Hai ngày sau, Ôn Bình vừa tìm tung tích của vong linh chi thần trong địa ngục vong lình vừa tu luyện Thanh Liên Kiếm Ý trong cấm khu cuối cùng trong Pháp Nguyên Sơn Cốc.
Còn những người khác trong tông môn.
Dương Nhạc Nhạc thì vội vàng tu luyện ma pháp tứ giai.
Những đệ tử khác của Bất Hủ Tông thì cũng chuyên chú tăng mạch thuật lên, trong lòng không có chút hứng thú gì với Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Nguyên Dương Vực.
Đi chỗ đó chỉ là để nổi tiếng.
Gặp gỡ những người mạnh mẽ hơn mình.
Cuối cùng thử thời vận, nhìn thử xem mình có thể được cường giả Thiên Vô Cấm coi trọng, thu làm đệ tử hay không.
Những chuyện này, từ khi bọn họ vào Bất Hủ Tông thì đều không quan tâm nữa.
Cho nên khi Ôn Bình quy định rõ ràng cần phải lấy được thành tích gì ở Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Nguyên Dương Vực thì bọn họ bắt đầu đi vào Phong Chi Cốc, Pháp Nguyên Sơn Cốc và Pháp Sư Tháp.
Còn mấy người Hãn Uy thì bắt đầu làm nhiệm vụ tông môn.
Bởi vì sau khi bọn họ biết đến sự tồn tại của Đệ Ngũ Thế Giới thì từng người đều hưng phấn không thôi.
Trong thời gian này còn phát sinh một việc nhỏ xen giữa.
Mấy người Hãn Uy phát hiện ra đại đội trồng cây của Bất Hủ Tông, sau đó nhịn không được tò mò nhìn mấy lần, khi phát hiện lại có rất nhiều người quen.
Bọn họ bối rối.
Trước đó bọn họ hiếu kì, những thiên kiêu của Hồng Diệp Môn đâu?
Sao đấu vòng loại đều không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ?
Hóa ra là bị Bất Hủ Tông chộp tới trồng cây.
Đang lúc mấy người Hãn Uy xem náo nhiệt, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên thấy được một bóng dáng thất tha thất thểu, đang đào đất.
Bởi vì động tác rất chậm cho nên hấp dẫn sự chú ý của mấy người Hãn Uy.
"Nhìn rất quen."
“Ta có cảm giác ta từng gặp người này.”
Mấy người tò mò đi tới.
Hãn Uy và Độc Đoạn Phong cũng không nhịn được nhìn qua một cái, đang chuẩn bị rời đi thì Vô Nhãn vẫn luôn trầm mặc lên tiếng.
"Hóa ra nàng không có chết."
Độc Đoạn Phong vội hỏi: "Vô Nhãn, ngươi biết nàng là ai?"
Vô Nhãn lập tức liếc Độc Đoạn Phong một cái.
Không nói một câu, quay đầu bước đi.
Hãn Uy cũng học theo Vô Nhãn, liếc hắn một cái, nói: "Ngươi coi lại mình đi, người như vậy nhưng lại có một cái miệng thúi."
Độc Đoạn Phong tức giận nói: "Hãn Uy, ta muốn đơn đấu với ngươi!"
"Không có thời gian nhàn rỗi đâu."
Hãn Uy qua loa một câu, rảo bước đi.
Đến lúc ăn cơm, bọn họ đột nhiên nhớ tới vấn đề này, nhịn không được hỏi mấy người Diệp Vũ Mai.
Không hỏi không sao, hỏi thì giật mình.
Nữ nhân ốm yếu đó lại là Diệp Vu Bình!
Môn chủ Hồng Diệp Môn —— Diệp Vu Bình!
Mặc dù nàng không chết nhưng lại biến thành một thành viên trong đại đội trồng cây.
Khá lắm!
Sống không bằng chết!
Mấy người Hãn Uy vội vàng bưng nước lên, uống một ngụm nước lạnh.
Qua một khúc nhạc dạo ngắn này, ở Bất Hủ Tông thêm mấy ngày, mọi người cũng dần dần nuôi thành tâm thái khí định thần nhàn.
Dù sao Bất Hủ Tông có quá nhiều thứ khiến cho bọn họ kinh ngạc, bọn họ cũng không thể ngày nào cũng tỏ vẻ như chưa từng trải sự đời.
Ôn Bình cũng không để ý tới đám người Hãn Uy, chỉ đợi Tuyền Nghệ Cung xây dựng xong, kết quả là hắn tu hành hai ngày.
Khuya nay, Tuyền Nghệ Cung xây dựng xong!
Sau khi sương trắng thổi qua, một cung điện nguy nga tự dưng sinh ra, đối diện với Pháp Sư Tháp.
Không có ai chú ý tới cảnh này, bởi vì đã vào đêm khuya, người muốn nghỉ ngơi đã nghỉ ngơi, người muốn tu luyện thì đang chăm chỉ tu luyện, Tuyền Nghệ Cung xuất hiện giống như mưa xuân, xuất hiện theo gió đêm.
Khi Ôn Bình đi tới trước Tuyền Nghệ Cung, cung điện nguy nga này dần dần mở cửa đá đóng chặt ra. Từ trong cửa đá, hai lão giả từ từ đi tới, khuôn mặt già nua, ánh mắt thâm thúy, nhìn dáng vẻ như là cao nhân.
Hai người đi đến trước cửa Tuyền Nghệ Cung, sau đó trăm miệng một lời mở miệng nói: "Cung nghênh tông chủ giá lâm!"
"Các ngươi là?"
Hai người lại trăm miệng một lời đáp: "Hồi bẩm tông chủ, hai người chúng ta chính là người trấn thủ Tuyền Nghệ Cung, sinh ra theo kiến trúc, thủ hộ ngàn vạn kỹ pháp bên trong Tuyền Nghệ Cung, không cho phép bất cứ ai có mưu đồ làm loạn bước vào."
"Hệ thống?"
Đây là kinh hỉ lần thứ hai khi hắn xây dựng kiến trúc.
Lần trước tặng Giao Long.
Lần này lại tặng hai người.
Cho nên hai người này có thể làm được những gì?
Thủ hộ Tuyền Nghệ Cung, chuyện này không phải vẽ vời thêm chuyện sao?
Có hệ thống, chẳng lẽ còn có người có thể bỏ qua quy tắc xông vào trong đó?
Hệ thống đáp: "Hệ thống có thể giải thích bọn họ là NPC của Tuyền Nghệ Cung, trước mắt công năng là chỉ dẫn, chỉ bảo! Hai người sẽ căn cứ thiên phú của người đi vào Tuyền Nghệ Cung mà chỉ dẫn người đó đi Tuyền Qua Thiên Giai thích hợp nhất, tu hành kỹ nghệ tuyền qua thích hợp nhất. Mà công năng chỉ điểm thì để làm lão sư, chỉ bảo người của Bất Hủ Tông tu hành kỹ nghệ tuyền qua, khiến cho người đó nhanh chóng tiến bộ. Nhưng mà công năng chỉ bảo một người chỉ có thể sử dụng một lần một ngày, đồng thời giá một lần là một trăm điểm nhiệm vụ tông môn."
"Khá lắm, một lần chỉ bảo tốn một trăm điểm nhiệm vụ tông môn, đã đủ đệ tử tông ta đi Đệ Ngũ Thế Giới tu hành trăm năm."
Ôn Bình thấp giọng chửi bậy một câu, nhưng mà trong lòng lại âm thầm kinh hỉ, quả nhiên, những gì hệ thống đưa tặng đều là đồ tốt.
Giao Long là như thế.
Hai người này cũng là như thế.
Ôn Bình đang lo nếu như muốn đẩy Tử Nhiên ra thì phải đối mặt với toàn bộ người trong Triều Thiên Hạp, không biết trong thời gian ngắn nàng có thể gánh được hay không. Bây giờ có hai vị lão tiền bối chỉ bảo, vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Một trăm điểm nhiệm vụ thôi.
Trong sảnh nhiệm vụ tông môn, trên trăm, thậm chí mấy trăm nhiệm vụ cũng không phải là không có, bỏ chút thời gian thì vẫn có thể nhận được. Nếu như mấy người Tử Nhiên xui xẻo như vậy thật, vậy thì mình tuyên bố một ít nhiệm vụ ban thưởng cao.