Ôn Bình cũng không có tiếp tục ở lại nói thêm cái gì, chỉ để lại một câu nói rồi dẫn Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long rời đi.
"Thiên hạ không có tiệc nào không tan, tạm biệt đệ tử, học viên của ngươi đi. Nếu ngươi muốn bảo vệ người ngươi quan tâm, như vậy thì không phải cứ phí thời gian ở Thần Phi Thành là có thể làm được."
Nói xong câu này, Ôn Bình đã tan biến ở chân trời.
Thế nhưng Tây Phong không có lập tức đứng dậy, ngược lại quay qua hướng Ôn Bình tan biến, khom người lần nữa, cảm kích nói: "Ôn tông chủ, đa tạ ngài chỉ bảo!"
Rời đi, Ôn Bình không có lập tức trở về đài quyết đấu tuyền qua mà đi đến chỗ Tống Tĩnh một chuyến. Trước đó, một kiếm tiêu diệt những cường giả Địa Vô Cấm nhắm vào Tây Phong, Ôn Bình thuận tiện cũng giết luôn người có mưu đồ bất chính với thanh kiếm trong tay Tống Tĩnh, bao gồm con Điểu yêu không chút kiêng kỵ nhìn bọn họ từ trên vùng trời của đài quyết đấu tuyền qua.
Đối với Tống Tĩnh, Ôn Bình không có dài dòng, đối với thiên tài kiếm đạo, mặc dù hắn chỉ có Thần Huyền Cảnh nhưng Ôn Bình vẫn quyết định cho hắn vào Bất Hủ Tông.
Nhưng khiến cho Ôn Bình bất ngờ là Tống Tĩnh lại muốn dẫn phụ thân của mình cùng theo đến Bất Hủ Tông, phụ thân hắn không đi thì hắn không đi.
Rất rõ ràng, Tống Tĩnh muốn tiễn phụ thân một đoạn đường cuối cùng.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Tống Tĩnh đều không có xin Ôn Bình cứu phụ thân hắn. Khi một người đã quen với túng quẫn, đột nhiên có một đĩa bánh nện xuống đầu, như vậy thì sẽ sinh ra hai loại cực đoan. Một là muốn có cái đĩa bánh thứ hai, thậm chí cái thứ ba. Còn có một loại là như Tống Tĩnh, không dám tại yêu cầu xa vời có cái thứ hai và thứ ba.
Với hắn thì xin Ôn Bình chữa trị cho phụ thân của tự mình chính là đĩa bánh thứ ba, là yêu cầu xa vời không dám mong cầu.
"Tống Tĩnh, bổn tông chủ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi nhập tông, trong vòng ba ngày có thể tu luyện Ngự Kiếm Thuật tới cảnh giới tiểu thành thì ta không chỉ cho phụ thân ngươi một cơ hội mà thậm chí còn có thể chữa khỏi bệnh của hắn, khiến cho hắn bước vào cảnh giới cao hơn!”
Trước mắt, người có thiên phú kiếm đạo cao nhất trong Bất Hủ Tông chính là La Mịch, là kiếm tu trời sinh, lúc trước khi La Mịch vào Bất Hủ Tông mới mấy ngày thì đã bước vào cảnh giới tiểu thành.
Cho nên Ôn Bình cũng muốn nhìn thử xem người có được tư chất mạnh mẽ hơn kiếm tu trời sinh là Kiếm Tâm như Tống Tĩnh thì có thể ưu tú hơn La Mịch không?
Nói xong, Ôn Bình còn hỏi dò một câu: "Tống Tĩnh, ngươi có dám thử một chút hay không?"
Cũng chính câu hỏi dò của Ôn Bình khiến cho Tống Tĩnh hưng phấn như là thấy được ánh rạng đông, gật đầu như trống bỏi.
"Ta đồng ý!"
"Vậy thì đi theo ta đi, lát nữa sẽ có người đến chăm sóc phụ thân của ngươi."
Ôn Bình dứt lời, ngự kiếm bay lên.
Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long lập tức dùng yêu lực cuốn theo Tống Tĩnh, mang Tống Tĩnh đang không ngừng vẫy tay từ biệt phụ thân và hàng xóm đi.
Tống Tĩnh vừa đi, hàng xóm của hắn lập tức vây kín nhà của Tống Tĩnh đến con kiến cũng không chui lọt được.
Hàng xóm thường ngày ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào nhưng bây giờ còn thân thiện hơn cả thân thích, quay đầu chuẩn bị hậu lễ đến tận cửa.
Nếu như Ôn Bình thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ không phái người tới chắm sóc phụ thân của Tống Tĩnh nữa.
Bởi vì hoàn toàn không cần.
Mấy ngày sau đó, nhà Tống Tĩnh sẽ xuất hiện đủ loại thân thích trước giờ chưa từng gặp, hơn nữa còn sẽ càng ngày càng nhiều.
Tất cả đều là vì Tống Tĩnh gia nhập vào Bất Hủ Tông!
Lại do tông chủ Bất Hủ Tông tự mình chiêu mộ!
Đương nhiên, mấy chuyện này nói sau.
Khi Ôn Bình mang Tống Tĩnh xuất hiện ở vùng trời của đài quyết đấu tuyền qua, Thần Hàn Bạch Long và Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long cũng đến bên cạnh hắn thì tất cả mọi người đều dời mắt từ đài quyết đấu tuyền qua đến Ôn Bình, sau đó thì thấy Ôn Bình nhìn Diêm Lai thở dài một câu.
"Diêm Lai tiền bối, không phải Ôn mỗ không nể mặt ngươi mà là Tinh Hải Tông nhất định phải đối nghịch với Bất Hủ Tông ta."
Vừa dứt lời, sắc mặt Diêm Lai bỗng nhiên thay đổi.
Khi nhìn thấy Tống Tĩnh, hắn đại khái hiểu được mới nãy Ôn Bình đã đi đâu.
Có người muốn cướp Tuyền Qua Sát Khí!
Mà người đó là ai?
Hiển nhiên là người của Tinh Hải Tông.
"Nếu như Ngụy Thông chỉ cướp Tuyền Qua Sát Khí thì cũng thôi đi, bổn tông chủ chỉ giết một mình hắn với những người tham dự vào khác là được. Nhưng mà Ngụy Thông không chỉ mưu đồ Tuyền Qua Sát Khí mà còn muốn giết đệ tử Tống Tĩnh của Bất Hủ Tông ta, nếu không phải ta kịp thời chạy tới thì hắn và người nhà của hắn đã chết. Cho nên ta chỉ có thể nói, hôm nay Ngụy Thông chết cũng không đủ."
Dứt lời, sau lưng có một đạo ánh xanh vạch phá bầu trời!
Một kiếm!
Trưởng lão bị phong bế mạch môn của Tinh Hải Tông bị mất mạng trong nháy mắt!
Diêm Lai ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Kinh biến đột nhiên xuất hiện dọa cho mọi người đều bối rối.
Đứng mũi chịu sào chính là người của Tinh Hải Tông, trưởng lão của mình đột nhiên đầu một nơi thân một nẻo, quả là trùng kích lớn đối với bọn họ.
Nếu là những người khác ra tay thì chắc chắn bọn họ sẽ báo thù cho trưởng lão, nhưng mà người ra tay là tông chủ Bất Hủ Tông, bọn họ cũng bất lực.
Chỉ có thể tuyệt vọng chấp nhận tất cả những chuyện này!
Mà đám người Hứa Niệm, Phùng Vĩnh và những thế lực lớn khác thấy cảnh này thì đều lặng ngắt như tờ, đồng thời trong lòng tán thán không thôi.
Tiện tay giết!
Bất Hủ Tông đúng là bá đạo!
Này là hoàn toàn không nể mặt Thiên Nghiệp Thần Tướng!
Người của Tinh Hải Tông cũng quá lớn gan, có vết xe đổ của Thiên Tượng Môn bày ra trước mắt, vì một món Tuyền Qua Sát Khí mà ngay cả mạng cũng không cần.
Nhưng mà ngẫm lại cũng thế, người của Tinh Hải Tông không dựa vào cướp thì có vẻ như bọn họ cũng không còn cách nào khác để đạt được Tuyền Qua Sát Khí.