Sau khi danh vọng lên tới cấp năm, mặc dù kết quả có chút chênh lệch với suy đoán của hệ thống nhưng mà chênh lệch như vậy Ôn Bình vẫn rất thích.
Kinh hỉ qua đi, Ôn Bình nhìn xuống Kiếm Khôi Lâm.
Hắn không định tiếp tục xông qua Kiếm Khôi Lâm nữa.
Bây giờ nếu hắn muốn xông qua Kiếm Khôi Lâm thì cũng dễ dàng.
Nhưng mà chỉ cần hắn xông qua được thì cũng có nghĩa là Kiếm Khôi Lâm không còn.
Giữ Kiếm Khôi Lâm lại, lần sau hắn tới thì vẫn có thể lĩnh hội Thanh Liên Kiếm Ý đại thành.
Lúc này, Ôn Bình cất phi thuyền, đi ra ngoài Thanh Long Động.
Hắn vừa đi, Thanh Liên Kiếm gấp.
Chớ đi!
Chớ đi!
Cửa thứ ba không khó đâu.
Xông qua thì ta sẽ đi theo ngươi!
Nhưng mà cho dù Thanh Liên Kiếm gấp cỡ nào thì Ôn Bình cũng đã đi ra khỏi Thanh Long Động.
. . .
Ngoài Thanh Long Động.
Giờ phút này, ngoài Thanh Long Động hội tụ trăm vạn yêu chúng, chỉ là Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm thì có hơn trăm, lại thêm Yêu Tổ Thiên Vô Cấm Thượng Cổ Viên Ma, cỗ lực lượng khổng lồ này có thể nói là không kém trong cấm khu cuối cùng.
"Ra đến rồi!"
Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi cảnh tỉnh trăm vạn yêu chúng này.
Thượng Cổ Viên Ma cũng đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía ngoài Thanh Long Động.
Sau khi nhìn thấy Ôn Bình, lúc này nổi giận gầm lên một tiếng: "Chúng yêu nghe lệnh, giết hắn!"
Ôn Bình nhìn bầy yêu vô tận chém giết tới, tầm mắt khóa chặt trên thân đám Yêu tộc nửa bước Thiên Vô Cấm.
Sau đó xem xét tin tức của bọn chúng.
Cuối cùng khóa chặt năm yêu.
Con thứ nhất, Cửu Anh.
Xem như Long tộc.
Có thể khống chế Tiên Thiên Chi Thủy, Tiên Thiên Chi Hỏa, không kém hơn Hình Phạt Chi Hỏa của Ôn Bình bao nhiêu.
Tu vi năm trăm chín mươi chín năm, đến gần vô hạn cảnh giới Yêu Tổ!
Con thứ hai, Thiên Cẩu.
Tu vi cũng là năm trăm chín mươi chín năm, cảnh giới cực hạn.
Thần thông có thể thôn sơn hà, thậm chí nhật nguyệt!
Đương nhiên, thôn nhật nguyệt cũng không phải là cảnh giới hiện tại của nó.
Nói tóm lại, thần thông như vậy, thật ra thì còn mạnh mẽ hơn Thao Thiết!
Con thứ ba, Bạch Hổ.
Thần thông của nó cũng không tệ.
Con thứ tư là một con Thanh Ngưu.
Năm trăm chín mươi tám năm tu vi, huyết mạch trong cơ thể không hề tầm thường một chút nào, tương đương với Thượng Cổ Viên Ma.
Thần thông càng không hợp thói thường, lại dựa vào sóng âm.
Sóng âm phát ra bỏ qua phòng ngự, trực tiếp chấn ngũ tạng lục phủ.
Cuối cùng thì là một con Ứng Long.
Năm trăm chín mươi chín năm tu vi, thần thông hơi kém hơn bốn con yêu trước một chút, nhưng mà cũng không kém, bởi vì chỉ cần lựa chọn đối tượng cộng sinh tốt thì cũng đủ mạnh.
Loại thần thông này, nếu có thể ấp ra, phù hợp cho Trần Hiết dùng.
Trần Hiết là lâu chủ Tẫn Tri Lâu, cảnh giới không cao là sự thật, cho dù có được vật cưỡi nửa bước Thiên Vô Cấm thì cũng không thay đổi được sự thật cảnh giới không cao.
Nhưng nếu có thần thông cộng sinh của Ứng Long.
Cả hai cùng chung lực lượng.
Trần Hiết có thể phát huy ra thực lực của Ứng Long.
Nếu như Ứng Long bước vào Thiên Vô Cấm, Trần Hiết cũng gián tiếp bước vào Thiên Vô Cấm.
Chọn được năm yêu, sau đó Ôn Bình lập tức ra tay, hóa thành kinh hồng, giết tới năm yêu.
Kiếm thứ nhất, giết Cửu Anh!
Kiếm thứ hai, giết Thiên Cẩu.
Kiếm thứ ba, chém Thanh Ngưu.
Kiếm thứ tư, kiếm thứ năm thì giết Ứng Long và Bạch Hổ.
Liên tục năm kiếm, Ôn Bình lại chém ra một kiếm.
Thanh Liên Thất Kiếm thức thứ hai, Vân Nhập Tùng!
Một kiếm ra.
Dẹp yên toàn bộ trước mắt.
Chém tới trăm vạn bầy yêu, trong nháy mắt đã biến mất gần hai ba mươi vạn.
Cảnh tượng này đập vào mắt Thượng Cổ Viên Ma, vẻ mặt đắc ý dữ tợn đột nhiên cứng lại, mặc dù nó không hiểu năm cái mạch môn đại biểu cái gì nhưng mà một kiếm này khiến cho nó lạnh lẽo.
Nó cảm nhận được Thanh Liên Kiếm Ý mênh mông.
Cũng cảm nhận được thực lực của đối phương áp đảo mình.
Cả hai hợp lại làm một, trong lòng Thượng Cổ Viên Ma sinh ý rút lui!
Là dòng độc đinh của Thượng Cổ Viên Ma, hắn cảm thấy mình sống mới có ý nghĩa.
"Giết!"
Sau một khắc, Thượng Cổ Viên Ma hét lớn một tiếng, yêu chúng lập tức phô thiên cái địa nhào về phía Ôn Bình, không vì một kiếm vừa rồi mà lùi bước không lên.
Nhưng mà sau một tiếng rống to này, Thượng Cổ Viên Ma lại nhảy lên một cái, xông vào trong mây xanh, hóa thành kinh hồng tan biến ngay tại chỗ.
"Mới như vậy đã chạy, ngay cả so chiêu cũng không so?" Ôn Bình vốn còn nghĩ có thể thực lực của mình bây giờ còn chưa đủ giết Thượng Cổ Viên Ma, cho nên mới chọn giết năm con yêu. Nhưng ai mà ngờ được Thượng Cổ Viên Ma thấy một kiếm mới nãy của hắn thì chạy.
Khá lắm!
Vậy thì sao có thể để cho ngươi chạy được?
Lúc này, Ôn Bình lấy phi thuyền ra, mở không gian nhảy vọt ra.
Trên bầu trời, Thượng Cổ Viên Ma đang muốn quay đầu lại xem Ôn Bình có đuổi theo hay không, kết quả vừa quay đầu lại thì đụng vào Hạn Long Giáp của phi thuyền.
Oanh.
Thượng Cổ Viên Ma giật mình, vừa quay đầu lại thì thấy Ôn Bình giơ kiếm giết tới chỗ mình.
Ngũ Diệp Thanh Liên dẫn đường, sau đó kiếm khí giết tới.
Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Thượng Cổ Viên Ma vội vàng đấm ra một quyền, nắm đấm to lớn giống như như núi cao ép tới Ôn Bình, nhưng mà khi tiếp xúc đến Thanh Liên Kiếm Ý thì bị nó xuyên thủng trong nháy mắt.
Sau đó kiếm quang lóe lên, cánh tay phải của Thượng Cổ Viên Ma chợt phun máu tươi, như là mưa to vẩy xuống mặt đất, kèm theo huyết vũ là tiếng rống thống khổ giận dữ của Thượng Cổ Viên Ma, một cánh tay khổng lồ tựa như núi cao rơi xuống mặt đất.
Một kiếm!
Chỉ một kiếm!
Thượng Cổ Viên Ma ngay cả một kiếm cũng đỡ không nổi!
Giờ phút này, Ôn Bình mới hiểu được thực lực của mình.
Thượng Cổ Viên Ma bị một kiếm chém đứt cánh tay phải, ngã xuống đất, trong hai con ngươi trừ thống khổ ra thì còn có sợ hãi nồng đậm.
Giờ khắc này, nó giống như về tới vài ngàn năm trước.
Về tới đêm mà Thanh Liên Kiếm Tiên Lý Bạch vô tình đồ sát Thượng Cổ Viên Ma nhất tộc!
Đêm hôm ấy, nó trốn ở trong thi thể tộc nhân, nhắm hai mắt, run rẩy rẩy, bên tai tràn đầy tiếng tộc nhân ngã xuống đất và tiếng kêu rên.
"Ta nguyện nhận ngươi làm chủ!"
"Ta nguyện nhận ngươi làm chủ!"
Thượng Cổ Viên Ma hoảng sợ vội vàng điên cuồng quát lên, nhưng mà kiếm của Ôn Bình không có vì Thượng Cổ Viên Ma cầu xin tha thứ mà dừng lại.