn hà khắc hơn Phá Kính Đan cao cấp. Phá Kính Đan cao cấp, một tháng còn có thể mua mười viên, quả Phu Hóa Đản này một tháng chỉ có thể mua một quả."
"Chủ yếu là quá mắc."
Ôn Bình cảm thán một câu.
Đồ càng ngày càng quý.
Hạn chế mua sắm cũng càng ngày càng hà khắc.
Ôn Bình chỉ biết hô một tiếng khá lắm.
Hệ thống nói tiếp: "Trên thực tế, tin tức liên quan tới Phu Hóa Đản, có một vài cái không có nói rõ. Đó chính là dị thú do Phu Hóa Đản ấp ra có thể có cơ hội dung hợp nhiều loại, thậm chí tất cả thần thông của dị thú để vào trong Phu Hóa Đản. Nếu như kí chủ để năm con dị thú vào thì dị thú ấp ra tới có khả năng thu hoạch được tất cả thần thông của năm con dị thú, thậm chí có thể sản sinh ra thần thông mới. Chuyện này phải xem cấp bậc của huyết mạch của dị thú mà kí chủ để vào. Dị thú có đẳng cấp huyết mạch càng cao thì thần thông tương ứng của nó sẽ càng khó lấy được. Nhưng mà thấp nhất cũng sẽ không thấp hơn năm phần trăm!”
"Cho nên, ý nghĩa tồn tại của nó chính là để cho ta sáng tạo ra một chủng tộc trước nay chưa từng có, thần thông huyết mạch vô cùng cao?"