Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1253 - 【Vip】 Bất Hủ Tông Thế Không Thể Đỡ (2)

【VIP】 Bất Hủ Tông thế không thể đỡ (2) 【VIP】 Bất Hủ Tông thế không thể đỡ (2)

Mấy vạn yêu vật Trấn Nhạc Hạ Cảnh trào ra Vô Sinh Triều, như sóng thủy triều tuôn tới bốn phương tám hướng, nhào về phía tất cả mọi người trong chiến trường.

Chỉ nghe Vân Liêu hét lớn một tiếng: "Tất cả mọi người chuẩn bị nghênh địch! Bây giờ, chính là thời điểm các ngươi biểu hiện, giết sạch chúng nó cho ta!"

Phanh ——

Phanh ——

Phanh ——

Mấy trăm cái mạch môn đồng thời mở ra.

Một đạo lại một đạo mạch thuật mãnh liệt đánh tới thú triều đang lao tới, cùng lúc đó, Phong Bạo Kiếm Trận của Vân Liêu cũng theo tiếng hạ xuống.

Nhưng mà hướng Phong Bạo Kiếm Trận rơi xuống bất ngờ nằm ở sau tám mươi người.

Lần này, Vân Liêu không cản thú triều cho tám mươi người này nữa mà là để cho bọn họ đối mặt thú triều mãnh liệt.

Khi mấy ngàn con yêu vật đập vào mặt, tám mươi người mặc dù từng người tự chiến nhưng mạch thuật lại đều đánh tới cùng một nơi.

Vừa đối mặt, hàng ngàn con yêu vật Trấn Nhạc Cảnh theo tiếng ngã xuống.

Theo sau đó, tám mươi người lại ra ngoài.

Đợt công kích thứ hai, lại thu hoạch trên ngàn yêu vật.

Thú triều vốn khí thế mãnh liệt giờ trước mặt chúng đệ tử ccuar Bất Hủ Tông thì như giấy vậy, đâm một cái là rách.

Thấy cảnh này, mấy người Vân Thủy Tại Thiên, Âm Dương Nhị Lão mới hiểu rõ tại sao Ôn Bình nói cướp đoạt tích phân thuộc về hạ sách.

Vừa đối mặt, mấy ngàn yêu vật bị tàn sát.

Mấy ngàn tích phân bị chia cắt.

Tám mươi người của Bất Hủ Tông, một người kiếm được ít nhất cũng bốn năm mươi tích phân.

Mặc dù khoảng cách tiến vào top một trăm Hồng Vực còn có chút khoảng cách nhưng mà đây chỉ là mới đối mặt một cái thôi.

"Tám mươi người này, thực lực bất phàm."

Vụ Đô nhìn một chút, nhịn không được phát ra một tiếng cảm thán.

Quả nhiên Bất Hủ Tông súc tích thâm hậu!

Ngày xưa, ba nhà Hồng Diệp Môn cộng lại có lẽ mới có thể đưa ra tám mươi thiên kiêu có thực lực như thế này, nhưng mà một nhà Bất Hủ Tông lại có thể lấy ra được.

Vừa nghĩ tới đó, Vụ Đô càng hiếu kỳ.

Bất Hủ Tông có như thế nội tình, tại sao trước giờ chưa nghe nói tới?

Bất Hủ Tông mới thành lập thật sao?

Bên cạnh, Âm Dương Nhị Lão thấy Vụ Đô cảm thán thì nhịn không được xen vào một câu: "Vụ Đô tiền bối, nếu như ngài biết trước kia tám mươi người này là như thế nào thì ngài có thể hiểu tại sao một thế hệ trẻ của Hồng Vực nằm mơ cũng muốn gia nhập Bất Hủ Tông."

"Ừm?"

Vụ Đô lập tức nhìn về phía Âm Dương Nhị Lão.

Còn có chuyện gì ẩn giấu sâu trong đó?

"Tám mươi người này, mấy tháng trước đó, tư chất thường thường, cũng không khác gì người bình thường ở Hồng Vực. Thậm chí đa số người mấy tháng trước đó mới chỉ là nửa bước Trấn Nhạc Cảnh, nhưng mà sau khi vào Bất Hủ Tông mấy tháng, thực lực của bọn họ đã mạnh mẽ như bây giờ!”

Âm Dương Nhị Lão nói xong, tiếp tục nhìn xuống Vô Sinh Triều bên dưới, chỉ để lại Vụ Đô với ánh mắt khó tin nhìn tám mươi người của Bất Hủ Tông.

Chỉ thấy tám mươi người đó hành tẩu trong thú triều, như giẫm trên đất bằng, giết yêu vật Trấn Nhạc Hạ Cảnh đơn giản như là cắt cỏ.

Ngược lại, trong chiến trường, những người khác bị vô số yêu vật vây quanh, sau đó bọn họ lộ ra giật gấu vá vai, không ngừng có người chết trong tay yêu vật.

Vốn chỉ có một vạn người, bị đợt thú triều thứ sáu tấn công một đòn như thế, chỉ một canh giờ thì đã giảm hơn nghìn người.

Nhưng mà càng khoa trương hơn là Vân Liêu.

Khi những người khác của Bất Hủ Tông bắt đầu chia nhau đồ yêu, Vân Liêu ngự kiếm mà đi, đáp xuống trong khu vực yêu vật dầy đặc nhất.

Nhìn mức độ yêu vật tập trung, nói ít cũng tụ tập hơn vạn yêu vật, chúng nó đang mãnh liệt nhào tới mấy trăm người cách vài dặm bên ngoài.

Mấy trăm người đó thấy cảnh này thì bị dọa đến hồn phi phách tán, nhanh chân chạy tới khu vực biên giới Vô Sinh Triều nơi lồng ánh sáng bao phủ.

Bọn họ tin chắc, chỉ cần mình chạy nhanh, chạy đủ lâu thì có thể kiên trì đến khi những người khác tới thu hoạch những yêu vật này.

Nhưng mà bọn họ đánh giá thấp quyết tâm muốn cắn chết bọn họ của hơn vạn yêu vật này.

Cũng đánh giá cao tốc độ đồ yêu của những người khác.

"Chẳng lẽ cứ kết thúc như vậy?"

"Ta không cam tâm, ta cho là mình hoàn toàn có thể xông vào top một ngàn Hồng Vực."

"Không cam tâm thì đã sao, ta còn muốn xông vào top một trăm, gia nhập Bất Hủ Tông. Nhanh bóp nát lệnh bài đi, trễ một chút thì bọn yêu vật sẽ xông tới! Đến lúc đó các ngươi muốn bóp nát lệnh bài rời đi cũng không có cơ hội."

Hơn vạn yêu vật, nếu đã đến trước mặt thì làm gì còn cơ hội bóp nát lệnh bài!

Ầm!

Một tên thanh niên quả quyết bóp nát lệnh bài trong tay, sau đó bị na di ra ngoài.

Ngay lúc này, từng đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.

Bá bá bá ——

Kiếm quang như mưa, vẩy xuống đại địa.

Phàm những nơi đi qua, yêu vật đều bị chém giết.

Hơn vạn yêu vật, trong khoảnh khắc đã bị giết hơn ngàn.

Một màn này làm cho đám người mới thất hồn lạc phách đó vui như điên.

"Là Vân Liêu, Vân Liêu của Bất Hủ Tông!"

"Quá mạnh!"

"Vân Liêu muốn một người đơn đấu hơn vạn yêu vật Trấn Nhạc Cảnh sao?"

Trong tiếng hoan hô vui mừng của bọn họ, vô số kiếm quang rơi xuống.

Một lượng lớn yêu vật bị kiếm quang miểu sát!

Mới đầu, thú triều khí thế vô song, trong khoảnh khắc đã bị Vân Liêu ép xuống.

Trăm hơi thở ngắn ngủi, hơn vạn yêu vật đã bị Vân Liêu giết đi hai ba ngàn, bảy, tám ngàn yêu vật còn lại lập tức từ bỏ công kích vài trăm người yếu đuối đó, ngược lại lại vọt tới chỗ Vân Liêu.

Nhưng mà Vân Liêu chọn đối đầu trực diện.

Một bước cũng không lùi!

Giết mấy ngàn yêu vật nửa bước Trấn Nhạc là một chuyện.

Đối mặt hơn vạn yêu vật Trấn Nhạc Cảnh lại là một chuyện khác.

Từ xa nhìn thấy cảnh này, Hãn Uy, Độc Đoạn Phong và đám yêu nghiệt cũng nhịn không được líu lưỡi, trong lòng ngoại trừ kinh hãi thì cũng chỉ có kinh hãi.

"Một người đối mặt hơn vạn yêu vật, phần dũng khí này thật là kinh người."

"Nếu như thắng trận chiến này, Vân Liêu đứng vững vị trí đệ nhất Hồng Vực."

Bình Luận (0)
Comment