Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1273 - 【Vip】 Cái Gì Nhẹ Cái Gì Nặng?

【VIP】 Cái gì nhẹ cái gì nặng? 【VIP】 Cái gì nhẹ cái gì nặng?

Còn những người này nói cái gì mà ngày sau có cần bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ toàn lực ứng phó, Ôn Bình cảm thấy chắc chắn không có cơ hội như vậy. Dĩ nhiên, như vậy không phải là xem thường bọn họ.

Chẳng qua là cho dù như thế nào thì chắc chắn U Quốc và Bất Hủ Tông cũng có một trận chiến, tương lai Bất Hủ Tông sẽ chỉ là kẻ địch của bọn họ.

Ngay lúc bọn họ cảm kích Ôn Bình, trên bầu trời có người đang kinh ngạc mà nhìn phế tích sau khi Vô Sinh Triều đổ sụp.

Người này chính là Vụ Đô.

Thân là người giám sát, nàng cũng biết Vô Sinh Triều kiên cố cỡ nào, cường giả Thiên Vô Cấm cũng không thể rung chuyển.

Nhưng mà Bất Hủ Tông lại phá hủy nó!

Ngoại trừ Vụ Đô kinh ngạc thì còn có người đang tức giận nhìn Ôn Bình, trong ánh mắt lộ ra sát ý, giống như là chỉ hận không thể nuốt sống Ôn Bình vậy.

Những người này chính là bốn tên tướng lĩnh Thần U Quân dưới trướng Thiên Nghiệp Thần Tướng và thị nữ Tiểu Doãn của Thiên Nghiệp Thần Tướng!

"Hủy!"

"Hắn lại hủy Vô Sinh Triều!"

"Người này bệnh tâm thần sao? Cái gì nhẹ cái gì nặng, hắn hoàn toàn không nhìn rõ được? Lại vì một đám nhóc mà hủy Vô Sinh Triều!"

Bốn người phẫn hận nhìn Ôn Bình, nhưng bởi vì giờ khắc này, tất cả mọi người phải cảm tạ Ôn Bình, cho nên bốn người bọn họ cũng không dám quá đáng, chỉ có thể nén lửa giận ở trong lòng, không biểu hiện ra ngoài quá nhiều.

Đột ngột, Tiểu Doãn u buồn hồi lâu trầm giọng nói: "Chỉ sợ chỉ có thể dẫn hắn đi gặp Thiên Nghiệp Thần Tướng, tổn thất của Vô Sinh Triều nhất định phải có người phụ trách, không phải chúng ta thì chỉ có thể là hắn!"

. . .

Cùng lúc đó, mọi người trong Bất Hủ Tông cũng đều chạy tới bên cạnh đám người Vân Liêu.

Đám người Hoài Diệp lập tức khởi động hình thức sư tỷ, sư huynh thân thiết quan tâm, nhưng mà không thấy được vẻ lo lắng trên mặt ai hết.

"Diệp Vũ Mai sư muội, trên đùi ngươi có tổn thương?" Lâm Khả Vô híp mắt, hai con mắt tràn đầy dị sắc nhìn Diệp Vũ Mai từ trên xuống dưới.

Tần Mịch cũng đi tới trước mặt Trần Khâm: "Trần Khâm sư đệ, không cần đứng lên, ngươi ngồi dưỡng thương trước. Không phải, trên cánh tay ngươi có chút trầy da? Vậy ngươi người đứng đó đi."

"Vỗ tay cho các ngươi, chúc mừng các ngươi lấy được top một trăm Hồng Vực! Đừng lo lắng, không sao cả, chút vết thương nhỏ này không đáng gì, chờ về tông thì ta làm một chầu Dược thiện, cam đoan các ngươi không cần chờ đến ngày thứ hai thì cả đám đều có thể sinh long hoạt hổ." Hoài Diệp thuận thế vỗ vỗ bả vai các sư đệ sư muội bên cạnh.

Không khí khác lạ của Bất Hủ Tông hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, bởi vì thực sự hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh chung quanh, người xem không phản bác được.

Người khác đều là vui mừng và đoàn tụ khi sống sót sau tai nạn.

Sao Bất Hủ Tông lại giống như… chơi?

Cái gì là trên chân có tổn thương?

Chẳng lẽ vị sư huynh của Bất Hủ Tông đó còn hi vọng trên người sư đệ nhiều vết thương một chút?

Nghe đệ tử Bất Hủ Tông nói, mọi người có chút dở khóc dở cười.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, khi người ẩn núp xuất hiện, mọi người của Bất Hủ Tông không có lo lắng và bối rối như bọn họ.

Dù sao sau lưng bọn họ là Bất Hủ Tông!

Bất Hủ Tông có cường giả Thiên Vô Cấm trấn giữ!

Thật ra thì bọn họ không biết, sự trấn định của Hoài Diệp hoàn toàn không phải là do có cường giả Thiên Vô Cấm tọa trấn gì đó.

Chỉ vì vừa xem xong trận chiến kinh thiên giữa Bất Hủ Tông với Già Thiên Lâu ở Hắc Vực, mang đến quá nhiều trùng kích cho bọn họ, từ đó làm cho bọn họ không thèm quan tâm tới ba người ẩn núp Địa Vô Cấm nữa.

Rõ ràng cảnh giới của mọi người đều không cao.

Nhưng mà bọn họ không xem trọng Địa Vô Cấm.

Cũng không biết tại sao?

Lúc này, một giọng nói ôn nhu xuất hiện ở trong đám người Bất Hủ Tông.

"Vân trưởng lão, ngươi không sao chứ?"

Diệu Âm lo âu nhìn Vân Liêu, sau đó móc một cái thiên tài địa bảo khôi phục thương thế từ trong tàng giới ra.

Vân Liêu vốn không cần nhưng vẫn nhận lấy.

"Không sao, không cần lo lắng. Có tông chủ, người ẩn núp Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu bọn họ muốn giết Vân mỗ ta thì vẫn còn kém một chút, trừ phi có một vị Thiên Vô Cấm tới!" Vân Liêu cười đáp lại, bỏ thiên tài địa bảo vào trong ngực, sau đó ngự kiếm bay lên: "Ngươi chăm sóc những người khác một chút, ta phải đi gặp tông chủ!"

Diệu Âm gật gật đầu, nhìn Vân Liêu đi xa, trong đôi mắt trong veo hiện rõ vẻ hâm mộ.

Cho đến khi bị Triệu Tình bên cạnh đẩy một cái thì nàng mới đỏ mặt thu ánh mắt lưu luyến không rời lại.

Khi Vân Liêu ngự kiếm đi tới trước mặt Ôn Bình, kèm theo đó còn có tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm của mọi người trên bầu trời dành cho Bất Hủ Tông và Vân Liêu, Vân Liêu khom người nói: "Tông chủ, thuộc hạ may mắn không có nhục sứ mệnh, đệ tử tông ta không có một người nào ngã xuống."

"Làm không tệ!" Ôn Bình đưa mắt nhìn bốn phía, trong mắt tràn đầy vẻ hài lòng, không riêng gì là hài lòng với kết quả chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này mà còn hài lòng với những tiếng hoan hô.

Danh tiếng của Vân Liêu càng vang dội, tương ứng với đó, danh tiếng của ma pháp sẽ càng lớn, dẫn đến người hâm mộ và sùng kính ma pháp cũng sẽ càng nhiều.

Tương lai ma pháp có thể thịnh hành toàn bộ U Quốc hay không, Ôn Bình còn nói không rõ được, nhưng hắn có thể khẳng định là người theo đuổi ma pháp ở Hồng Vực sẽ đạt đến đỉnh. Nếu như Ôn Bình đột nhiên mở ra ma pháp, công khai ma pháp ra thì có thể tưởng tượng được lúc đó Hồng Vực sẽ là tình huống như thế nào.

Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ thôi.

Bây giờ ma pháp chỉ có thể dương danh, còn không thể ban bố, chỉ vì hắn còn chưa có chuẩn bị thu mấy chục vạn, hơn trăm vạn đệ tử như Hồng Diệp Môn.

Lúc này, Vân Thủy Tại Thiên vội vàng nhích lại gần, dò hỏi: "Ôn tông chủ, ba người bọn họ nên xử lý như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment