Ngoài chân lý này ra, Thiên Tượng Môn đại biểu cho tuyền qua một đạo đỉnh phong ở Triều Thiên Hạp, muốn nghiên cứu triệt để một cái Tuyền Qua Tân Đạo vừa mới đăng đường nhập thất thì hoàn toàn không cần quá nhiều thời gian. Giống như kỹ nghệ tuyền qua của Trạch Minh Cung, Thiên Tượng Môn bọn họ đều rõ tất cả như lòng bàn tay, đây là cùng một đạo lý.
Nhưng mà lời này không thể nói thẳng ra ở đây được, chuyện này chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói thẳng ra.
Cho dù tất cả mọi người biết Thiên Tượng Môn bọn họ sẽ làm như vậy!
"Không, là ngươi không hiểu." Ôn Bình hơi có thâm ý đáp lại một câu, sau đó đưa mắt nhìn đài quyết đấu tuyền qua, không tiếp tục để ý tới Lạc Dạ Quy Phong.
Lạc Dạ Quy Phong cười khẽ một tiếng.
“Đúng là một thanh niên ngây thơ.”
Dứt lời, hắn cũng không tiếp tục để ý tới Ôn Bình.
Nhưng mà Ôn Bình ngây thơ, hắn hiểu.
Bởi vì lúc tuổi còn trẻ, hắn cũng từng như vậy.
Thậm chí từng ảo tưởng mình chinh phục thế giới này, trở thành Tuyền Qua Thần Tượng mạnh mẽ nhất.
Nhưng khi thời gian dần dần trôi qua, hắn mới hiểu được, tất cả đều không có đơn giản như vậy.
Giờ phút này, trên đài quyết đấu tuyền qua, Tử Nhiên nghe Lạc Dạ Quy Phong nói như vậy, không còn kiên nhẫn xem tiếp nữa, nàng lấy một cái đỉnh vuông từ trong tàng giới ra.
Một cái đỉnh vuông!
Đỉnh vuông rất đơn giản, nhìn sơ qua là có thể thấy được toàn cảnh của nó, không khác gì so với đỉnh vuong dùng để tế tự trong nhà mọi người. Điểm đặc biệt duy nhất của nó là hoa văn đặc biệt thuộc về nó và màu đen kịt đó, đồng thời còn có Long Bích Văn cực kỳ lạ lẫm.
Sau khi lấy đỉnh vuông ra, Tử Nhiên nhìn Lạc Dạ Quy Phong, lạnh lùng nói: "Đúng là một con già vô tri tự cho là đúng."
Vừa dứt lời, mọi người thấy buồn cười.
Hiển nhiên, Tử Nhiên đại sư đang trả thù Lạc Dạ Quy Phong.
Lạc Dạ Quy Phong chế giễu tông chủ Bất Hủ Tông ngây thơ, nàng lập tức chế giễu Lạc Dạ Quy Phong là đồ già vô tri.
Hơn nữa còn dùng chữ con!
Nói sao đây, bọn họ nói mấy loại súc vật như heo, trâu thì mới có dùng từ con.
Trên mặt Lạc Dạ Quy Phong vừa hiện vẻ tức giận thì Tử Nhiên vỗ đỉnh vuông, rót Địa Ngục Hỏa vào trong đỉnh vuông, sau đó kích hoạt Long Bích Văn màu đen kịt bốn phía đỉnh vuông. Trong nháy mắt khi Long Bích Văn bị kích hoạt, trong đỉnh vuông dấy lên ngọn lửa màu đen.
Trước mắt bao người, hỏa diễm phóng thích ra một luồng khí tức thâm thúy và thần bí, khiến cho Thiên Huyền, Diêm Lai đều nhướng mày.
Ngọn lửa này bọn họ chưa bao giờ thấy!
Chưa từng nghe thấy!
Dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người, ngọn lửa màu đen cũng không có vượt qua lỗ hổng của đỉnh vuông, chỉ cháy hừng hực bên trong, sau đó Tử Nhiên ném bảng vẽ Tuyền Qua Đồ vào trong đó, để mặc cho ngọn lửa màu đen thôn phệ nó.
Giờ phút này, trong chỗ sâu của đỉnh vuông, nơi mà bọn họ không nhìn thấy được.
Ngọn lửa màu đen liên tục tràn vào trong bảng vẽ Tuyền Qua Đồ, theo ngọn lửa màu đen tràn vào, một lượng lớn cặn bã của thiên tài địa bảo vốn tồn tại trong bảng vẽ Tuyền Qua Đồ bắt đầu cháy lên, đồng thời tỏa ra tia sáng kỳ dị màu tím đen.
Không có động tác dư thừa.
Cũng không có thủy triều màu đỏ ngòm loè loẹt.
Tinh hoa của một trăm hai mươi món thiên tài địa bảo đó đồng thời bị Tử Nhiên đại sư đổ vào trong đỉnh vuông, đồng thời bị ngọn lửa màu đen nuốt chửng.
Làm xong mọi chuyện, trước mắt bao người, Tử Nhiên nhàn nhã ngồi xuống. Ngoại trừ một cái tay còn đang vận chuyển Địa Ngục Hỏa vào trong đỉnh vuông, Tử Nhiên không có bất kỳ động tác dư thừa nào, vẫn ngồi đó như vậy, thỉnh thoảng nhìn hỏa diễm trong đỉnh vuông một chút, thỉnh thoảng khống chế độ mạnh yếu của Địa Ngục Hỏa được chuyển vào đỉnh vuông.
Giờ phút này, Lâm Diệp Hồng đang khí thế bàng bạc, lần lượt chấn rơi từng loại thiên tài địa bảo trên sợi máu, sau khi rơi vào bảng vẽ Tuyền Qua Đồ thì lập tức dùng Hỏa xà dẫn dắt, bắt đầu xoay tròn với tinh hoa của thiên tài địa bảo đã dung hợp lại với nhau trước đó trong Tuyền Qua Đồ.
Thời gian dần trôi, một canh giờ trôi qua.
Đã có bảy mươi tám món thiên tài địa bảo trên nhánh máu trên đỉnh đầu Lâm Diệp Hồng rơi xuống, Hỏa xà cũng bơi ròng rã hơn năm trăm vòng.
Tiểu Thiên Thế Giới của Lâm Diệp Hồng đã đại thành, cho nên khi Hỏa xà bơi tới vòng thứ một ngàn một trăm mười một, Tuyền Qua Đồ được tạo thành.
Dựa theo tiến độ thời khắc này, nhiều nhất là hai canh giờ nữa thì Tuyền Qua Đồ của Lâm Diệp Hồng sẽ được tạo thành!
So với tình huống không ai hiểu bên phía Tử Nhiên đại sư thì Lý Trường Hải, Thanh Thiển và rất nhiều Tuyền Qua Thần Tượng chú ý tới tình huống bên phía Lâm Diệp Hồng hơn. Bởi vì trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, Lâm Diệp Hồng đã hoàn thành chuyện mà bọn họ phải mất bảy tám ngày mới làm xong.
Trong mắt bọn họ, đáng sợ nhất không phải là rút ngắn thời gian.
Mà là tinh hoa của mỗi một loại thiên tài địa bảo đều có thể được Hỏa xà dẫn dắt, gần như hoàn mỹ dung hợp lại với nhau!
"Không hổ là Thập Đại Thần Nghệ."
"Khó trách Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ của Lâm Diệp Hồng lại có xác suất ra phẩm chất cao tới chín thành!"
"Hôm nay tận mắt nhìn thấy 'Tiểu Thiên Thế Giới', ta xem như hiểu được vì sao ta lại bại bởi người của Thiên Tượng Môn."
Tuyền Qua Thần Tượng của Trạch Minh Cung liên tục than thở, ngay cả hai vị Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng Thanh Thiển cũng không nhịn được, âm thầm than thở không thôi.
Thập Đại Thần Nghệ, không hổ là kỹ nghệ đỉnh phong của tuyền qua một đạo.
Trạch Minh Cung, mấy năm nay thua không oan.
Trong lúc bọn họ cảm thán "Tiểu Thiên Thế Giới" của Lâm Diệp Hồng.
Trong lúc người bên dưới đài quyết đấu tuyền qua nhìn Tử Nhiên mà không hiểu gì.
Ngay lúc Lạc Dạ Quy Phong thỏa mãn chuyện trò vui vẻ với Diêm Lai.
Một đạo tử quang bỗng nhiên nở rộ trên đài quyết đấu tuyền qua, nó lóe lên từ trong đỉnh vuông đó, sau đó Tử Nhiên lập tức dừng tay, đồng thời đứng dậy, sau đó cẩn thận nhìn Long Bích Văn mà ai cũng không hiểu được dần dần hiện ra trên đỉnh vuông.
Nhìn nó, Tử Nhiên có chút đáng tiếc lắc đầu.
"Vận may quá kém, cái Tứ Tuyền Phụ Ma Đỉnh này có bảy loại thuộc tính tiên thiên, nhưng mà tấm Tuyền Qua Đồ này lại đạt được thuộc tính tiên thiên kém nhất!”